Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 35: Tử y



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

55237586

“Mật nhi!”

“Tiết sư muội!”

“Tiết Mật……”

Mọi người kinh hô, sau đó vội vàng đánh lui mấy hắc y nhân trước mặt hướng Tiết Mật bên này chạy tới.

Thích Vô Thương sau khi nghe mọi người kinh hô, từ trên đất giãy dụa đứng dậy, quay đầu nhìn, lại thấy được một hình ảnh mà cả đời hắn sẽ không bao giờ quên.

Một nữ tử y phục màu hồng nằm ở đám cỏ trên mặt đất cách hắn không xa lặng yên không tiếng động, mặt đầy máu, nhìn qua còn đỏ hơn xiêm y nàng mặc trên người, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhờ máu đỏ phụ trợ, nhìn thấy ghê người.

“Sư muội…..” Thích Vô Thương sững sờ nhìn nữ tử mặt không còn tí máu, lẩm bẩm, vẻ mặt ngàn năm lạnh nhạt đã hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn kinh ngạc cùng khiếp sợ, thân thể không tự chủ hướng Tiết Mật chạy lại, mắt nhìn chằm chằm vào hồng y nữ tử, giống như mất hồn.

Còn chưa đi được hai bước, liền ngừng lại, thân thể đứng thẳng bất động tại chỗ, không nhúc nhích. Kỳ thực không phải hẳn không muốn động, mà là không động đậy được, thân thể giống như bị cái gì không chế, mặc kệ cố gắng thế nào cũng đều cứng ngắt tại chỗ không động đậy. Thích Vô Thương cứ thế nhìn một bên mặt nữ tử ở không xa không gần, trong lòng không khỏi hỗn loạn, mắt cũng bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.

Kỳ thật không chỉ có hắn, người chung quanh cũng đồng dạng không động đậy, thậm chí có người chân vừa mới bước còn chưa chạm đất đã bị một lực lượng vô danh làm đứng nguyên tại chỗ. Mọi người có thể nhìn, cũng có thể nghe, nhưng không thể động đậy không thể nói.

Nhìn thấy bàn tay đánh úp hắn lúc trước giờ đang chậm rãi tìm kiếm Tiết Mật, Thích Vô Thương trợn to hai mắt, màu đỏ trong mắt nhanh chóng lan tràn, cuối cùng giống như chảy ra máu.

Ở bên kia, Tiết Linh cũng nhìn thấy tay nữ nhân đó từ từ tiến lại gần Tiết Mật, mà nàng lại chỉ có thể đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng khủng hoảng không biết dùng ngôn ngữ gì để diễn đạt, nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên gò má, ý niệm muốn trở nên mạnh mẽ ở trong đầu như từng đao khắc vào lòng, không lay động, máu tươi đàm đìa.

Thấy tay cùa nàng kia đã sắp tới gần người Tiết Mật, nhưng không thấy bóng dáng ở đâu. Vì thế, mọi người đều chăm chú nhìn, màu tím quang mang chợt lóe, bỗng thân thể Tiết Mật liền biến mất không thấy.

Lúc này, ánh mắt Thích Vô Thương trừ bỏ màu đỏ thì thần sắc cũng khác mọi khi, từng trận sương mù màu đen từ cơ thể hắn trào ra, hắc vụ vừa lướt qua, nơi đó đã không còn một ngọn cỏ, làm cho tất cả mọi người không khỏi kinh hồn táng đám.

Vô Thương……. Cảnh Trung Lưu lòng phi thường lo lắng.

Tiết Linh cũng đình chỉ rơi lệ, mặt không biểu cảm nhìn địa phương Tiết Mật biến mất mà xuất thần, trong mắt không buồn không vui, làm Vũ Văn Tắc ở một bên nhìn nàng tràn đầy lo lắng.

………..

“A!” Tiết Mật quát to một tiếng tỉnh lại. Theo bản năng sờ sờ nơi bị chưởng kia đánh trúng, kinh ngạc phát hiện thế nhưng không đau, sao lại thế này? Rõ ràng là bị đánh mà, lúc đó cảm giác giống như người sắp chết, hiện tại sao lại không đau, chẳng lẽ……. Là……. Đã chết rồi sao?

Tưởng tượng vậy, Tiết Mật sợ hãi không chịu nổi, tuy rằng từng chết qua một lần, nhưng bỗng liền sống lại, căn bản không biết sau khi người đã chết thì đi tới địa phương nào, hiện tại là có thể biết ư?

Đang lúc nàng cẩn thận chuẩn bị ngẩng đầu đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên một giọng nữ dễ nghe nhưng cũng không mất uy nghiêm vang lên bên tai nàng.

“Tỉnh?”

Tiết Mật cả kinh lập tức ngẩng đầu nhìn hướng thanh âm phát ra, nháy mắt cả người đều ngây dại.

Chỉ thấy ở trước mặt nàng là đài cao chín tầng, một nữ tử đang nằm nghiêng ở tít trên cao, giữa trán cìa một bông hoa đào xinh đẹp,mày dài thanh nhạt như lướt qua, mắt phương mỉm cười, búi tóc lỏng lẻo buông xuống một bên, cây trâm đào bạch ngọc cắm lệch, nhìn qua có một loại quyến rũ cùng lười biếng khó tả, người mặc cung trang màu tím, trên eo là một mảnh ngọc đái không được buộc mà thả lỏng xuống, bộ dáng kia chính là nữ tử được thờ phụng ở cung điện đó.

“Ngươi là…..” Tiết Mật hơn nữa ngày mới phản ứng lại, nhìn nữ tử kinh ngạc nói.

“Ngươi gặp qua ta?” Nữ tử hé mở đôi môi đỏ thắm, cười nói.

“Ách……. Ân, tại cung điện kia, thờ phụng pho tượng của ngươi.” Tiết Mật ngây ngô nói.

“Nga, phải không? Kia cũng thật là.” Nữ tử lấy tay hơi hơi nâng cằm nàng, nhìn thẳng Tiết Mật nói, “Biết vì sao ta cho ngươi gặp mặt ta không?”

“…….” Tiết Mật trong mắt tràn ngập nghi hoặc, nàng làm sao mà biết, còn có nàng có phải đã chết hay chưa a………Vì cộng lông gì mà thấy mỹ nữ đây?

Nữ tử cũng nhìn ra ý tưởng của nàng, bật cười nói, “Thương thế của ngươi đã không sao……” Tươi cười kia thoáng chốc làm Tiết Mật cảm thấy như có cây hoa đào đang nở rộ, gió mát phất qua, diêm dúa mà mỹ lệ. Nếu nói Tiết Linh có vẻ đẹp thanh cao, thì nữ tử trước mặt này có một loại vẻ đẹp cực hạn, chân chính có thể xứng với khuynh quốc khuynh thành.

“Ngươi là từ dị thế mà đến phải không?” Nữ tử cười xong, đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, Tiết Mật nhất thời trừng lớn hai mắt, sao lại thế này, như thế nào có thể nhìn một cái là ra lai lịch của nàng, rõ ràng không phải ảo cảnh a!

“Linh hồn ngươi tuy cũng phù hợp, nhưng trong nháy mắt lúc bị ta đánh tới, vẫn làm cho ta có cảm giác không thích hợp……..” Nữ tử nói đến đây bỗng ngừng lại, sâu trong đáy mắt xẹt qua một mạt xúc động bị che giấu, sau đó chậm rãi nói, “Đó là một loại……. Hương vị rất quen thuộc, có thể làm cho ta cảm thấy quen thuộc chỉ có……. Người nơi đó…….”

Tiết Mật lú này đã không thể chỉ dùng hai chữ kinh ngạc để miêu tả tâm tình của nàng, trong mắt rõ ràng hiện ra một tia kích động, quen thuộc? Nơi đó? Có ý tứ gì? Rốt cuộc có ý tứ gì?

“Ngươi…….”

“Đúng, chính là như ngươi nghĩ!” Nữ tử nhíu mày nói, “Ta, với ngươi giống nhau, đến từ cùng một địa phương.”

Cùng địa phương? Địa…… Cầu sao? Thật không? Thật sẽ có người giống nàng xuyên vào quyển sách kia?

Tiết Mật từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, nhìn nữ tử trên đài cao, bỗng chân tay có chút luống cuống, lúc này nên làm gì, so ám hiệu, Sàng tiền minh nguyệt quang, Địa thượng hài lưỡng song? Có cần phải cùng nhau hoài niệm một chút về cuộc sống hiện đại?

“Nhưng ta so với ngươi thì tới sớm hơn rất nhiều……. Sớm nhiều lắm…….” Nói xong biểu tình nữ tử bỗng dưng sợ sệt hẳn, giống như hồi tưởng tới cái gì.

Tiết Mật nhìn nàng, chỉ cảm thấy bao phủ nàng một cỗ hương vị đau thương, nàng…… Không vui.

Thật lâu sau, nàng mới phản ứng lại, sau đó nhìn Tiết Mật, ánh mắt nghiền ngẫm, “Tuy rằng ngươi cùng ta giống nhau đến từ địa phương kia, nhưng túi da của ngươi ta cực kỳ không thích, thân thể kia làm ta có sự chán ghét quen thuộc gì đó, nhưng cũng làm ta yêu thích, ngươi nói ta có nên hủy diệt không?”

Hủy diệt? Có ý tứ gì? Còn…… Muốn giết nàng? A uy, tiết tấu này sao không đúng vậy, không phải đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng sao? Như thế nào mà nàng sẽ bị đánh giết vậy!

“Bất quá, khó khăn lắm mới nhìn thấy một người từ nơi đó, sao lại để ngươi chết đây, bởi vì lúc đó ngươi cũng không dễ dàng tìm được thân thể thích hợp!” Nữ tử tự hỏi tự trả lời.

Cơ thể thích hợp với nàng sao nghe có vẻ không được tự nhiên, đổi cơ thể mà có thể giống như đổi quần áo?

“……. Nếu không lần này bỏ qua cho ngươi, nhưng lần sau không nên gặp lại ta nga.” Nữ tử cười tủm tỉm nói.

Thỉnh không cần dùng biểu tình thản nhiên như vậy mà nói ra lời khủng bố thế chứ?

“Vẫn là thả ngươi đi ra ngoài đi, ta cũng nên ra ngoài xem vì sao những người đó muốn gọi ta xuống, thời gian không nhiều lắm……” Nữ tử đứng dậy, nâng ống tay áo nhẹ nhàng vung về hướng Tiết Mật.

Giây tiếp theo, hai người liền xuất hiện ở ngoài cung điện, mà người ban đầu bị định trụ cũng trong một khắc bọn họ xuất hiện có thể động đậy.

Bỗng một bóng đen như gió xoáy thẳng hướng đánh tới hai người Tiết Mật, tử y nữ tử thấy thế lập tức vung tay ngăn cản, một băng nhận( lưỡi dao băng) âm hàn xen lẫn chút lôi quang hướng người kia công kích, khi băng nhận đụng vào nam tử nháy mắt đã bị hắc vụ chung quanh hắn cắn nuốt, nhưng đồng thời cũng làm cho nam tử phun ra một búng máu, té ngã lên mặt đất, xem ra là vượt qua năng lực cắn nuốt của hắn!

“Sư huynh!” Tiết Mật che miệng lại cả kinh nói. Sao lại có bộ dáng như vậy, chẳng lẽ gặp cường nhân sao? Nhớ lúc đó nàng đẩy hắn ra ngoài vẫn còn tốt cơ mà…….

“Ám linh căn? Có ý tứ……” Tử y nữ tử nâng tay lên, đang chuẩn bị cho nam tử kia một kích.

“Không cần!” Tiết Mật chạy đến bên người Thích Vô Thương nhìn nữ tử nói, “Hắn là sư huynh ta, van cầu ngươi giơ cao đánh khẽ!”

“Giơ cao đánh khẽ? Ta thấy hắn hẳn là bị nhập ma, cho dù ta không động thủ, hắn cũng sẽ không buông tha!” Tay nữ tử vẫn không có hạ.

“Ta…… Có thể làm cho hắn tỉnh lại!” Tiết Mật ngập ngừng nói.

“Ngươi? Sao có thể…….” Nữ tử như nghĩ tới cái gì, khóe miệng gợi lên chút quỷ dị, vung tay lên ngăn cước bộ của đám người ở phía sau, “Ngươi thử xem…….”

Tiết Mật quay đầu nhìn Thích Vô Thương nửa quỳ trên mặt đất, cắn chặt răng, thời điểm này cũng chỉ có thể thử xem, nữ tử này tâm tình bất định, xem cái tư thế của nàng tuyệt đối sẽ động thủ giết Thích Vô Thương. Nhớ lần kia ở di tích, Thích Vô Thương hình như là hôn nàng một chút liền khôi phục, hiện tại chỉ có thể ôm thử phương pháp đó, hôn hắn một chút, hy vọng nàng có thể làm được, hy vọng!

Tiếp theo, nữ tử ngồi chồm hổm trước mặt nam tử hai tròng mắt màu đỏ, nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại đối với đôi môi dính đầy máu của hắn hôn xuống……

Vừa mới hành động vậy, đối với những người phía sau bọn họ mà nói, chỉ là nhìn thấy Thích Vô Thương cùng Tiết Mật hai người giống như ghé vào nhau làm chuyện gì, mà hành vi bọn họ hôn nhau thì không thấy rõ ràng.

“A…..” Tiết Linh dùng sức công kích phía dưới tấm màng mỏng lúc trước ngăn cản cước bộ bọn họ, ban đầu trên mặt từ kinh hỉ khi thấy Tiết Mật hoàn hảo dần biến thành lo lắng.

Nghe thấy thanh âm công kích, tử y nữ tử ngẩng đầu lên nhìn nàng, trêu đùa trên mặt chậm rãi thu liễm lại, chính là một cỗ phẫn hận khó có thể nói thành lời, trực tiếp triệt hổi ngăn cản trước mặt mọi người, nâng tay lên một đạo lôi điện màu tím mang ánh đen hướng về Tiết Linh.

Tiết Linh nhìn thấy công kích trước mặt rất nhanh sẽ đánh úp, biết chính mình không thể kháng cự, mủi chân nhích một chút hướng bên cạnh trốn đi, nhưng không ngờ công kích kia cũng đi theo nàng, thời điểm mắt thấy sẽ đánh tới thân thể nàng, Vũ Văn Tắc vội vàng tiến lên ôm lấy nàng. Vì thế lôi điện trực tiếp đánh lên lưng Vũ Văn Tắc, nam tử tức khắc phun ra một ngụm máu lớn, tựa vào trên người Tiết Linh ngất đi.

Tiết Linh mặc dù được Vũ Văn Tắc giúp nàng chắn đi phần lớn công kích, nhưng vẫn có một tia lôi điện xuyên qua người Vũ Văn Tắc đụng vào trước ngực nàng, chỉ nghe nàng kêu lên một tiếng đau đớn, một dòng máu tươi theo khóe miệng nàng chảy xuống dưới, nhưng nàng cũng mặc kệ.

“Vũ Văn……Vũ Văn…….. Huynh sao vậy? Không cần làm ta sợ!” Tiết Linh ôm nam tử kinh hoàng nói.

“Thiếu chủ……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.