Tu Chân Tứ Vạn Niên

Chương 44: Linh tử va chạm



Những học sinh tụ tập ở nơi này rõ ràng không nhiều như bên quầy của Thiên Huyễn thư viện. Trên cái bàn triển lãm có cái thẻ ghi ba chữ “Tinh Vân viện”. Một ông lão đầu tóc bạc phơ đứng bên cạnh cái mô hình pháp bảo, sắc mặt vui vẻ, đang hăng say giải thích cho mấy chục học sinh đang bu xung quanh:

“Các em học sinh! Tất cả các em đều là thiếu niên tinh anh của Liên Bang, là người có chí trở thành tu chân giả! Đối với một tu chân giả thì thứ quan trọng nhất chính là cái gì hả? Đương nhiên là hấp thu và luyện hóa linh năng trong trời đất! Nhưng các em có biết bản chất của thứ được chúng ta gọi là linh năng đó rốt cuộc là thứ gì hay không? Để tôi nói cho các em biết, thứ mà chúng ta gọi là linh năng đó chính là một loại hạt cơ bản, có tên là “linh tử”. Tinh Vân viện chúng tôi chính là nhóm nghiên cứu độc lập về linh tử, và là nhóm mạnh nhất trong Liên Bang! Các em học sinh, hãy nhìn cái mô hình này!”

Cái mô hình mà ông lão đang chỉ có hình dạng vô cùng kỳ quái. Phần thân là một cái ống dẫn hình tròn thật lớn, đầu đuôi hàn kín, trông như một cái lốp xe bằng kim loại.

Nhoáng một cái, từ hai đầu của cái mô hình phát ra hai cái quang quyển lóng lánh. Chúng dùng tốc độ nhanh như tia chớp xông tới vùng trung gian rồi “đùng” một cái, đột nhiên va chạm vào nhau. Khi ấy, trông chúng như pháo hoa nở rộ bắn ra ngàn vạn đốm lửa, sáng lạn vô cùng.

Ông lão râu tóc bạc phơ đắc chí dào dạt, nói:

“Đây là cỗ máy “linh tử va chạm” do Tinh Vân viện chúng tôi chế tạo ra. Tác dụng là thông qua hai máy tạo linh lực ở hai đầu tạo ra hai dòng linh năng thật lớn mà trên lý thuyết là mạnh bằng một kích toàn lực của hai tu chân giả cấp nguyên anh đâm vào nhau, phát sinh nổ mạnh là có thể sẽ khiến một ít “linh tử” tuồn ra, sau đó chúng tôi sẽ bắt lấy chúng… Đến lúc đó, chúng tôi liền có thể vạch trần sự huyền diệu của linh lực rồi! Thế nào? Các em học sinh, nếu các em muốn biết được bí mật huyền diệu nhất của linh lực thì hãy nhanh chân ghi danh vào Tinh Vân viện đi!”

“Thì ra là thế! Thì ra bản chất của linh năng là một loại hạt nha!”

“Máy linh tử va chạm quả thật là lợi hại. Em muốn ghi danh vào Tinh Vân viện!”

Các học sinh bu xung quanh đều đã bị lý luận của ông lão làm cho khiếp sợ, bắt đầu sôi nổi nghị luận.

Ngay cả Lý Diệu cũng thấy trong lòng có chút nhộn nhạo, kích động. Hắn thấy Tinh Vân viện hình như cũng là một lựa chọn không tệ.

Đúng lúc này, một giọng nói chói tai, hung tợn phát ra từ sau lưng Lý Diệu: “Các em học sinh, các em dừng mắc mưu! Những lời mà lão già này nói đều là những luận điệu vớ vẩn!”

Một người đàn ông cao lớn rẽ đám học sinh ra lấy lối đi bước lên bục triển lãm.

Người này cao tầm 2m4, làn da ngăm đen, tóc hoa râm, trên ngực còn đeo huy chương của “Học viện quân sự đệ nhất Liên Bang”.

Ngay tức khắc, mặt của ông lão đỏ bừng, giận dữ hét toáng lên: “Triệu Thiên Qua! Ngươi không ngoan ngoãn đứng ở trên bục triển lãm của viện mình mà chạy đến chỗ của Tinh Vân viện làm gì!”

Triệu Thiên Qua cười ha ha, cặp mắt như mắt hổ nhìn lướt qua đống học sinh, nói: “Chung Bá Nha! Do tôi không chịu được việc thầy dùng mấy cái luận điệu vớ vẩn lạ đời kia đi lừa học sinh! Cái gì mà “bản chất của linh năng là hạt” cơ chứ! Thật nực cười! Các em học sinh, các em nhất thiết đừng nghe người này nói bậy! Trong giới học thuật, đến nay vẫn chưa có một cái kết luận đủ uy tín về bản chất của linh năng! Nhưng tôi có thể khẳng định với các em rằng, linh năng không phải là một loại hạt mà là một loại dao động không thể phân chia! “Linh tử” là không tồn tại! Chỉ có “linh sóng” là tồn tại thôi!”

“Vớ vẩn! Thật nực cười! Quả thật là trò cười lớn nhất trong thiên hạ! Triệu Thiên Qua, muốn đánh rắm thì về bục của mình mà đánh, đừng đánh ở chỗ này của tôi!” Ông lão râu tóc bạc phơ Chung Bá Nha có vẻ là một người có tính tình nóng nảy, lập tức hét to giận dữ.

Nhưng Triệu Thiên Qua có xuất thân từ quân đội nên tính tình tương đối bình tĩnh, ung dung nói:

“Nói có sách mách có chứng, hà cớ gì đi đả thương người khác. Giáo viên Chung Bá Nha, ban nãy thầy nói hùng hồn như vậy, vậy chắc không ngại nói cho các em học sinh ở đây biết viện của thầy đã dùng cỗ máy linh tử va chạm này bắt được bao nhiêu hạt linh tử rồi đâu nhỉ?”

Triệu Thiên Qua vừa dứt lời, Chung Bá Nha đã như con gà bị hóc cổ, tức khắc im bặt không trả lời được. Khuôn mặt già nua trở nên trắng bệch, ấp úng một lúc lây rồi mới nói:

“Tuy rằng trước mắt vẫn chưa bắt được linh tử tuồn ra nhưng theo như phân tích của chúng tôi, nguyên nhân là vì cấp bậc của máy linh tử đối đâm còn chưa đủ cao, chỉ có thể bắt chước được đòn công kích của tu chân giả cấp nguyên anh nên lực nổ còn quá nhỏ! Nếu tiếp tục nghiên cứu phát minh ra máy linh tử đối đâm loại mạnh hơn nữa thì nhất định có thể đâm ra linh tử tự do!”

“Đủ rồi!”

Triệu Thiên Qua trợn mắt lên, bắt đầu tản ra khí thế sặc mùi máu lửa của một người quân nhân, quát lên: “Chỉ vì luyện chế ra cái máy linh tử va chạm có thể bắt chước lực công kích của tu chân giả cấp nguyên anh này mà viện của các người đã đòi bao nhiêu tiền từ ngân sách Liên Bang vậy hả! Làm hại mấy cơ sở của trường quân đội chúng tôi phải thắt lưng buộc bụng chắt chiu hàng bao nhiêu năm! Bây giờ còn nói cái gì mà máy linh tử va chạm loại mạnh hơn! Các người còn muốn bắt chước lực công kích của cao thủ hóa thần? Cho dù Liên Bang có cho các người hẳn số tiền trong mười năm của ngân sách toàn Liên Bang thì cũng không đủ đâu! Nhiều tiền như vậy đã đủ để quân đội luyện chế ra mấy chiếc chiến hạm chủ lực, hay luyện ra thêm mấy chục ngàn cái xe tăng tinh thạch, võ trang vài cái chiến đoàn, san bằng Yêu Thú hoang nguyên! Cho các người nhiều tiền như vậy mà “hạt rắm” còn không bắt được đến một hạt mà còn dám duỗi tay xin thêm nhiều tiền như vậy? Thật sự thà đưa số tiền đó cho chúng tôi mua thức ăn cho linh thú còn hơn nha! Ít nhất còn có tác dụng giữ nhà đó!”

Ông lão Chung Bá Nha bị nói ngượng đến mức mặt đỏ bừng, không biết trốn vào chỗ nào. Ông ta đã giận đến cực điểm rồi lại còn bị khí thế của Triệu Thiên Qua kích động thêm dẫn đến từng cọng tóc trên đầu dựng ngược lên, gân xanh giật liên hồi. Nháy mắt cái, toàn thân ông lão đã phình to ra gấp đôi, vừa giậm chân giận dữ vừa nói: “Triệu Thiên Qua! Đừng nói lời vô ích! Chúng ta đi ra ngoài đánh một trận đi!”

Triệu Thiên Qua lùi về sau một bước để tránh khỏi cái khí thế đốt người do Chung Bá Nha phát ra, cười khẩy, nói:

“Chung Bá Nha! Dù gì thì thầy cũng là giáo viên của viện Tinh Vân chứ có phải là người man rợ của giới tu chân 40 ngàn năm trước đâu! Đối với những tranh chấp trong vấn đề học thuật thì biện luận chính là chân lý bất biến! Thầy hủy diệt cơ thể của tôi thì có ích lợi gì chứ? Cho dù thầy có nghiền thân xác tôi thành tro bụi, hủy diệt linh hồn của tôi khiến tôi vĩnh viễn không được đầu thai, thì linh lực… vẫn mãi là một loại dao động! Vĩnh viễn không biến thành cái loại hạt chó má nào đó!”

Những lời nói của Triệu Thiên Qua như tia sét đánh vào người Chung Bá Nha khiến cơ thể ông cứng đờ. Phải một lúc lâu sau đó, ông mới ỉu xìu như một quả bóng bị xì hơi, cả người đều suy sụp, phất tay, nói:

“Triệu đạo hữu! Ngươi nói đúng! Tranh luận về chân lý không liên quan gì đến thực lực của hai bên. Là do ta suýt chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma! Nhưng những cử chỉ lời nói thất lễ vừa rồi của ta là do tu vi của ta chưa đủ cao chứ không liên quan gì đến con đường mà ta đang theo đuổi. Linh lực khẳng định là một loại hạt cơ bản! Tinh Vân viện chúng ta sẽ chứng minh điều này là đúng! Các em học sinh, nếu các em tán thành lý thuyết của tôi thì có thể ở lại tham khảo thêm. Còn nếu các em cảm thấy Triệu đạo hữu nói đúng thì cũng có thể đi cùng cậu ta, đi đến bục triển lãm của viện quân sự đệ nhất đi! Nghe cao kiến của cậu ta!”

“Tôi không có cao kiến gì cả! Học viện quân sự đệ nhất Liên Bang chú trọng sự thật chứ không có sức lực dư thừa đi nghiên cứu mấy cái thứ hão huyền của linh sóng. Chúng tôi chỉ biết chém yêu trừ ma, bảo vệ quốc gia! Các em học sinh! Nếu các em mong muốn kề vai chiến đấu với tôi, chém giết yêu thú, đừng ngại! Sự nghiệp quốc phòng cần những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.