Từ Chối Lời Cầu Hôn Của Ác Ma

Chương 25: 25: Có Thích Không





Edit: Mẹt.Beta: Ly.Anna thấy những món châu báu quý giá trong chớp mắt đã bị đốt thành tro, trong đầu cô không ngừng phê phán Ác Ma —— mi bị bệnh tâm thần à!!!Những món châu báu tốt thế đều đã trải qua nhiều năm mới được thiên nhiên tạo ra, hắn vừa nhẹ nhàng động vào, tất cả đều trở nên rực rỡ vô cùng.Anna hít một hơi thật sâu, cố gắng an ủi chính mình.Đồ của Ác Ma, không chừng trên đó đầy lời nguyền rủa, thiêu thì cứ thiêu hủy đi… A, nhưng mẹ nó cô vẫn còn đau lòng thật!Đối mặt với ánh mắt có vẻ thỏa mãn và đùa cợt đầy ác ý của Ác Ma, Anna cố hết sức kiểm soát cơ mặt mình nhưng biểu tình vẫn có vẻ vô cùng cứng ngắc, cô chỉ chỉ cái bàn nói: “Vẫn dùng cơm trưa ở đó sao ạ?”Lần này Rotgar phóng hỏa không giống với lần hắn giết Bobby.

Lần đó thiêu chết Bobby, khi hắn phóng hỏa không hề kiểm soát, những ngọn lửa đó cũng chỉ là lửa bình thường, lan tràn đến nơi nào cũng không thể kiểm soát được.

Nhưng lần này, trong toàn bộ quá trình đốt cháy châu báu, hắn đều khống chế được nguyên tố lửa, bởi vậy cái bàn còn tốt lắm, nhưng châu báu thì toi rồi, chỉ để lại một mảnh tro tàn.“Vì sao lại không?” Rotgar hỏi lại một câu, một trận gió bỗng dưng nổi lên, cơn lốc xoáy nhỏ cuốn sạch hết tro tàn trên bàn, bay ra ngoài cửa sổ, cũng cuốn tro tàn ra ngoài cửa sổ.Anna nghĩ thầm loại máy hút bụi hình người như Ác Ma này có hiệu suất cao thật, cô im lặng đi qua đặt hộp đồ ăn lên mặt bàn, khẽ chạm vào mặt bàn, đúng là không có chút bụi nào.Rotgar ngồi xuống bên cạnh bàn, tâm tình rất tốt ngắm Anna, ánh mắt nhìn theo động tác của cô.

Một lúc lâu sau, hắn hỏi cô: “Có hối hận không?”Anna mang món ăn cuối cùng ra, sửa sang lại hộp đồ ăn đặt xuống đất, trả lời thật dõng dạc: “Không hối hận.”(Dù trong lòng chị đang rỉ máu)Mặc dù cô thấy rất đau lòng, nhưng cô tuyệt không hối hận, làm sao cô biết tên Ác Ma bị bệnh tâm thần này đã đốt sách còn đốt luôn châu báu đây chứ?Rotgar nghe được câu trả lời của cô lại không mất hứng, tuy ngoài miệng cô nói không hối hận, nhưng hắn không tin cô, nếu không hối hận thì sao cô lại có biểu hiện vừa rồi được?Hắn thong thả cắt một miếng thịt bò bít tết nhỏ, nhìn về phía Anna, giọng nói mê hoặc lòng người: “Nếu cô muốn, bất cứ lúc nào tôi đều có thể mua thật nhiều cho cô.”“Không cần đâu đại nhân Ulysses, thật sự tôi không hối hận.” Anna đờ đẫn nói, cô còn đang đắm chìm trong nỗi đau trước cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, cô chẳng rảnh để ý đến phản ứng của Ác Ma đâu.Rotgar liếc nhìn Anna một cái, hắn cũng không nói thêm gì nữa.Mặc dù biểu cảm của cô khiến hắn hài lòng, nhưng hôm nay hắn vẫn không đạt được mục đích mình muốn.

Rotgar không tự chủ được suy nghĩ, rốt cuộc vấn đề ở đâu?Đương nhiên, vấn đề nhất định không phải ở hắn.Có lẽ là những món châu báu đó không hợp gu của Anna?Chờ Anna dọn xong rồi rời đi, Rotgar vẫn chưa có một câu trả lời chắc chắn, nhưng hắn cũng không sốt ruột.Nếu hiện tại Anna không quá quan tâm tới Thánh Tử, vậy hắn cứ thử cách “Lãng mạn” hơn xem.Khi Anna mang theo hộp đồ ăn đi ngang qua vườn hoa, cô nhìn thấy một bóng người rất bắt mắt.Sau khi nhìn rõ một đầu tóc dài màu bạc, trong lòng cô chợt căng thẳng, cô nhanh chóng cúi đầu vờ như không thấy, chuẩn bị lướt qua người đó.Cô phải vất vả lắm mới lợi dụng Parish làm Ác Ma nghĩ cô không có hứng thú với Thánh Tử, cô không muốn nếm thử mùi vị thất bại trong gang tấc đâu.Cô cảm thấy Ác Ma là một con ma không hề thích nói đạo lý, không chừng cô và Thánh Tử chỉ tình cờ cùng xuất hiện trong vườn hoa mà bị hắn thấy được lại cho rằng cô có ý gì đó với Thánh Tử.


Nếu Ác Ma bám lên người Thánh Tử, thì quá có hại cho Thánh Tử, cũng hại đến cô.Anna cúi đầu bước nhanh thêm, nào biết phong thuỷ luân chuyển.

Cô đã từng trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận Ulysses khi hắn ta còn không bị Ác Ma bám vào mà không được, hiện tại cô muốn tránh xa vị Thánh Tử thánh khiết kia mà không được.Bóng dáng cao lớn kia còn cách xa mấy thước mà giọng nói ôn hòa đã đến bên tai Anna: “Xin chờ một lát.”Cô có thể giả vờ không nghe thấy sao?Không muốn làm ra hành động khả nghi gì khiến Thánh Tử nghi ngờ, Anna bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn người dường như đang phát ra ánh sáng trước mắt, sau đó lại vội vàng cúi đầu nói: “Thánh Tử tôn quý, xin hỏi ngài có gì muốn sai bảo?”Trên mặt Thánh Tử hiện lên nụ cười nhạt, vừa lạnh lùng lại như thương xót.“Trong phủ có một vị pháp sư tứ tinh, cô biết ngài ấy ở đâu không?”Anna sửng sốt.Gì? Tìm Ác Ma hả? Có phải Thánh Tử chuẩn bị đi đánh Ác Ma không?Tuy trông Ác Ma không có một chút sợ hãi nào với Thánh Tử, nhưng lỡ như Ác Ma đánh giá sai thực lực của người ta thì sao? Vị Thánh Tử trước mắt này nhìn có vẻ rất lợi hại.Trong lòng Anna chợt lóe lên suy nghĩ, nơi Ác Ma ở không phải là bí mật, Thánh Tử tìm ai cũng hỏi được, tất nhiên cô sẽ không giấu giếm.“Ngài ấy ở trong tòa nhà nhỏ đằng kia ạ.” Anna chỉ chỉ vào lối vào đường đi, cung kính trả lời.Thánh Tử hơi hơi gật đầu, ánh mắt dừng ở phương xa, nhưng vẫn chỉ đứng lặng, không di chuyển.Anna thấy hắn không lên tiếng nữa, cô hành lễ rồi không tiếng động xoay người rời đi.Dưới sự dạy dỗ của Rebecca, lễ nghi của cô tuyệt đối không có nửa điểm không chuẩn.Khi trở lại phòng bếp, Anna vẫn còn đang suy nghĩ, vị Thánh Tử đại nhân này đang tích lũy sức mạnh ư? Hắn không lập tức đi tìm Ác Ma gây phiền toái, có thể thấy hắn không phải người lỗ mãng.

Nghĩ vậy, cô lại tin tưởng Thánh Tử thêm vài phần.Thật hy vọng lúc mang cơm chiều cho Ác Ma sẽ không thấy tên đáng ghét kia ở trong thân thể của Ulysses nữa.Anna yên lặng cầu nguyện, cô nhớ tới lần đó khi cô đưa cơm cho Parish, thấy Ác Ma đã không còn nữa nên vội mừng rỡ như điên, còn tưởng rằng Ulysses đã loại bỏ được Ác Ma.

Nhưng cô vừa quay đầu lại đã thấy Ác Ma bám lên người Ulysses rồi, cái loại cảm giác khó chịu lúc đó… Lần này không xui đến mức đó chứ?Anna lo lắng sốt ruột, đến giờ cơm chiều cô phát hiện Ác Ma vẫn hoàn hảo trong người Ulysses, cô cũng không biết mình nên yên tâm hay nên thất vọng nữa.Cô cũng không dám hỏi Thánh Tử đã tới đây chưa, sợ Ác Ma cho rằng cô thích Thánh Tử, sẽ tấn công Thánh Tử.Lần này, Anna thấy trên bàn không có vật gì, cô yên lòng, chậm rãi mang đồ ăn ra đặt lên bàn.

Khi cô vừa muốn lùi về một bên thì nghe Ác Ma nói: “Cô nhìn xem, có thích không?”Anna theo ánh mắt Ác Ma nhìn qua, thì ra ở góc phòng có một cái giá áo, trên đó treo mười mấy cái váy dài, mỗi cái một kiểu dáng khác nhau, những sắc màu tươi sáng đan chéo vào nhau, trên váy còn đính châu báu rực rỡ sáng lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ.Nghĩ đến đây, sắc mặt Anna thay đổi.Cô đã thấy được kết cục bị đốt thành tro của cái đống quần áo này.“Thích lắm.” Anna đau lòng trả lời.Rotgar không ngạc nhiên với câu trả lời của Anna, nếu là hắn thì sẽ cho rằng những váy áo này không tồi, hắn nhớ tới chuyện xảy ra khi dùng cơm trưa, nhướng mày: “Vẫn không cần sao?”Anna nghe ra ác ý trong giọng nói của hắn, hắn nói lời này rõ ràng là muốn nói với cô, chỉ cần cô nói không cần, hắn sẽ giống những lần trước đốt hết.Dù sao cũng không phải tiền của cô…Anna sa sầm nét mặt trả lời: “Không cần ạ.”“Nhìn kỹ lại xem.” Rotgar nói.Anna sửng sốt, cô nghe lời Ác Ma nhìn qua những cái váy đó một lần nữa, nhìn kỹ cô mới phát hiện, đồ trang trí trên những chiếc váy này…… Có đồng vàng!Những đồng tiền đó, có cái ở cổ áo, có cái đính ở làn váy, còn có cái xếp thành một loạt ở bên hông như một chiếc đai lưng được đúc bằng tiền vàng.Giờ phút này, Anna đã tâm như tro tàn.Sách, châu báu, váy, những thứ đó phải qua một khâu nữa mới thành tiền được.


Nhưng hiện tại, những đồng tiền vàng sáng long lanh ở trước mặt cô, đồ trang trí trên váy nhiều như vậy, ít nhất cũng có bảy tám đồng vàng, mấy chục đồng bạc, tổng số là hơn trăm đồng tiền đấy.Cô muốn điên rồi.Anna tức giận nhìn Ác Ma, hắn đúng thật là đủ ác, còn nghĩ đến biện pháp này để “Tra tấn” cô!Rotgar thật sự đã nghiêm túc nghĩ về việc cải thiện phương pháp tỏ tình cho lãng mạn, đồ của Parish cô còn nhận, vì sao cô lại không nhận của hắn?Hắn đoán là quá quý giá, lại quá trực tiếp.Parish lấy đồng xu đặt lên bông hoa làm vật trang trí, cô đã vui vẻ nhận lấy, còn hắn lấy đồng xu trang trí trên váy áo, cô cũng nên chấp nhận mới đúng chứ.Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Anna, hắn lại cảm thấy không đúng lắm, không giống với những gì hắn nghĩ.“Thưa ngài Ulysses, nếu tôi nói không cần, có phải ngài sẽ lại đốt chúng đi không?” Giọng nói Anna có chút run rẩy.Rotgar đương nhiên nói: “Những thứ vô dụng thì giữ lại để làm gì?”Anna lại càng run hơn: “Những thứ vô dụng” là đang nói quần áo, lại như là đang nói cô, cô cảm giác khi Ác Ma đã dùng hết kiên nhẫn cũng không chiếm được linh hồn cô thì cũng là lúc cô trở thành thứ vô dụng đối với hắn, cũng sẽ bị hắn đốt đi.Lại nhìn những bộ váy đó, lòng Anna lại nhiều một phân bi thương.Có lẽ này đây là lấy độc công độc, bi thương tới, đau lòng liền đi rồi.Anna cúi đầu nói: “Tôi không thể nhận nó, xin ngài tùy ý xử lý.”Rotgar trầm mặc thật lâu, như vậy cũng không nhận ư? Vì không phải Parish đưa nên không nhận?Hắn đã không thể bám lại vào Parish, nếu như cô thật sự động lòng với Parish, hắn đành phải giết Parish vậy.Cũng giống như buổi trưa, những thứ Anna không nhận thì trong mắt Rotgar chỉ gây chướng mắt, hắn nhẹ nhàng giơ tay, những cái váy đó lập tức bốc cháy hừng hực.Dù Anna không nhìn, ngọn lửa lại vẫn như nhảy lên trong mắt cô.

Cô vội nghĩ về ba đồng tiền vàng mình đã dành dụm được để tìm cảm giác an ủi.Dù sao thứ Ác Ma đốt đi cũng không phải của cô, chỉ cần không nhìn là được.Dùng ngọn lửa cháy hừng hực làm nền, Rotgar ung dung dùng xong bữa tối của hắn.Khi Anna thu dọn và rời đi, hắn đột nhiên hỏi: “Cô chỉ thích hoa ư?”Anna chỉ nhận lấy hoa mà thôi.Rotgar không biết Anna chủ yếu là lấy tiền, hoa chỉ là vật bổ sung, nhưng những đồng tiền đó trong mắt hắn thì chỉ là vật để trang trí hoa mà thôi.“Tôi thích hoa.”Anna dường như đang trả lời câu hỏi của Rotgar, trên thực tế lại là sửa lại cho đúng.

Cô thích hoa, nhưng cô càng thích vàng hơn.Nếu Ác Ma cho rằng cô thích hoa mà chỉ mang hoa tặng cô, cô vẫn có thể chấp nhận hình ảnh những bông hoa xinh đẹp bị thiêu hủy —— chỉ cần trên đó đừng có tiền.Rotgar gật gật đầu, ý bảo Anna có thể đi rồi.Anna mang theo hộp đồ ăn rời đi, cô bỗng ý thức được, nếu cô không biết vẻ bề ngoài đẹp trai tuấn tú đó cất giấu nội tâm tà ác xấu xa, không biết mục đích thật sự của Ác Ma, thì bộ dáng hiện tại của hắn rất giống một người đàn ông thẳng thắn vụng về muốn làm cô vui vẻ.Nhưng chuyện hắn đang làm bây giờ lại giống như việc đưa bộ son môi cho những người không bao giờ trang điểm, hoàn toàn đi sai hướng.Đương nhiên, hắn không biết là hắn đã sai, mà nếu hắn có đúng đi chăng nữa thì cô cũng không thèm để ý đến hắn.Anna kết thúc một ngày đau lòng trở về nhà, cô ngắm nhìn cảnh đường phố bên đường, lắng nghe những ngọn gió mát, tâm tình cũng dần trở lại bình thường.Lúc này đang là tháng bảy, nhưng vì vị trí của Ingrid nên nhiệt độ trong một năm dao động rất nhỏ, ý nghĩa của các tháng cũng không quá lớn.Nghĩ đến vài ngày nữa, mình đã làm việc ở phủ Bá Tước được một tháng rồi, có thể nhận tiền lương, tâm trạng của Anna tốt hơn hẳn.

Tiền lương của cô là mười đồng bạc, có thể công khai cho mọi người trong gia đình biết.

Đến lúc đó, cô có thể tặng bọn họ một ít quà, lại cùng gia đình ăn một bữa tối, chúc mừng tháng đầu tiên đi làm.Như thường lệ, Anna đi vòng qua quán rượu, mang thức ăn đến cho Dibian.Tuy Dibian tạm thời ở trong đống phế tích có điều kiện không tốt lắm nhưng lại rất an toàn, bình thường không có ai qua lại.


Anna đợi Dibian ăn xong mới bắt đầu ôn bài.Dibian vừa cảm động dạy cho Anna thêm gần trăm từ đơn, sau đó hắn kể cho cô nghe về hai sự thật pháp thuật thú vị mà hắn học được rồi yêu cầu Anna tiếp tục minh tưởng.Cô còn chưa cảm nhận được nguyên tố tự nhiên, rất nhiều lí thuyết phải kết hợp với thực hành, bây giờ có nói trước với cô cũng vô ích.Anna bày ra tư thế ngồi thiền, nhắm mắt cảm nhận không khí xung quanh.Cô đã thử minh tưởng trong hai ngày qua, tuy vẫn chưa cảm nhận được gì nhưng cô cũng không sốt ruột.

Người khác còn mất hai tháng mới cảm nhận được mà, dù cô có thiên phú cao thì sao hoàn thành trong hai ngày được chứ?Anna tự an ủi mình, rồi cô chợt nhận ra bên phải cô có chút ánh sáng xanh tím vướng víu, cô vừa định đi xem, bên trái lại hiện ra ánh sáng, sau đó hình như có một tiếng nổ vang, cô nhìn thấy thế giới màu đen ban đầu đột nhiên tràn ngập các ánh sáng đủ màu.Anna bỗng dưng mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.Dibian đang thất thần nhìn Anna, thấy cô nàng đột nhiên trợn mắt thì vội vàng dời đi ánh mắt, lỗ tai anh ta cũng không tự giác đỏ lên, may mà được sắc trời tối đen che lấp mới không làm anh ta quá mức xấu hổ.Sau đó anh ta chú ý đến biểu tình của Anna không đúng, không khỏi lo lắng hỏi: “Anna, sao vậy?”Anna nhìn Dibian, cô há miệng thở dốc rồi lại cảm thấy việc này quá kinh người, cô xua xua tay nói: “Anh chờ một chút.”Nói xong, cô nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở, dần dần loại bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, lần nữa tiến vào trạng thái minh tưởng.Dần dần, những ánh sáng lẽ ra không thể có trong tầm nhìn của Anna lại xuất hiện lần nữa mà.

Cô thấy những màu sắc nghịch ngợm chạy tán loạn trong tâm trí, cô không kiềm chế được sự phấn khích nữa, mở choàng mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Dibian, cô nói: “Tôi nhìn thấy nguyên tố tự nhiên rồi!”Có thể cảm nhận được nguyên tố tự nhiên có nghĩa là cô có nguyên tố thân hòa thể!Tảng đá lớn treo ở ngực trước đó Anna cuối cùng cũng biến mất, cô đã có tự tin để thay đổi vận mệnh của mình.Nghe Anna nói, Dibian lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó anh lại cao hứng từ tận đáy lòng mà nói: “Anna, chúc mừng cô, thiên phú của cô quả thật rất cao.

Cô tiếp tục minh tưởng thêm vài ngày nữa là có thể học một ít pháp thuật nhỏ đơn giản.”Hiện tại Anna vô cùng cao hứng, nếu không phải sợ Dibian hiểu lầm cô đã nhảy chồm lên ôm Dibian một cái để tỏ vẻ cảm biết ơn rồi.“Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi cũng không có cơ hội làm pháp sư.” Đôi mắt Anna mở lớn, mặt mày hớn hở biểu đạt sự vui sướng của mình: “Anh muốn ăn món gì đặc biệt không? Ngày mai tôi mang cho!”Trước đây Dibian đã quen với việc chạy trốn cùng sư phụ, nên anh ta cũng không có yêu cầu cao với thức ăn, có thể lấp đầy bụng là được.

Nhưng lúc này, anh ta cũng không muốn làm cô mất hứng, chỉ cười nói: “Ngày mai mang cho tôi một con vịt quay và một ít bia nhạt đi.”“Được!” Anna gật đầu, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi sẽ kiểm tra để chắc chắn kết quả trước, lỡ sau đó lại không cảm nhận được nữa thì đau khổ lắm.”Dibian muốn nói không cần thiết, một khi cảm nhận được nguyên tố tự nhiên thì các nguyên tố tự nhiên xung quanh sẽ chăm sóc cho tinh thần của cô, sức mạnh của cô theo đó sẽ dần dần mạnh lên, các nguyên tố tự nhiên trong cô sẽ càng ngày càng mạnh, nhưng cô rất khó để cảm nhận rõ điều đó.Nhưng thấy Anna đã nhắm mắt lại, lần nữa hứng thú bừng bừng mà tiến vào trạng thái minh tưởng, anh liền ngậm miệng.Thật tốt, nhìn bộ dáng Anna vui sướng đến thế, anh cũng vui lây.

Bị lạc mất sư phụ, tinh thần lực hỗn loạn, ở trong tình thế bị mục sư phát hiện đuổi giết, những chuyện đó tựa như đã không là gì cả rồi.Anna không muốn về nhà quá muộn nên chỉ có thể củng cố minh tưởng thật nhanh chóng, sau đó tạm biệt Dibian về nhà.Khi cô về đến nhà, Adele và Evan còn chưa đi ngủ, cô liền lấy quả hạch ra chia cho mỗi đứa một ít.


Đôi mắt hai đứa trẻ sáng lên, chúng vui vẻ nhận lấy.

Bình thường đồ ăn vặt của họ rất ít, mỗi tháng bọn họ đều không ăn mấy món này đến một lần.Anna lấy phần còn lại mang cho Gay, để Gay tự chia.Quả hạch là lúc Anna đến quán rượu lấy thức ăn cho Dibian thì thuận tay mua, lúc trước tiền Dibian cho không tiện để sử dụng, nhưng hôm nay Parish đã cho cô một số tiền, vừa lúc dùng được.

(Ý là tự dưng có tiền sẽ làm người ta chú ý mà hôm nay na8 đưa tiền cho n9 rồi nên chị tiêu cũng không ai nghĩ nhiều)Cô nói với Gay là, những quả hạch này là phòng bếp không cần nên cô mới mang về.

Gay không hiểu về phòng bếp trong phủ Bá Tước nên bà không hề nghi ngờ.Ban đêm, Anna đang trong trạng thái thiền định, cô “Nhìn” những ánh sáng đầy màu sắc rồi chìm vào giấc ngủ.Cô ngủ rất thoải mái, cô biết rằng khi cô tỉnh lại, con đường sau này sẽ không phải một giấc mộng đẹp.Sau khi buổi tiệc kết thúc, Phủ Bá Tước trong đêm rơi vào im lặng.Trong hoa viên an tĩnh bỗng xuất hiện vài bóng đen, tất cả bọn họ đều dùng áo khoác che kín cả người và mặt, dù có ánh trăng cũng nhìn không ra bộ dạng của bọn họ.Tên dẫn đầu hình như suy nghĩ một lát, sau đó chọn một hướng rồi lặng lẽ đi về hướng đó, mà ở cuối con đường đó chính là tòa nhà nơi Ulysses, người bị Rotgar bám vào người đang sống.Rotgar mở ra hai mắt.Hắn chậm rãi mặc quần áo, đi đến bên cửa sổ, mắt lạnh nhìn xuống những cái bóng phía dưới như đang nhìn những con chuột.Sau đó, hắn dời mắt nhìn về phía cách đó không xa, trong bóng tối, có một tòa nhà nhỏ đứng sừng sững, bên trong chính là nơi Thánh Tử ở.Rotgar bật cười thành tiếng.Trách không vị Thánh Tử kia không ngại trời tối đến chỗ hắn “Thăm hỏi”, hắn không phản ứng, đối phương chỉ rời đi mà không nói một lời, còn để lại lễ vật.Hắn vốn không muốn đối phó Thánh Tử nhanh như vậy, nhưng một khi tên kia đã hành động thì cũng đừng trách hắn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.