Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 910: Cắt? Tại Sao Lại Cắt Chứ? Ta Không Phục!



Tại sao lại là đồ nữ chứ?

Trong đầu Tống Thư Hàng chợt xuất hiện dự cảm chẳng lành.

Lúc này, Jacob đạo diễn cũng gật đầu ra chiều lòng, giơ tay chỉ vào Tống Thư Hàng rồi nói:

- Đưa quần áo cho Tống tiên sinh thay thử xem. Chọn một bộ đẹp nhất. Chú ý, phải chọn bộ có thể chạy nhảy được ấy.

Vì thế, mấy nhân viên kia lập tức lôi Tống Thư Hàng đi tới một gian phòng hóa trang khác. Tống Thư Hàng mở to mắt, sau đó liều mạng giãy hét toáng lên:

- Thay cho tôi á? Đồ nữ này ư? Không được, tôi không muốn mặc đồ nữ đâu, buông tôi ra!

Nhưng mà cũng không biết có phải vì đang mơ không, mà với lực lượng tam phẩm của Tống Thư Hàng lại không chống cự được mấy người này.

Loại chuyện này cũng bình thường khi đang ở trong mơ. Mỗi lần mọi người thấy ác mộng, đặc biệt khi mơ thấy bản thân bị người khác đuổi giết thì sẽ chạy mãi, chạy đến kiệt sức rồi bị kẻ thù tóm được.

Cứ như vậy, Tống Thư Hàng trong giấc mơ bị kéo mạnh vào phòng hóa trang, ấn ngồi trên ghế bắt đầu quá trình trang điểm, thay đồ.

Đánh phấn, gắn mi, vẽ lông mày…

Tống Thư Hàng nhìn hình ảnh trong gương càng ngày càng không giống chính mình, trong lòng không hiểu sao lại khẽ cảm thán… Trang điểm đúng là thần kỳ.

Tống Thư Hàng lại nghĩ tới Đồng Quái tiền bối.

Không biết mỗi lần Đồng Quái tiền bối dịch dung, nhìn thấy mặt mình biến thành một khuôn mặt khác thì trong lòng sẽ có suy nghĩ gì đây?

Nói lại thì tại sao lại mơ thấy cảnh mình bị bắt mặc đồ nữ chứ?

Chẳng lẽ từ sâu trong lòng mình thật sự rất muốn mặc đồ nữ cho nên mới mơ thế ư? Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Tống Thư Hàng đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy. Không đúng, ta sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện mặc đồ nữ mới phải!

Hơn nữa chuyện mình gặp từ lúc mơ tới giờ… Đầu tiên là gặp được Linh Điệp Tôn Giả, lại gặp đạo diễn Jacob, tiếp đó là nhân viên trang điểm mang quần áo nữ tới.

Chính là cái này!

Sao mình lại mơ một nội dung dở hơi như thế? Hóa ra là do Linh Điệp Tôn Giả!

Không được, cho dù trong mơ thì ta cũng không muốn trở thành một Tống Thư Hàng mặc đồ nữ đâu! Ta phải thoát khỏi căn phòng này!

Nghĩ vậy, Tống Thư Hàng lại bắt đầu giãy dụa.

Nhưng mà…Tống Thư Hàng trong mơ đột nhiên mềm nhũn người, cơ thể ngã phịch ra trên ghế.

Các nhân viên mỉm cười rồi trang điểm cho hắn.

Đáng sợ quá, đây cũng không phải là mộng đẹp mà là ác mộng thì có a a a!

Tỉnh lại mau, mau tỉnh lại đi!

Tống Thư Hàng cảm giác được cơ thể suy yếu vô lực, mí mắt cũng càng ngày càng nặng. Lòng Tống Thư Hàng thầm hô:

“Diệp Tư, Diệp Tư, mau gọi ta tỉnh dậy!”

Nhưng mà Diệp Tư cũng không hề đáp lại Tống Thư Hàng.

Chẳng lẽ vì đang nằm mơ nên kết nối tâm linh giữa hắn và Diệp Tư cũng mất hiệu quả ư?

- Hết cách rồi, chỉ có thể điều chỉnh hô hấp thôi.

Tống Thư Hàng bắt đầu tăng nhanh tần suất hô hấp của mình. Đây là cách hắn nghĩ ra mỗi khi mơ ác mộng.

Chỉ cần tăng nhanh tần suất hô hấp, thở gấp thật nhiều thì tiếp đó hắn sẽ tự động tỉnh dậy.

Cách này rất linh nghiệm đối với cá nhân Tống Thư Hàng. Dưới sự khống chế của Tống Thư Hàng, hô hấp của hắn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dồn dập.

Hít sâu, hít sâu!

Rốt cuộc...

Đôi mắt Tống Thư Hàng sáng lên, hắn rời khỏi được căn phòng đó.

Đã tỉnh rồi ư?

Thật tốt quá, rốt cuộc cũng tỉnh khỏi ác mộng giả gái kia rồi!

Tống Thư Hàng mở to mắt nhìn xung quanh.

Không đúng… Dường như còn chưa hết mơ!

Mặc dù Tống Thư Hàng đã thoát khỏi được căn phòng kia, nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện ở miệng của một ngọn núi lửa. Bên dưới là nham thạch nóng cháy đang sôi sùng sục.

Hình ảnh chân thật như thế khiến Tống Thư Hàng bắt đầu hoài nghi liệu có thật là mình đang nằm mơ hay không?

Trong lúc suy tư, Tống Thư Hàng đột nhiên phát hiện bản thân cũng không hề thấy nóng, mà có cảm giác mát lạnh vô cùng dễ chịu.

Quả nhiên là do đang nằm mơ ư?

Tống Thư Hàng khẽ nói;

- Đúng là một giấc mơ phiền phức!

Cách thở gấp kia mà không thể khiến mình tỉnh khỏi ác mộng, chỉ có cảnh trong mơ là thay đổi thôi.

Kế tiếp sẽ mơ thấy gì tiếp đây?



Vào lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì cơ thể hắn đột nhiên không tự chủ được mà bắt đầu hành động! Cơ thể hắn mất khống chế, chạy ngay trên miệng núi lửa!

- Ta có dự cảm chẳng lành!

Khi hắn đang chạy thì giữa hai chân có cảm giác lạnh lẽo.

Tống Thư Hàng chợt cúi đầu nhìn… Sau đó, Tống Thư Hàng phát hiện mình đang mặc váy chạy như điên!

Đau tim quá, sao vẫn là nội dung mặc váy thế này?

Nếu nội dung giấc mơ đã thay đổi, chẳng lẽ không thể đổi chuyện mặc đồ nữ luôn hay sao?

Vào lúc Tống Thư Hàng sỉ vả thì bên trái của hắn đột nhiên xuất hiện một ‘gợi ý hệ thống”. Chữ viết mạ vàng màu đen rất bắt mắt:

“Lời thoại: Tử Lãng, Tử Lãng, chàng ở đâu? Mau trả lời thiếp đi! PS: Hãy đọc câu thoại này với cảm xúc lo lắng thâm tình.”

Tống Thư Hàng cứng họng…

Đây là cái quỷ gì thế? Nội dung mộng cảnh lại biến thành trò chơi sao?

Hơn nữa, cái tên Tử Lãng này có độc!!

Khi nghe cái tên ấy, Tống Thư Hàng lại nghĩ tới Tam Lãng tiền bối trong “Nhóm Cửu Châu số 1” ngay lập tức.

Gọi tên Tử Lãng với giọng lo lắng hết sức thâm tình gì chứ, miễn đi nhé! Cho nên, Tống Thư Hàng dứt khoát cự tuyệt yêu cầu gợi ý này của hệ thống, không thèm nhìn nó nữa.

Đúng lúc này, dòng chữ hiện ra lại thay đổi.

“Thời gian bắt đầu đếm ngược! Xin hãy đọc câu thoại: Tử Lãng, Tử Lãng, chàng ở đâu? Mau trả lời thiếp! Bằng cảm xúc lo lắng thâm tình trong hai mươi giây, nếu không sẽ có cưỡng chế trừng phạt!”

Sau khi gợi ý của hệ thống thay đổi, phía góc phải tầm mắt Tống Thư Hàng xuất hiện một màn hình đồng hồ bấm giây đang đếm lùi từ 20.

20, 19, 18, … 15, 14, …11….

Con số đếm ngược đang nhanh chóng giảm xuống.

Trừng phạt á? Ta sợ chắc?

Lúc Tống Thư Hàng đang nghĩ như vậy, cơ thể hắn đột nhiên lại phóng thẳng về phía nham thạch nóng chảy đang sôi sùng sục chỗ miệng núi lửa kia! Tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa còn không hề có công năng phanh lại!

Tống Thư Hàng đoán sau mười giây, cơ thể hắn sẽ tung người nhảy vào trong nham thạch đỏ bừng ấy với tư thế vô cùng ngầu lòi.

Không chỉ có thế, cảm giác lạnh lẽo trên người Tống Thư Hàng cũng đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác nóng cháy vô cùng khó chịu!

Chỉ mới tới gần nham thạch nóng chảy thôi thì đã nóng như vậy rồi, nếu rơi vào trong đó chẳng phải sẽ là một cảm giác vô cùng khó chịu sao??

Đây là trừng phạt à?

Giấc mộng này rốt cục là thứ quỷ gì đây! Từ đóng phim biến thành chơi game, còn kèm nhiệm vụ cưỡng chế nữa.

Mắt thấy thời gian đếm ngược đã xuống thành số 9, Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một chút, sau đó quyết định sẽ đọc thử xem sao.

Không phải Tống Thư Hàng sợ trừng phạt, dù sao đây cũng chỉ là mơ, cho dù có rơi xuống đó cũng không sao cả. Tống Thư Hàng chỉ muốn xem thử, nếu hắn đọc lời thoại kia thì giấc mơ này sẽ thế nào thôi.

Dù sao thì đọc thử cũng không chết ai. Hơn nữa, Tử Lãng cũng không phải Tam Lãng tiền bối! Chỉ cần trong lòng hắn phân chia rõ hai bên là xong ngay.

Đồng thời, Tống Thư Hàng càng lúc càng thấy giấc mơ này rất lạ.



- Tử Lãng, Tử Lãng, chàng ở đâu? Mau trả lời thiếp đi!

Tống Thư Hàng thì thầm theo lời thoại.

Sau khi Tống Thư Hàng vừa đọc xong, tầm mắt của hắn đột nhiên trở nên sáng ngời. Sau đó, Tống Thư Hàng nhìn thấy có một bóng người đang đau khổ giãy dụa trong dung nham nóng chảy.

Sau khi Tống Thư Hàng đọc câu thoại xong, bóng người kia chợt ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt này rất quen!

Đậu xanh, đúng là Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối!

Sợ cái gì thì cái đó tới! Tử Lãng thật sự biến thành Tam Lãng tiền bối! Cái giấc mơ khỉ gió gì đây!

Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối hô lớn:

- Mau cứu ta lên!

Tống Thư Hàng đáp theo bản năng:

- Ngươi tự trèo lên đi!

Cuồng Đao Tam Lãng vội nói:

- Ta không tự lên được! Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, ngươi hãy giúp ta đi!

Tống Thư Hàng:….

Một cao thủ linh hoàng ngũ phẩm như ngài, bay vèo ra khỏi dung nham là được mà? Còn cần ta giúp cái gì chứ?

Trong lúc đang suy tư, đột nhiên trước mắt Tống Thư Hàng lại xuất hiện gợi ý mới:

“Hãy tìm quanh miệng núi lửa. Gần đây có một cơ quan, trong đó cất giấu bí mật để chạy trốn, có thể cứu Tử Lãng ra khỏi núi lửa. Ghí chú: Sau sáu mươi giây, núi lửa sẽ phun trào, hãy tranh thủ thời gian!”

Tầm mắt bên phải Tống Thư Hàng lại xuất hiện cái đồng hồ bấm giây đếm ngược kia.

Tống Thư Hàng câm nín.

Đồng thời, cơ thể Tống Thư Hàng lại khôi phục tự do. Hắn thở dài, bắt đầu tìm kiếm xung quanh miệng núi lửa.

Miệng núi lửa lớn như vậy, hắn làm sao tìm được cơ quan chứ? Hơn nữa cơ quan trông thế nào mới được? Không thể gợi ý một chút à?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Mắt thấy thời gian sáu mươi giây đã qua hơn phân nửa, Cuồng Đao Tam Lãng đang lăn lộn trong dung nham bên dưới dường như cũng nóng nảy nên hét lớn:

- Bằng hữu, ngươi nhìn về phía sáu giờ ấy. Nơi đó có một bậc thang, ngươi bước lên bậc thứ ba, mở một cái hộp ra, trong đó có một trang bị. Ngươi ném trang bị đó cho ta là ta có thể rời khỏi nơi này! Thời gian không còn nhiều nữa, mau lên đi!

Tống Thư Hàng thầm nghĩ: Thì ra là có gợi ý!

Sau đó Tống Thư Hàng đứng dậy, đi về hướng sáu giờ. Nhưng Tống Thư Hàng mới đi vài bước bỗng nghe loáng thoáng tiếng tách tách. Sau đó trước mắt Tống Thư Hàng lại có sương mù ùa ra bủa vây lấy hắn.

Tống Thư Hàng còn nghe thấy tiếng rống giận dữ của Cuồng Đao Tam Lãng:

- Tại sao lại cắt chứ? Tại sao? Cho ta một lý do đi! Ta chỉ là kềm lòng không được nên mới nhắc thôi chứ không hề phạm quy! Con mẹ nó, ta nóng quá, sắp chết rồi đây này!

Lúc này, sương mù vây quanh lấy Tống Thư Hàng để hắn trải nghiệm cảm giác đạp mẫy cưỡi gió thêm lần nữa. Khi sương mù tan đi, Tống Thư Hàng phát hiện mình lại quay về khoảng không trên mặt biển.

Vẫn là mặt biển này, vẫn là không trung kia, dưới chân Thư Hàng cũng là Lưu Tinh kiếm!

Tống Thư Hàng lại đạp lên Lưu Tinh kiếm, ngự kiếm phi hành!

Qùy trước giấc mơ quỷ quái này luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.