*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Phệ hồn trận!” Vũ Văn Tắc ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Doanh, “Sao ngươi có phệ hồn thạch làm mắt trận? Kia chính là bảo vật ở thượng giới cũng khó tìm!”
“Ha hả, thượng giới khó tìm sao? Thật sự rất khó tìm sao?” Nói xong Tiếu Doanh từ trong tay áo lấy ra một tảng đá màu vàng óng ánh như trứng chim, đặt trong tay thưởng thức, “Cứ nghĩ các ngươi tự chạm vào trận pháp thì tốt rồi, không ngờ vẫn là cần ta tự động thủ, ai…….” Sau đso ngữ khí đột nhiên trở nên âm trầm, “Lúc này các ngươi còn có biện pháp gì, Phù Diễm đảo ta cũng không phải nơi dễ xông vào phải không?”
Hồng Anh nhìn thấy Tiết Mật có chút tái nhợt, mặt mang thương hại, “Mật nhi, lần này cũng không phải là sư thúc không giúp ngươi, ai kêu ngươi không chịu nghe lời, ngươi xem giờ thì chật vật như vậy, nếu sớm nghe lời sư thúc nói không phải tốt hơn sao, sư thúc vẫn là thực thích ngươi!”
“Không cần ngươi giả mù sa mưa, ta tốt lắm!” Tiết Mật cảm thấy cơ thể mình có thể khôi phục lại, liền giãy dụa khỏi cái ôm của Tiết Linh ngồi dậy, nhìn Hồng Anh oán hận nói. Thích ta? Mấy ngày hôm trước là ai như rắn độc cứ ngắt véo ta? Nghe lời ngươi, thì ta sống trong bực mình sao?
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Hồng Anh dần dần phai nhạt, không đợi nàng nói gì, Tiếu Doanh liên hung hăng nói, “Thật sự là không biết tốt xấu!” Sau đó lại phóng sợi tơ vàng óng ánh trong tay áo ra, khiến pháp trận dưới chân mọi ngươi rất nhanh hoàn thành, đem tất cả mọi người bao lại.
Mọi người nhất thời cảm giác linh lực trong đan điền của mình mau chóng xói mòn.
“Này…..” Cảnh Trung Lưu trong mắt dày đặc nghi hoặc, hắn chưa bao giờ gặp qua trận pháp như vậy, hơn nữa nghe ngữ khí bọn họ, trận pháp này hẳn là vật của thượng giới, xem ra tầm mắt của hắn thật có chút hạn hẹp.
“Phệ hồn trận, là trận pháp thượng cổ truyền lưu, hiện giờ ở thượng giới cũng không nhiều người biết, trận này rất bá đạo chính là đem người vây chết trong trận, hút khô linh lực trong cơ thể người để mở rộng, không có dừng lại, trận pháp càng lớn thì người lại càng yếu. Nếu linh lực trong cơ thể người bị hút cạn, nó sẽ hấp thu tinh khí của người, thẳng đến khi đem người hấp thành một bộ xương thì thôi……..” Vũ Văn Tắc khẩu khí trầm trọng.
“Cái gì?” Mọi người kinh hô.
“Ba, ba, ba……” Tiếu Doanh vỗ vỗ tay nói, “Quả thực không hổ là Vũ Văn trang chủ, tri thức uyên bác, xem ra ta đã coi thường ngươi! Chính là không biết Vũ Văn trang chủ đối với phệ hồn trận này có phương pháp giải quyết không?” Nam tử cười trêu tức.
Vũ Văn Tắc nghe vậy híp mắt, cảm thụ linh lực trong cơ thể biến mất, không nói gì.
“Thiếu chủ……” Chu Tước nhìn Vũ Văn Tắc sững sờ, có chút lo lắng.
“Đây chính là lễ vật ta bố trí riêng để hoan nghênh các ngươi, hảo hảo hưởng thụ đi!” Tiếu Doanh nhìn bọn họ bị nhốt ở bên trong, trong mắt mang theo thống khoái, bất quá cũng không nghĩ muốn đem bọn đều giết chết, tỷ muội Tiết gia là người chủ thượng cần, không thể chết được. Đám người Ảnh Nguyệt sơn trang trong tay còn có rất nhiều tiên bảo, phải lấy lại đây. Về phần đám người Lung Nguyệt cốc, từ trước đến nay đều tồn tại cái vẻ cao cao tại thượng, hiện tại rốt cục đến phiên bọn họ bị yếu thế, sao có thể làm cho bọn họ khinh địch như vậy mà chết đâu. Nghĩ vậy, Tiếu Doanh trong mắt trêu tức càng đậm.
Nghe vậy, Cảnh Trung Lưu trong mắt chợt lóe tinh quang, xem ra bọn họ bị nhốt vào trận pháp này là do người ta đã sớm tính kế, có thể thời điểm bọn họ vừa bước vào Phù Diễm đảo là đã bị tính kế, trách không được hắn có cảm giác rất kỳ quái, nguyên lai thật sự có người rình bọn họ, nhưng bất đắc dĩ chính là, cho dù có âm mưu nhưng không thể không bước vào a.
Vũ Văn Tắc không để ý Chu Tước la lên, chỉ là nhìn Tiếu Doanh, sau đó quay đầu đối Tiết Linh, chậm rãi nói, “Linh nhi, nàng còn nhớ chúng ta ở di tích luyện linh xu kiếm pháp chứ?”
“Linh xu…..” Tiết Linh phấn chấn, nguyên bản biểu tình hơi bối rối dàn trấn tĩnh lại, hai mắt nhìn chăm chú nam tử đối diện.
Lúc trước ở trong di tích, sau khi nàng cùng Vũ Văn Tắc từ ảo cảnh tỉnh lại, người mặc áo bào màu xám nhìn qua có vẻ thần bí khó lường cũng tỉnh lại, hơn nữa vừa thấy bọn nàng, liền lập tức công kích, đánh bọn họ trở tay không kịp. Bọn họ lúc trước cũng biết tu vi người mặc áo bào màu xám rất cao, nhưng không ngờ lại cao như vậy, hai người hoàn toàn không thể đánh trả.
Nhưng kỳ quái chính là, thời điểm nàng cùng Vũ Văn Tắc sắp bị áo bào xám đánh chết, thì lại không nhớ gì đến chuyện phát sinh tiếp theo. Đợi đến khi có trí nhớ, thì gặp được tiên tôn Cốc Thiên Thu. Hắn là lão nhân hiền lành (Tiết Mật: tỷ xác định?), cũng chính là sư phụ của hai người, trong năm năm, vẫn luôn chỉ dạy, đem tất cả cửu khuyết dạy cho bọn họ, trong đó có Cửu Khuyết kiếm pháp tối cao —- linh xu.
Linh xu kiếm pháp cần đôi nam nữ tâm ý tương thông thì mới có thể tu luyện bản lĩnh cao cường của loại tiên gia này, hơn nữa cũng phải hai người cùng nhau luyện thì mới có thể phát huy uy lực lớn nhất. Nghe tiên tôn nói, người tu luyện loại kiếm pháp này càng đề cao độ ăn ý, càng phát ra lực lượng không tưởng.
Mà hiện giờ tình hình này, cũng không cho phép nàng do dự, chỉ có thể kiên trì, mặc kệ như thế nào, Mật nhi ở đây, người Ảnh Nguyệt sơn trang cũng ở đây, nàng nhất định sẽ bảo hộ bọn họ chu toàn!
Nhìn nữ tử đi về phía hắn, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, Vũ Văn Tắc trong mắt toàn là yêu thương, sau đó hai người nhìn nhau gật gật đầu, trong tay đột nhiên hiện ra một thanh kiếm xanh ngọc, toàn tâm rót linh lực mà trong cơ thể còn thừa không nhiều, hai thanh ngọc kiếm chậm rãi tản mát bạch sắc quang mang.
Hai người vung tay lên, hào quang giao nhau, càng thêm chói mắt, thẳng đến khi người chung quanh không mở mắt ra được.
Tiếu Doanh hơi hơi hí mắt, tươi cười cũng dần thu lại, trong mắt hiện ra một tia ngưng trọng. Tiên bảo, lại là tiên bảo, còn là cửu phẩm tiên bảo, xem ra hắn thực sự đánh giá thấp bọn họ.
Tia trầm trọng khi nghe thấy một tiếng “Ca sát” rất nhỏ vang lên, thì biến thành khiếp sợ, sao có thể phá vỡ được phệ hồn trận, xem ra không chỉ bảo vật trong tay bọn hắn có vấn đề, mà chiêu thức phát ra cũng có chút cổ quái. Sau đó phóng ra sợi tơ vàng óng ánh đánh mấy cái vào trận pháp, đem chỗ bị hổng tu bổ lại.
Bọn họ ở trong trận pháp, llinh lực càng không ngừng biến mất, hẳn là cũng chống đỡ không được bao lâu, đến lúc đó, mấy pháp bảo này, từng cái thần thông đều chạy không được, trong mắt nam tử xẹt qua một mạt tham lam.
Do cung cấp linh lực, Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc sắc mặt chậm rãi có chút trắng bệch, bọn nàng đang còn tại trong trận, linh lực xói mòn quá nhanh, muốn phá vỡ trận pháp, căn bản là lòng có thừa mà lực không đủ, làm sao bây giờ, Tiết Linh dần có chút lo âu.
“Tỷ tỷ……” Tiết Mật nhìn thấy Tiết Linh khổ sở cắn răng chống đỡ, cực kỳ đau lòng, giãy dụa từ dưới mặt đất đứng dậy, nhưng làm thế nào cũng đứng không nổi, đúng lúc này một đôi tay đột nhiên giơ ra, đỡ nàng.
Đợi nàng vẻ mặt thê lương quay đầu lại, phát hiện đứng ở phía sau là Thích Vô Thương, mắt hắn nhìn thẳng phía trước, không nhìn nàng thấp giọng nói, “Yên tâm!” Sau đó liền ly khai, đi đến chỗ Vũ Văn Tắc cùng Tiết Linh, ánh mắt nghiêm túc, nâng tay dùng sức đặt sau lưng hai người.
Hai người Tiết Linh được bổ sung linh lực, sắc mặt cũng dịu lại, quay đầu lại thấy hai tròng mắt bình tĩnh của Thích Vô Thương, liếc nhau một cái, đối hắn cảm kích cười.
“Sư huynh…….” Tiết Mật vẻ mặt cảm động.
Mặt khác mấy người thấy biểu hiện này của Thích Vô Thương, cho nhau ánh mắt, cũng đều tự giác đi ra phía sau nam tử, từng người từng người đưa tay đặt sau lưng Thích Vô Thương, hai người Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc lập tức áp lực giảm đi, bạch sắc quang mang càng sâu, trận pháp cũng bởi vậy mà bị hổng một lỗ thật lớn, làm cho bạch mang trực tiếp bắn ra ngoài.
Tiếu Doanh vừa thấy, chuẩn bị phóng sợi tơ vàng óng ra, thì bỗng nhận thấy nguy hiểm tới gần, một đạo bạch nhận hướng hắn mà đến, vội vàng nhảy sang bên cạnh trốn, nhưng không ngờ bạch nhận nhanh hơn, xuyên qua bờ vai của hắn.
Cũng bởi vậy bỏ lỡ thời cơ tu bổ trận pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn lỗ hổng càng lúc càng lớn, cho tới khi, giống như gỗ mục mà vỡ tan tiêu tán.
Chớp mắt lúc trận pháp bị triệt hồi, tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng, linh lực trong đan điền cũng đình chỉ xói mòn.
“Mật nhi……” Sau khi phá hủy trận pháp, Tiết Linh vội vàng chạy lại bên người Tiết Mật, giúp nàng đứng lên, tựa vào trên người nàng (chỉ Tiết Linh).
“Tỷ, ngươi không sao chứ?” Tiết Mật thân thiết hỏi.
“Không có, không có việc gì! Chỉ cần muội không có việc gì, thì ta hết thảy đều tốt…..” Tiết Linh mỉm cười nói, nụ cười đó giống như tuyết liên nở trên băng sơn, tinh khiết mà mỹ lệ.
Tiết Mật nghe vậy, môi khép mở vài lần, trong lòng xúc động không biết dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt, chỉ nhìn nàng thật lâu không nói gì.
Bên này tỷ muội hai người còn đang dịu dàng thắm thiết, bên kia cũng đã bắt đầu xuất thủ.
“Lên!” Hồng Anh sắc mặt âm ngoan nói.
Nhất thời không biết từ đâu xuất hiện một đám lại một đám hắc y nhân mặt không biểu tình, tư thái không sợ sống chết chặn mấy người Vũ Văn Tắc.
Tiếu Doanh đứng phía sau hắc y nhân, vừa nhìn là biết có xu hướng suy tàn, trong mắt hắn hiện lên một mạt không cam lòng, ngừng một chút, âm thầm cắn ngón tay, trong lúc hỗn loạn, dùng huyết họa một cái phù ấn, sau đó chạm vào pho tượng nữ tử trong tử y điện, lập tức pho tượng tản mát ra ánh sáng tím.
Tiếu Doanh thấy thế, tâm hung ác đem máu của hắn cuồn cuộn không ngừng rót vào phù ấn trên pho tượng, tử quang càng ngày càng đậm.
Thích Vô Thương thấy điệu bộ của Tiếu Doanh, lại nhìn pho tượng màu tím càng ngày càng thâm, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, cảm thấy nếu cứ để cho hắn tiếp tục như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục. Vì thế trực tiếp đánh lui hắc y nhân ngăn cản trước mặt hắn, lấy tốc độ cực nhanh chạy lại chỗ Tiếu Doanh.
Bên này Tiếu Doanh thấy pho tượng sắp phát ra sáng rọi, cả người kích động không chịu được, hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm tới gần, thẳng đến khi Thích Vô Thương chỉ cách hắn có một thước, mới phát hiện hắn đã đến, nhưng dĩ nhiên không kịp, bị hắn (Vô Thương) đánh một kích bay vào trong cung điện, máu tươi phun lên pho tượng nữ tử, pho tượng lập tức phát ra ánh sáng màu tím xinh đẹp, đồng thời, thanh âm của nữ tử giống như từ phương xa truyền đến, uy nghiêm mà trang trọng.
“Làm càn!”
Một bàn tay bạch ngọc ở giữa không trung xuất hiện, hướng Thích Vô Thương mà đến.
Thích Vô Thương nhìn thấy bàn tay kia tới gần hắn, hắn cảm giác toàn thân nhúc nhích không được, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi đòn nghiêm trọng.
Ngay tại lúc công kích sắp đánh lên người hắn, không biết một lực va chạm từ đâu đến, Thích Vô Thương cả người bị đâm bay ra ngoài, cũng bởi vậy tránh thoát một kích kia.
Tiết Mật thấy Thích Vô Thương đứng tại chỗ bất động, thời điểm hắn sắp bị cái tay kia đánh, cảm giác máu toàn thân đều dồn lên não, cả người không biết từ đâu xuất hiện một cỗ khí lực, bay nhanh xuyên qua đám người, đem Thích Vô Thương xô ra ngoài, nàng thì vừa vặn bị công kích, sau đó cũng bay ra ngoài.
Trong nháy mắt lúc bay ra, nàng cảm thấy linh hồn thiếu chút nữa muốn tách ra khỏi cơ thể, trước khi hôn mê, trong đầu là bốn chữ thật to không ngừng vọng …… Sát bút đa nhĩ (không hiểu a)!
“Di?” Giọng nữ uy nghiêm kia lại vang lên, dẫn theo chút nghi hoặc cùng hơi hơi kích động.