*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy tay bị kéo, Tiết Mật cả kinh, không quay đầu lại, theo bản năng dùng sức ngọ nguậy, nhưng không giãy được.
Thử vài lần nhưng vẫn không thoát được gông cùm của nam tử, trong lòng nữ tử đột nhiên dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, xoay người sang chỗ khác, “Thích Vô Thương, ngươi buông tay cho ta!”
“Nếu như buông tay, nàng sẽ biến mất….. Ta….. Có chuyện muốn nói với nàng…….” Không biết có phải vì sắc mặt hiện tại của hắn không, mà nhìn qua lại có chút đáng thương.
“Vậy ngươi rốt cuộc muốn nói gì!” Tiết Mật tức giận nói, chỉ biết chuyện Cảnh Trung Lưu bảo nàng làm không có gì hay ho mà, làm khó nàng còn giống đứa ngốc lại đây, nàng thật sự bệnh không nhẹ! Nhưng Hành nhi và Thịnh nhi…… Còn cần phải cầu bọn họ……
Nghĩ vậy, Tiết Mật nhắm mặt lại sau đó mở mắt ra, hít sâu một hơi, mặt không biểu tình nói, “Ta không đi, ngươi mau bỏ tay ngươi ra!”
Nam tử thấy thế chậm rãi buông tay, nhìn nàng không nói được một lời.
“Muốn nói gì thì nói mau lên!” Tiết Mật không nhìn hắn.
Chính là qua thật lâu nam tử cũng không có mở miệng, ngay tại lúc Tiết Mật sắp hết kiên nhẫn, thì một câu nói rơi vào tai nàng.
“Vài năm này nàng thế nào……”
“…… Rất tốt!” Tiết Mật như trước vẫn không nhìn hắn.
“Ta cũng đã nhìn ra, cái kia…… Nam tử đó đối với nàng rất tốt……Hài tử của các nàng…… Thực đáng yêu……” Nói xong, Thích Vô Thương nằm ở trên giường nhìn một bên mặt của Tiết Mật, giống như muốn từ vẻ mặt của nàng mà nhìn ra cái gì.
“……. Cám ơn……” Tiết Mật sắc mặt nháy mắt sợ sệt, sau đó khôi phục lại như cũ, liền như vậy…… Làm cho hắn hiểu lầm cũng tốt, Hành nhi cùng Thịnh nhi là hài tử của nàng, cùng người trước mặt này một chút quan hệ cũng không có, hiện tại ba người cũng không biết, cũng không cần biết đối phương với mình có quan hệ huyết thống không, như vậy là tốt nhất.
Nhìn vẻ mặt Tiết Mật biến hóa, nam tử đột nhiên bối rối, huyết khí trong ngực như muốn phun ra, “Ta và tỷ tỷ nàng……”
“Ngươi cùng tỷ tỷ ta như thế nào, cùng ta không quan hệ!” Tiết Mật cắt ngang lời hắn, hướng bên cạnh bước tới.
“Ha hả, đúng vậy, cùng nàng không quan hệ…….” Thích Vô Thương cười cười, trong thanh âm dẫn theo chút cô đơn.
“Nếu ngươi không còn chuyện khác muốn nói, ta đi trước!” Nói xong, Tiết Mật liền đi ra cửa.
Không đợi nàng bước ra cửa, phía sau đột nhiên truyền đến một câu.
“Độc thất tình đoàn tụ của ta còn chưa có giải……”
Nghe vậy, Tiết Mật bỗng ngừng bước, không thể tin quay đầu lại, nhìn người ở trên giường, có ý gì, gì mà độc còn chưa có giải, không phải sau bốn mươi chín ngày đó là giải rồi sao? Vì sao vẫn còn? Chẳng lẽ cũng giống nàng…… Không có khả năng, suy nghĩ này của nàng để thiên hạ chê cười a……
“Ngươi muốn nói gì? Gì mà độc của ngươi còn chưa có giải? Chẳng lẽ ngươi muốn nói bởi vì có tình cảm với ta sao?” Tiết Mật vẻ mặt có chút kích động, “Đủ rồi, thật sự đủ rồi, đùa giỡn ta như vậy rất vui sao? Tiết Mật ta đến tột cùng có đức hạnh gì, đáng giá để người Lung Nguyệt cốc các người từ trên xuống dưới, đồng tâm hiệp lực đến đùa giỡn ta! Thích Vô Thương!”
Nghe vậy, cỗ uất khí trong ngực nam tử rốt cuộc nín không được, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, nhiễm đỏ áo ngủ bằng gấm mỏng ở trên người.
Nhìn nam tử mặt càng ngày trắng bệch, Tiết Mật vẫn đứng tại chỗ không hề động, nhưng vẫn nhìn.
“Vô Thương!” Cảnh Trung Lưu đẩy Tiết Mật đang đứng ở cửa ra, chạy vào trong phòng, một tay đỡ thân mình lung lay sắp đổ của Thích Vô Thương, tay kia thì rót linh khí vào cơ thể hắn.
Sau đó, Lận Thương Lan cũng đi theo hắn chạy vào, quay đầu ngượng ngùng nhìn Tiết Mật, “Tiết sư muội, là thật, Vô Thương đối với người là có tình, sau khi trúng thất tình đoàn tụ, trong cơ thể vẫn còn thừa độc, vài năm này hắn luôn chịu sự tra tấn của độc tố, cũng không cho phép chúng ta vì hắn trị liệu…..Vài năm này công phu thân thể hắn cũng bị cái loại thống khổ này đục khoét trống rỗng…… Thật sự là sống……”
Tiết Mật nghe hắn nói, hai tay dùng sức nắm chặt, “Nói vậy tức là sai lầm của ta sao, lúc trước chính miệng hắn nói muốn kết hôn với tỷ tỷ của ta, như thế nào, hiện tại yêu ta sao? Có phải về sau muốn thú cả hai người a, Tiết gia hai tỷ muội ta không phải sinh ra để mua vui cho các ngươi!”
“Tiết sư muội, ngươi không nên cực đoan như vậy, Vô Thương hắn lúc đó làm vậy là không đúng, hắn vẫn luôn thích ngươi, chính là tình thế cấp bách mới có thể nói ra muốn thú tỷ tỷ ngươi……” Lận Thương Lan tiếp tục nói.
“Hảo cho cái tình thế cấp bách, hiện tại không phải tình thế cấp bách phải không? Ngươi cũng không cần phải nói nhiều để lấy đồng tình của ta, nói thẳng đi, các ngươi rốt cuộc muốn gì?” Tiết Mật băn khoăn nhìn ba người trong phòng.
“Hy vọng ngươi có thể giúp Vô Thương giải dư độc thất tình đoàn tụ.” Cảnh Trung Lưu nhìn nàng nói, sau đó cẩn thận đem Thích Vô Thương nằm trên giường, hướng Tiết Mật đi tới.
A, nàng nói mà sao đột nhiên đối với nàng tốt như vậy, thì ra không phải bọn họ lương tâm cắn rứt, mà là bọn họ có chuyện cầu nàng, nghĩ vậy ánh mắt Tiết Mật đột nhiên rét lạnh, cũng không nhìn bọn họ, “Được, có thể! Ta giúp các ngươi, nhưng trị được hay không ta cũng không nắm chắc, nếu trị khỏi, ta muốn máu trong tim Thích Vô Thương!”
Cảnh Trung Lưu còn nghĩ kế tiếp sẽ có đủ loại lí do thoái thác, không ngờ Tiết Mật dễ dàng đồng ý như vậy, sao lại thế? Cùng Lận Thương Lan cho nhau ánh mắt, trong mắt hai người đều tràn ngập không thể tin, không nghĩ tới bọn họ đối với nàng như vậy, nàng lại nguyện ý cứu Thích Vô Thương!
“Tiết sư muội, trước kia chúng ta đối với ngươi như vậy, ngươi lại nguyện ý cứu Vô Thương, thật sự……” Lận Thương Lan xấu hổ nói.
“Chuyện trước kia ta không muốn nói nữa, dù sao đây là lần cuỗi chúng ta gặp nhau, chính là hy vọng sau khi hắn giải độc xong, các ngươi không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!” Nói xong Tiết Mật đi ra ngoài.
Còn chưa đi xa, ngẩng đầu liền thấy Quân Ngọc Hàn đứng ở ven đường chờ nàng, nhìn nàng lại gần, mỉm cười, “Việc đã giải quyết?”
“Ân……” Tiết Mật gật gật đầu.
“Vậy trở về thôi, Hành nhi cùng Thịnh nhi còn đang chờ nàng!” Quân Ngọc Hàn nhìn nàng.
“Được.” Tiết Mật liền đi theo nam tử đi ra ngoài.
Người trong phòng nhìn bóng dáng hai người hợp nhau, đều không nói gì.
Chờ hai người đi khuất, mới nói chuyện.
“Trung Lưu, không ngờ Tiết sư muội lại đáp ứng?” Lận Thương Lan vẻ mặt kinh hỉ nói.
“Đúng vậy, ta cũng không ngờ, rõ ràng nàng đã có bạn đời song tu, thế nhưng lại nguyện ý dùng biện pháp này cứu Vô Thương, hơn nữa vì sao nàng lại muốn máu trong tim Vô Thương chứ?” Cảnh Trung Lưu đứng tại chỗ suy tư.
“Ta cảm thấy Tiết sư muội đối với Vô Thương còn có cảm tình……”
“Cảm tình? Chưa chắc, thân thể của nàng căn bản là không có dư độc của thất tình đoàn tụ, làm sao có cảm tình……” Cảnh Trung Lưu nhíu mày nói, “Quên đi, khong cần lo lắng chuyện này, hiện tại độc của Vô Thương có thể giải, ta còn nhanh đi truyền âm với gia gia, bảo người lại đây, dù sao việc điều trị sau khi giải độc chúng ta cũng không hiểu lắm.”
“Ân, cũng tốt!” Lận Thương Lan gật gật đầu.
Ở bên cạnh, Thích Vô Thương mở hờ hờ hai mắt, lại nhắm lại, khóe miệng giơ lên độ cung chua sót.
Ngày thứ hai.
“Vô Thương, ngươi nói cái gì? Tiết Mật đã đáp ứng rồi, vì sao ngươi không muốn?” Cảnh Trung Lưu kinh ngạc nói, “Ngươi đã quên cảm giác lúc độc phát rồi sao? Chúng ta tìm Tiết Mật lâu như vậy không phải hy vọng nàng giúp ngươi giải độc sao?”
“Không cần nhiều lời, ta đã quyết!” Nam tử khoác trên người y phục màu đỏ ngồi trước cửa sổ, không phân trần nói.
“Ta biết, người không phải là thấy nàng hiện tại gia đình hòa thuận, cuộc sống hạnh phúc nên không muốn quấy rầy sao, nhưng gia gia từng nói độc trong người ngươi nếu không giải, không còn nhiều thời gian mà sống, ngươi đều đã quên sao?” Cảnh Trung Lưu thanh âm có chút run rẩy, “Ngươi yêu Tiết Mật như vậy sao? Yêu đến ngay cả mạng mình cũng không cần sao? Bốn năm trước như thế, bốn năm sau cũng vậy, nàng đúng là mệnh khắc tinh của ngươi……”
Nghe vậy, Thích Vô Thương không có trả lời, thật lâu sau mới nói, “Ngươi đi ra ngoài trước, ta cần yên lặng một chút! Nếu ngươi truyền tin cho gia gia, nói với người, qua mấy ngày chúng ta sẽ trở về!”
“Vô Thương!” Cảnh Trung Lưu kêu lên.
“Đi ra ngoài!”
“Ai…..” Cảnh Trung Lưu thở dài, xoay người đi ra ngoài, hiện tại là ai cũng không thuyết phục được Vô Thương, ngoái đầu nhìn phòng ở phía sau, Vô Thương, ta sẽ không cho ngươi chết như vậy, chỉ cần gia gia tới đây là có thể giải quyết được cục diện bế tắc hiện tại…….
Nam tử nhìn chỉ hạc màu xanh trong tay, mắt xẹt qua mạt kiên định.
“Mật nhi, muội có biết muội đang nói gì không? Muội giúp Thích Vô Thương giải độc? Muội đừng cho là ta không biết giải độc thế nào, chính là phải song tu, Quân Ngọc Hàn cũng đồng ý sao?” Tiết Linh không thể tin được hỏi han.
“Đúng vậy, đây là kết quả ta cùng hắn thương lượng.”
“Sao có thể, hắn sao lại đáp ứng? Mật nhi muội như thế nào mở miệng nói với hắn? Chẳng lẽ…… Muội bây giờ còn nghĩ tới Thích Vô Thương, vì sao? Mật nhi, muội nói cho ta biết, vì sao?” Tiết Linh lôi kéo bả vai nàng, vẻ mặt đau lòng.
“Tỷ……” Tiết Mật ngẩng đầu, mặt đầy lệ, “Ta không còn cách nào, ta không thể nhìn Hành nhi cùng Thịnh nhi thống khổ, ta chỉ có thể giúp Thích Vô Thương giải độc, chỉ có hắn giải độc, hai hài tử mới có thể thoát khỏi thống khổ……”
“Có ý gì! Muội nói lời này là ý gì? Hài tử cùng Thích Vô Thương có quan hệ gì?” Tiết Linh vội vàng hỏi, lập tức như nghĩ tới cái gì, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, “Chẳng lẽ, hài tử là…..”
“Ân……” Tiết Mật từ từ nhắm hai mắt hơi gật đầu, sau đó chậm rãi đem chuyện vài năm này nói cho Tiết Linh.
………
“Nói vậy vài năm này muội ở bên ngoài chịu khổ rồi…….” Tiết Linh bắt lấy cánh tay Tiết Mật, dùng sức hơi lớn.
“Không có, không chịu khổ, tỷ xem hiện tại không phải là rất tốt sao, có phải không?” Tiết Mật nhìn nàng cười.
“Mật nhi……” Tiết Linh ôm muội muội nhà mình, nước mắt không ngừng chảy, thì ra muội muội của nàng vài năm qua sống như vậy, vì sao, vì sao nàng chịu khổ như vậy, vì sao……
Khóc đã lâu, Tiết Linh mới buông Tiết Mật ra, giúp nàng lau nước mắt, “Nói vậy, giúp Thích Vô Thương giải độc là biện pháp duy nhất……”
“Ân……” Tiết Mật gật gật đầu, “Bất quá bọn họ còn không biết thân thế của Hành nhi cùng Thịnh nhi, sau khi ta giúp hắn giải độc, lại lấy máu trong tim hắn giải độc cho hài tử, về sau sẽ không cùng bọn họ dây dưa nữa!”
“Chính là, không phải yêu hắn thì mới có thể giải độc cho hắn được sao, hiện tại muội…..” Tiết Linh nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
“Ta cũng không biết, chỉ có thể thử xem, chỉ một chút ta cũng không thể buông tha, Quân Ngọc Hàn sắp khắc chế không được độc trên người hài tử……. Ta không còn thời gian……” Ánh mắt Tiết Mật thê lương.
“Mật nhi…….” Tiết Linh trong mắt tràn đầy lo lắng.
Tiết Mật đối với nàng cười an ủi, vừa lúc này, cửa phòng bị gõ, thanh âm Chu Tước vang lên.
“Tiết Linh, Tiết muội muội, các ngươi có ở bên trong không? Người Lung Nguyệt cốc ở bên kia đến đây…….”
Nghe vậ, hai người đem lệ trên mặt lau khô, sau đó ra mở cửa phòng, đi ra ngoài.
“Ai tới?” Trên mặt Tiết Linh dẫn theo chút không kiên nhẫn, nàng hiện tại thực sự rất phiền đám người Lung Nguyệt cốc, người nào cũng không muốn gặp!
“Là…… Lận Thương Lan……”Vẻ mặt Chu Tước có chút nhăn nhó.
“Lận Thương Lan?” Hai tỷ muội đồng thời nghi hoặc nói, sau đó đi ra ngoài, ở phía sau các nàng, Chu Tước thở dài, cũng đi theo.
…….
“Cái gì? Không cần chúng ta giải độc? Sao lại thế?” Tiết Linh kinh hô, sau đó quay đầu nhìn Tiết Mật, chỉ thấy trên mặt nàng không có chút biểu cảm, ánh mắt một mảnh vô hồn, hoàn toàn nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Mật nhi……”