*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi bốn người đi theo Phượng Tấn Du vào một căn phòng tối, an vị, bạch y nam tử mới nhìn Tiết Linh mở miệng nói, “ Cha ngươi có nói ngươi và nương ngươi rất giống nhau?”
“Ách…….” Tiết Linh ngẩng đầu, “Ngài gặp qua nương ta rồi sao? Cha ta chưa bao giờ kể cho ta nghe chuyện về nương, bất quá ta đã thấy bức họa của nương ở thư phòng cha, cùng ta…… Cùng ta rất giống……..”
“Không phải là rất giống, mà là giống nhau như đúc!” Nam tử ôn hòa nói.
“Nói vậy, ta cũng đã thấy bức họa nương của nàng.” Vũ Văn Tắc đột nhiên nói.
Phượng Tấn Du nhìn về phía hắn, bỗng cười cười hiểu rõ, “Ở thư phòng của thúc thúc ngươi, phải không?”
“Ân, ngài làm sao biết? Ngài cũng biết thúc thúc ta sao?” Vũ Văn Tắc vội hỏi. Ở trong trí nhớ của hắn, bên cạnh hắn không có thân nhân nào khác, chỉ có một thúc thúc Vũ Văn Trường Thanh, nhưng hắn nuôi lớn mình xong thì biến mất, trong ấn tượng thì vị thúc thúc này không bao giờ cười, đôi khi nhìn thấy mình thì lộ ra biểu tình áy náy, hắn không rõ, rất không hiểu được…….
Tiết Linh nhìn hắn, bừng tỉnh đại ngộ nói, “Cho nên khi đó huynh mới cứu ta, vì huynh cho rằng ta và thúc thúc huynh có liên hệ gì đó phải không?”
“Ân. Lúc đầu là như vậy, nhưng sau đó ta…….” Vũ Văn Tắc không nói hết câu, chỉ cầm bàn tay mềm mại của nữ tử, hàm nghĩa trong mắt không cần nói cũng biết.
Trên mặt Tiết Linh cũng lộ ra tia ngọt ngào, tuy mới đầu Vũ Văn bởi vì nguyên nhân vậy mới cứu nàng, nhưng sau này đối với nàng rất tốt, cảm tình của hai người cũng không có trắc trở, giống như tế thủy trường lưu, chất phác ấm áp.
Nhìn bộ dạng Tiết Linh, Tiết Mật cười cười, tuy trong tiểu thuyết cảm tình của hai người biến đổi bất ngờ, cái khác không nói, ngay cả Thích Vô Thương cũng là một vướng bận a, hiện tại như thế này thật là tốt.
Phượng Tấn Du thấy thế, cũng cười cười, “Không ngờ Tử Nhược và Trường Thanh lại có duyên phận như vậy…….”
Bốn người đều quay đầu nhìn hắn, Vũ Văn Tắc mở miệng hỏi, “Ngài biết nương của Linh nhi và thúc thúc ta, ngài rốt cuộc là ai?”
“Ta, hiện tại có thể coi là gia chủ của Phượng gia, nếu nói về năm đó, có thể xem là hôn phu của nương các ngươi đi.” Nam tử lạnh nhạt nói.
“Vị hôn phu? Sao có thể?” Tiết Linh kinh hô.
“Hai người chúng ta bởi vì một việc mà làm lỡ hôn kỳ, bằng không hiện tại nàng hẳn là chủ mẫu Phượng gia ta.” Phượng Tấn Du nhìn Tiết Linh nói.
Nghe vậy, Tiết Mật ngẩng đầu nhìn hắn, thử nói, “Là bởi vì…… Tử Y tiên tôn đó sao?”
Bạch y nam tử nhíu mày, “Có thể nói là do nàng, cũng có thể nói là không phải.”
Tiết Mật đột nhiên nhớ tới lúc ở Phù Diễm đảo, lần đầu tiên gặp Ân Tử Di, khi đó nàng cũng nhắc đến tên của Phượng Tấn Du, không phải là hai tỷ muội vì yêu sinh hận đó chứ? Cảm giác rất có thể là như vậy a, Tử Y tiên tôn kia vừa nhìn là biết người bốc đồng.
“Nàng nói nàng là ai di của ta, chính là muội muội của nương sao?” Tiết Mật hỏi.
“Nàng nói?” Bạch y nam tử sắc mặt quái dị, cẩn thận đánh giá Tiết Mật, “Xem ra nàng rất là thích ngươi, ta cứ nghĩ nàng mà gặp nữ nhi của Tử Nhược, thì sẽ giết cho thống khoái chứ!”
Bốn người nhìn nhau không có trả lời, đó là vì nàng không phải là nữ nhi ruột a.
“Hai người bọn họ là tỷ muội ruột cùng cha cùng mẹ, năm đó mấy người chúng ta đi ra ngoài săn huyễn thú, Tử Di không biết vì sao bị tụt lại phía sau, mất tích rất nhiều năm, sau khi trở về thì tâm tính đại biến, giống như là nén giận chúng ta bỏ rơi nàng, không hề để ý tới chúng ta. Vài năm sau đó, đã xảy ra…… một sự kiện, Tử Di liền trực tiếp động thủ, chúng ta cũng không biết vì sao nàng có nhiều thuộc hạ có tu vi cao thâm như vậy, hơn nữa ngay cả tu vi của nàng ta cũng rất cao, thậm chí mấy lão tổ của các gia tộc lánh đời không ra cũng đều đánh không lại. Sau đó là chuyện giống như các ngươi đã hỏi thăm, Tử Di diệt Mộc gia, Thượng Quan gia, Vũ Văn gia, ngay cả Ân gia của nàng cũng giết rất nhiều người, Phượng gia xem như giữ lại được vài tộc.” Nam tử khi nhắc tới chuyện này thì cau mày, tựa như rất là phiền não.
“Vậy nương thì sao? Hai người bọn họ là tỷ muội ruột phải không? Vì sao sau đó nương lại rơi xuống Tu Chân Giới vậy?” Tiết Linh vội vàng hỏi.
“Đúng là tỷ muội ruột, nhưng chuyện này cho tới bây giờ, ta cũng không rõ nguyên nhân, người Tử Di hận nhất lại là Tử Nhược, thời điểm chúng ta không kịp phản ứng, liền tự mình dẫn theo vô số tu sĩ đuổi giết nàng, sau đó giống như không có chuyện gì phát sinh trở lại. Nghe người khác nói, Tử Nhược hình như là rơi vào một cái khe, người bình thường mà rơi vào cái khe đó, cơ hồ sẽ không sống sót, giờ nhìn thấy các ngươi mới biết được nàng vẫn sống sót.” Phượng Tấn Du vui mừng nói.
“Nhưng sau khi sinh Mật nhi, thì có rất nhiều hắc y nhân đuổi giết chúng ta, nương ta cũng bởi vậy mà chết, sau này ta mới biết hắc y nhân này là thuộc hạ của nữ nhân kia, cho dù đã rớt xuống khe nàng cũng không buông tha cho nương ta, ta thật không biết rốt cuộc hận như thế nào, mà đáng giá để nàng phí tâm tư như vậy.” Tiết Linh oán hận nói.
“Ta cứ tưởng nàng đã sớm dừng tay, thì ra…….” Phượng Tấn Du cười khổ, “Xem ra ta đã quá đề cao vị trí của ta trong lòng nàng……..”
“Thúc thúc của ta thì sao? Người cũng rớt xuống cái khe kia sao?” Vũ Văn Tắc vội vàng hỏi.
“Đúng là như vậy gia tộc Vũ Văn lúc ấy là tộc nàng động thủ sau cùng, người trong tộc……. Mọi người đã chết hết, Trường Thanh mang ngươi còn trong tã lót chạy thoát ra ngoài, muốn vì Vũ Văn gia lưu lại huyết mạch cuối cùng, nhưng truy binh phía sau đuổi sát không tha, chờ ta đuổi kịp, vừa lúc thấy thúc thúc ngươi nhảy xuống cái khe Tử Nhược rớt vào kia, bất quá ngươi hẳn là không bị ảnh hưởng gì, vì ngươi lúc ấy đang ở trong giới tử không gian…….” Nam tử nói.
“Giới tử không gian?” Tiết Mật cả kinh nói, nhớ tới mấy chuyện lúc trước, lòng nàng đột nhiên toát ra một ý tưởng, đem tay phải nâng lên, chỉ vào ba chấm màu đỏ trong lòng bàn tay, nhìn bạch y nam tử hỏi, “Có phải cái này không?”
“Nga, đã ở trên tay ngươi.” Phượng Tấn Du nói, “Đó là vật khi chúng ta vào trong di tích Trường Thanh tình cờ có được, không gian kia hẳn là một khối thanh ngọc bội, sau khi lấy máu nhận chủ, trong lòng bàn tay sẽ hiện ra ba chấm màu đỏ.”
Khó trách, khó trách khi đó trong không gian không có cái gì, nhìn Vũ Văn Tắc bảo vật nhiều vô kể kia, hẳn là Vũ Văn Trường Thanh đó đã đem toàn bộ bảo vật linh dược để lại cho hắn, còn hắn thì mang theo không gian cùng nhau mất tích, sau lại gặp tiểu hắc, hơn nữa tiểu hắc đối với Vũ Văn Tắc cũng thích thân cận, khẳng định là do cảm nhận huyết mạch tương tự giữa hai người đi.
Một người tránh ở nơi thâm sơn rừng già ít người lui tới, rốt cuộc là vì sao chứ? Tu luyện? Nhưng nàng thấy giống như là đang trừng phạt bản thân thì có?
“Bất quá may mắn ngươi là hài tử của Tử Nhược, lúc ấy Trường Thanh có đặt một trận pháp công kích trên ngọc bội kia, chỉ có máu của hẳn và máu Tử Ngược, hoặc thân nhân huyết mạch hai người này mới có thể tiến vào không gian, nếu không ngươi chỉ cần tiến vào phạm vi công kích của ngọc bội thì sẽ bị hôi phi yên diệt, phải biết rẳng một kích của tiên quân không phải tu sĩ bình thường có thể thừa nhận.” Phượng Tấn Du nói.
Nghe vậy, Tiết Mật trong lòng có chút sợ, thì ra tình hình lúc đó hung hiểm như vậy, nàng chỉ cảm thấy lúc đó không gian đột nhiên ngưng trệ, nguyên lai do nàng tiến vào phạm vi công kích của ngọc bội, xem ra nếu không phải xuyên vào thân thể này, nàng thật sự đã chết vài lần cũng không biết chết như thế nào a!
Cái gọi là người hữu duyên chính là hậu nhân của hai người, kỳ thật hắn vẫn là hy vọng có thể tìm được Ân Tử Nhược, chẳng lẽ phía sau còn có chuyện xưa sao, xem ra cảm tình của bọn họ tuyệt đối phức tạp hơn so với Phượng Tấn Du nói.
Thích Vô Thương cầm tay nàng, hy vọng có thể không gây tiếng động mà an ủi nàng.
Tiết Mật cười với hắn, quên đi, đều đã qua rồi, vẫn là không nên nghĩ nữa.
“Được rồi, ta gọi các ngươi tới đây, trừ việc cho các ngươi biết một ít chuyện năm đó cùng xác nhận xem có phải là hậu bối của Trường Thanh và Tử Nhược, thì quan trọng hơn là ta hy vọng các ngươi có thể trốn tránh, hảo hảo tu luyện, bởi vì bằng vào tu vi hiện tại của các ngươi căn bản vào không được tòa Tử Y điện kia, ngay cả thủ vệ giữ cửa cũng đánh không lại.” Phượng Tấn Du thản nhiên nói.
Nghe vậy, bốn người đều không nói gì, bọn họ cũng biết tu vi vủa mình không ăn thua gì, lần nào gặp nữ nhân kia đừng nói chiến đấu, ngay cả một chút phản kích cũng làm không nổi, hoàn toàn bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhưng mà……
“Cha ta còn ở trong tay nàng, hiện tại sống chết thế nào cũng không biết, chúng ta……” Tiết Linh gian nan mở miệng nói.
“Cha ngươi?” Phượng Tấn Du nghi vấn nói, đột nhiên trong đầu hiện ra bộ dáng một thanh y nam tử, cười cười nói, “Hẳn là không có gì trở ngại.”
“Ngài gặp qua cha ta rồi sao?” Tiết Mật và Tiết Linh đồng thời nói.
“Có gặp qua một lần, hẳn là không có gì nguy hiểm, việc cấp bách hiện tại của các ngươi là đề cao năng lực bảo mệnh mình.” Nói xong nam tử đứng dậy đi ra ngoài, “ Ta ở đây có hai danh ngạch vào hư vô huyễn cảnh, các ngươi có thể cân nhắc, chờ nghĩ thông suốt thì tìm ta.”
“Ngài thì sao?” Tiết Linh lớn tiếng hỏi, “Tu vi của ngài hẳn là rất cao a, vì sao phải cam nguyện như vậy? Nàng rõ ràng sát hại thân nhân, bằng hữu, người yêu của ngài không phải sao? Nhiều người chết trong tay nàng như vậy, vì sao ngài có thể cho rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra?”
Nam tử mở cửa phòng, ánh sáng sáng ngời phá tan vẻ u ám trong căn phòng, bốn người phía sau cứ như vậy nhìn hắn.
Phượng Tấn Du quay đầu, ánh sáng sau lưng quá mức sáng ngời, nhất thời không thấy rõ vẻ mặt hắn.
“Ta có trách nhiệm của ta, sau lưng ta còn có rất nhiều người, bọn họ muốn sống cuộc sống như vậy, ta vì sao phải đánh vỡ cục diện bình thản này? Mỗi một quyết định đều liên quan đến toàn bộ tánh mạng, ta không thể không cân nhắc trước sau. Huống hồ…….” Nam tử dừng một chút, câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, đã bước ra ngoài, nhẹ nhàng đem cửa phòng khép lại.
Chỉ để lại bốn người trong phòng nhìn chằm chằm cánh cửa, ai cũng không nói gì.
Hai ngày sau.
Đứng ở trong rừng cây Tiết Mật nhìn hai người đối diện, “Tỷ, người nọ nói cũng đúng, chúng ta bây giờ còn quá yếu. Ta đã hỏi thăm về hư vô huyễn cảnh, hình như đó là tiên tôn chi vật, đối với tiến giai của người tu tiên thì phi thường hữu ích, cứ bốn năm mở một lần, chỉ có mười danh ngạch. Hắn cho chúng ta hai danh ngạch, chúng ta có thể đi, nghe nói huyễn cảnh kia ba ngày sau sẽ mở, giờ phải lo chuẩn bị trước. Tỷ và Vũ Văn đại ca đi trước, các tỷ tư chất rất tốt, hẳn sẽ có tiến bộ không nhỏ.”
“Vậy muội và Thích Vô Thương thì sao?” Tiết Linh hỏi.
Nghe vậy, Tiết Mật nhìn nhìn nam tử bên cạnh, hai người nhìn nhau cười, “Chúng ta đã hỏi thăm được vài nơi hiểm yếu của thượng giới, chúng ta dự định sẽ đi nơi đó, chờ tụi tỷ đi ra, chúng ta sẽ ở đây hội họp với tỷ.”
“Nhưng mà hai người tụi muội……”
Tiết Linh còn chưa nói xong, đã bị Tiết Mật chen ngang, “Được rồi, tỷ, cứ quyết định như vậy đi, các tỷ mau đi đi, không cần nhưng mà nhưng mà nữa.”
“Vậy Mật nhi muội và Thích Vô Thương cẩn thận một chút!” Tiết Linh không tiếp tục ngại ngùng, dặn dò nói.
“Vâng, các tỷ cũng phải thật cẩn thận đó!” Tiết Mật cũng căn dặn.
“Thích Vô Thương, hảo hảo chiếu cố muội muội ta, nếu ngươi lại lần nữa tổn thương nàng, ta…….” Tiết Linh nhìn Thích Vô Thương, biểu tình đông lạnh nói.
“Nhất định.” Thích Vô Thương khẳng định nói.
“Được rồi, tỷ, mau đi đi!” Tiết Mật cười nói.
Nhìn thân ảnh hai người Tiết Linh dần dần biến mất trong tầm mắt bọn họ, Thích Vô Thương cười hỏi, “Mật nhi, chúng ta giờ đi nơi nào?”
“Chúng ta…….” Tiết Mật còn chưa nói xong, thì thấy trước mắt là một màn đen, té xỉu lên người Thích Vô Thương.
“Mật nhi, Mật nhi, nàng làm sao vậy…….” Thích Vô Thương lo lắng nói.
Nhưng còn chưa nói xong, đầu hắn cũng có chút choáng váng, ôm Tiết Mật quỳ rạp trên đất, một tay chống trên mặt đất, trong mông lung, thấy vài người mặc áo choàng màu đen, thủ thế kỳ quái hướng tới bọn họ, phục sức kia không phải…..
Còn không đợi đối phương đến trước mặt, hắn cũng ngất đi.