Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp

Chương 44: Kiếp hoa đào



Đi tới bên cạnh Tiết Mật, Thích Vô Thương một tay tiếp vải lụa trong tay nàng, một tay nhẹ nhàng vỗ về tóc đen mềm mại, biểu tình nhu hòa nói, “Ta giúp ngươi.”

Tiết Mật sững sờ nhìn nam tử lau tóc cho nàng, đầu óc ngừng hoạt động, chỉ có thể khẽ nhếch miệng ngơ ngác nhìn hắn.

Đợi nàng tìm được suy nghĩ, thì nam tử đã giúp nàng lau khô tóc, hai người ngồi xuống bên giường, nhưng nàng hoàn toàn không biết nàng lại đây lúc nào.

“Đêm nay là đêm cuối cùng.” Thích Vô Thương nói.

“Ân……” Tiết Mật cúi đầu không nhìn hắn.

“Chúng ta nghỉ ngơi đi.”

“……. Được.”

Vì thế hai người nằm song song trên giường, hai mắt Tiết Mật nhìn chằm chằm đỉnh màn, mắt không chớp, không biết suy nghĩ cái gì. Đột nhiên nam tử ngồi nửa người dậy, nhìn về bên này, mặt cũng chậm rãi cúi xuống người nàng.

Thấy tình hình vậy, Tiết Mật sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại, miệng kêu lên, “Ngọn nến!”

“Dù sao cũng là đêm cuối cùng, cứ để nó sáng, ta nghĩ…….” Vĩnh viễn nhớ kỹ, trong lòng kiên định nói ra bốn chữ, nam tử nhìn hai má đỏ ửng của nữ tử, sau đó nhẹ nhàng hất tóc trên trán nàng ra.

Nghe vậy, Tiết Mật cũng không có phản bác, từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để nam tử cởi vạt áo trên người nàng.

Cảm nhận trên người có chút lạnh, Tiết Mật càng nhắm chặt mắt, thân mình phát ra từng trận run rẩy nho nhỏ. Độc đã giải xong, người cũng không vì dục niệm mà mất đi lý trí, làm sao bây giờ, làm loại sự tình này lúc thanh tỉnh cảm giác không được tự nhiên a!

Bỗng một trận trầm mặc đến quỷ dị, nam tử không động nữa, làm Tiết Mật đang chuẩn bị tâm lý kinh ngạc mà hé một con mắt, lại thấy Thích Vô Thương nhìn chằm chằm cánh tay nàng, ánh mắt vô cùng nóng rực, kinh ngạc.

Thấy thế, Tiết Mật mở to hai mắt, luống cuống kéo áo ngủ bằng gấm ở bên cạnh qua, phủ lên cơ thể, lắp bắp hỏi han, “Có…… Có vấn đề gì sao?”

Lúc này nam tử mởi đột nhiên bừng tỉnh, mắt nhìn Tiết Mật mang theo tia kinh hỉ, “Ngươi…… Trên cánh tay ngươi…….”

Nghe vậy, Tiết Mật nhìn lên cánh tay nàng, chỉ thấy ở giữa cánh tay có một cái bớt hồng nhạt hình hoa đào trông rất sống động, sau đó không tự giác mà lấy tay sờ sờ, chỉ thấy mềm mịn bóng loáng, Tiết Mật không khỏi có chút vui mừng, nàng vẫn cảm thấy nàng có một cái bớt đặc biệt xinh đẹp, so với mấy hình xăm ở hiện đại thì xinh đẹp hơn nhiều, mà mấu chốt đây là trời sinh.

“Làm sao vậy?” Rút tay về, nữ tử ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nam tử phía đối diện.

“Bớt này của ngươi là có từ lúc nhỏ sao?” Thích Vô Thương kìm chế hân hoan trong lòng, bình tĩnh hỏi.

“Ngươi cũng nói là bớt, đương nhiên là có từ lúc nhỏ rồi.” Tiết Mật càng thêm kỳ quái.

“Vậy ngươi có phải có một cái……. Chuông không?” Nam tử cẩn thận hỏi han.

“Chuông?” Tiết Mật hơi nhăn mặt nhíu mày, nháy mắt ở trong đầu giống như hiện ra cái gì, nhưng quá nhanh, nàng không bắt kịp, “Ta không có, nhưng tỷ của ta có một cái!”

Thích Vô Thương trong mắt buồn bã, sau đó lại truy vấn một câu, “…… Thật sao? Ngươi không có, không thể nào, ngươi không phải cũng có một cái, cùng với cái kia của tỷ ngươi là một đôi…….”

Nghe vậy, Tiết Mật hồi tưởng một chút, chuyện lúc trước thì không biết, nhưng sau này thì có thể chắc chắn, nàng không có chuông, sư huynh vẫn cứ hỏi về chuông, chẳng lẽ có chuyện trọng yếu gì sao?

“Chuông…… Ta thật sự không có, ngươi nếu cần, có lẽ ta có thể hỏi tỷ của ta cho ngươi mượn một chút?” Tiết Mật đề nghị nói.

Nghe nàng nói xong, nam tử đột nhiên cảm thấy cỗ phiền toái không biết tên từ đáy lòng dâng lên, đầu óc cũng càng ngày càng hỗn loạn, chẳng lẽ hắn nhớ lầm, rốt cuộc là sao? Lúc trước trong cái động tối ở núi nhỏ nọ, hắn hôn mê quá lợi hại, cũng chỉ nhớ tiếng chuông đinh đương rung động cùng mông lung trông thấy một đóa tuyết lý hoa đào, lúc trước cảm thấy trí nhớ thứ hai rất không thực tế, cho nên liền bỏ qua, hiện tại ngẫm lại, cái gì tuyết lý hoa đào, có thể là cái bớt trên cánh tay người đó, lúc trước hắn thật sự mơ hồ, cũng không nhất định nhớ lầm…….

Tiết Mật nhìn nam tử ánh mắt không ngừng biến hóa, càng về sau lại có xu thế biến hồng, trong lòng cả kinh, vội vàng kêu lên, “Sư huynh……”

Nghe tiếng kêu, màu đỏ trong mắt nam tử chậm rãi biến mất, nhìn Tiết Mật, một tay ôm nàng vào ngực hắn, miệng lẩm nhẩm, “…… Có phải là ngươi không? Có phải không…..”

Tiết Mật mơ hồ, gì mà có phải là nàng không, còn chưa hỏi ra tiếng, môi bị một vật mềm mại ngăn chặn, mắt nhất thời trừng lớn, dại ra nhìn con ngươi như đêm tối ở đối diện.

Ngày mai, ngày mai sẽ biết, chỉ cần đợi qua đêm nay có thể công bố. Thích Vô Thương chậm rãi vỗ về sau lưng nữ tử, miệng bắt đầu trằn trọc mút, ánh mắt cũng giam hãm, chỉ cần là ngươi, chuyện gì cũng có thể…….

Từ từ, Tiết Mật cũng kìm lòng không đậu nhắm lại hai mắt, bắt đầu đáp lại hắn, sau đó hai người chậm rãi ngã xuống.

Một trận gió thổi qua, ngọn nến trong phòng nhẹ nhàng đung đưa, sau đó không biết từ nơi nào một đóa hoa đào bay vào khe hở cửa sổ mà tiến vào phòng, dừng lên tờ giấy trắng ở trên bàn, tuyết trắng tôn phấn hồng, hết sức đẹp.

Một trận gió xẹt qua, cửa sổ phát ra tiếng động nhỏ, trên giường Tiết Mật đột nhiên mở hai mắt, nhìn một bên mặt nam tử đang ngủ cạnh nàng, biểu tình có chút kinh ngạc, đợi nghĩ ra lý do nam tử ở đây, nữ tử cười cười, đứng dậy, theo thói quen đi đến cách vách, phát hiện trong phòng không có thứ gì, đừng nói nước ấm, ngay cả bồn tắm cũng không thấy, làm nàng đối với trí nhớ của mình không khỏi sinh ra hoài nghi, lúc trước nàng thật sự ở trong này tắm rửa sao?

Tìm một nơi tắm rửa qua loa, Tiết Mật trở về phòng, nhìn Thích Vô Thương vẫn nằm ở trên giường, hồi tưởng chuyện phát sinh ở cách vách, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một khả năng, ngẩng đầu không thể tin nhìn về phía nam tử đang ngủ, lập tực cười tự giễu, phát ngốc cái gì, Thích Vô Thương sao có thể vì người khác làm loại sự tình này, cho dù có làm, người đó cũng không phải là nàng……

Nhưng vẫn nhìn hắn một cái, suy nghĩ sâu xa, xoay người đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa ra, bên ngoài trời vẫn là màu xanh đậm, mặt trời còn chưa đi ra, nhưng đã có chút hồng, nghĩ chắc là mặt trời cũng sắp mọc.

Hít thật sâu ngụm không khí mới mẻ lúc sáng sớm, Tiết Mật thần thanh khí sảng, ngồi ở trước bàn, tay cầm tờ giấy có cánh hoa đào ở trên kia, khẽ cười cười, đem nó nhẹ nhàng đặt ở một bên, xuất ra bút lông, bắt đầu viết gì đó trên tờ giấy.

Qua một lúc lâu, nữ tử mới buông bút, vuốt tờ giấy tràn ngập chữ một cái, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, sau đó gật gật đầu, đem gấp thành hình con hạc, tay chậm rãi rót linh lực vào, hạc giấy nhẹ nhàng bay lên.

“Ngọc Linh sơn Tiết Linh.” Tiết Mật nói với hạc giấy, sau đó hạc giấy giống như hiểu ý, vỗ cánh bay ra ngoài.

Nhìn hạc giấy chậm rãi bay xa, Tiết Mật thấp giọng nói, “Tỷ, tha thứ ta tùy hứng nhất thời……”

Thu hồi ánh mắt, Tiết Mật quay đầu nhìn nam tử vẫn mê man bất tỉnh trên giường, đi về phía hắn.

Đi đến bên giường, nhìn  nam tử ngủ không chút phòng vệ, nữ tử bật cười, “Còn chưa từng thấy bộ dạng này của ngươi đâu, bất quá như vậy cũng tốt, làm cho ta không áp lực…..”

Chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, nữ tử xuất thần nhìn sườn mặt nam tử, mềm nhẹ nói, “Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta thì lôi thôi giống như tiểu khất cái, ngươi thì tiền hô hậu ủng giống như đế vương, có lẽ lúc đó chúng ta đã có sự đối lập, ta cũng chỉ có thể đuổi theo bước chân ngươi, vĩnh viễn không thể đứng bên cạnh ngươi…….”

“Đôi khi ta nghĩ, ta vì sao lại đến nơi này, vì cái gì hội ngộ ngươi, ngươi lại vì sao một lần lại một lần cứu ta, làm cho ta từng bước hãm sâu, mà ngươi thì cự tuyệt ta bước vào, ta không ngờ như vậy, thật bi ai…..”

“Cho nên ta muốn rời đi, không nói nơi này chung quanh đều là chướng khí, người còn không tốt, ha hả……” Cười, Tiết Mật hốc mắt đột nhiên đỏ lên, kề sát lỗ tai nam tử nói, “Cho nên về sau ta sẽ không bao giờ gặp mấy người các ngươi nữa, bất kể là ai!”

Nghe vậy, ở trên giường tay nam tử bỗng giật giật, nhưng Tiết Mật không có phát hiện, vẫn tự mình nói tiếp, “Ngươi nói mấy người các ngươi có thể sẽ gặp báo ứng chứ, khẳng định là có đi, ha hả, bất quá cho dù có bị báo ứng ta cũng sẽ không lại đây xem, ta sợ sẽ chán, vì thế khiến cho các ngươi theo ý ta  ở nơi yên lặng mà chịu báo ứng đi, ha hả…… Vì sao nghĩ thế mà có chút vui vẻ a, xem ra ta rất dễ thỏa mãn…….” Nữ tử nở nụ cười.

Cười cười, vòng vo thật lâu rốt cuộc lệ trong mắt cũng rơi xuống, một giọt lệ rớt trên mu bàn tay nam tử, tay hắn lại động.

Hung hăng nắm ống tay áo nam tử lau hết nước mắt cùng nước mũi trên mặt, nhìn nhiều nếp nhăn trên ống tay áo màu trắng, nữ tử lại vui vẻ nở nụ cười, “Về sau hẳn là không gặp lại, vẫn nên báo cho ngươi một tiếng, nếu ngươi thích tỷ của ta như ngươi nói, hy vọng ngươi không cần lại dùng thủ đoạn này, vô ích, nàng không thích! Vẫn nên quang minh chính đại tí, ví dụ chắn cái dao nhỏ cho nàng, thử độc dược vân vân, tin tưởng nàng rất nhanh sẽ yêu ngươi, đương nhiên, mấy việc này chỉ trong quá trình sinh tử, hắc hắc……”

Sau trận cười giảo hoạt, nữ tử đột nhiên đứng dậy, bĩu môi nói, “Ta thật là nhàm chán, cùng cái người hôn mê nói chuyện này nọ…..” Cúi đầu nhìn nam tử ngủ không biết cái gì, không biết vì sao, trong lòng Tiết Mật dâng lên trận khổ sở nói không nên lời. Lấy tay sờ sờ hai má nam tử, nhắm mắt lại phủ lên bờ môi của hắn, sắp gần hôn hắn, thì ngừng lại. Mở hai mắt nghĩ nghĩ, đem môi dịch lên trên, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, sau đó nhanh chóng đứng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhìn nam tử nguyên bản đang mê man trên giường, mắt thế nhưng hé mở, tay cũng chậm chậm giơ lên kéo làn váy nữ tử.

“Thực chịu không nổi bản thân, rốt cuộc đang làm cái gì đây?” Nâng tay mạnh mẽ lau đi lệ trong mắt vừa chảy ra, Tiết Mật dừng một chút, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, nâng tay kéo áo, “Đi đây, sẽ không gặp lại!”

Thời điểm rời giường, Tiết Mật cảm thấy góc váy giống như bị cái gì kẹp, cũng không để ý, thoáng dùng chút lực liền kéo ra, đi về phía cửa, nhẹ nhàng đẩy, lúc này mặt trời vừa mới dâng lên, chung quanh đều sáng sủa, tâm tình Tiết Mật cũng tốt, một ngày tốt đẹp mới bắt đầu!

Mà sau khi nữ tử rời khỏi, Thích Vô Thương tay chậm rãi hạ xuống, một khối ngọc bội xanh biếc từ trong tay hắn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lúc này, khóe mắt nam tử đột nhiên nước mắt lăn dài, trong mảnh mơ hồ, lần cuối cùng nhìn thấy hình ảnh lục y nữ tử quyết tuyệt ở một trận hào quang biến mất không thấy, sau đó là một mảnh hắc ám, người lại ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.