Tự Chui Đầu Vào Lưới

Chương 9-3: Phiên ngoại 2: Bỏ trốn khỏi nhà !! (3)



Khổng Văn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: “Sau đó Đoạn Địa vẫn cứ buồn bã. Thời điểm tôi an ủi cậu ta thuận tiện nói một cái ví dụ.”

[Hắn lúc ấy lấy một ví dụ kỳ thật rất đơn giản – Sự hấp dẫn giữa đàn bà và đàn ông không thể so sánh với nhau, tựa như Lưu Quang đấy, anh ta thích em trai của em, vậy em trai của em không phải là đàn ông?]

Lưu Quang không cần nghĩ cũng đoán ra sự việc là như thế nào, hắn chính là vạn vạn lần không thể tưởng được tên nhóc Đoạn Địa thần kinh thô kia lại có thể đem sự tình đơn giản biến thành rắc rối như vậy.

“Là do chúng ta quá thông minh, hay là do bọn họ quá ngu ngốc?” Lưu Quang nhu nhu huyệt thái dương.

“Vấn đề hiện tại không phải thông minh hay là ngu ngốc.” Khổng Văn lần đầu tiên lộ ra biểu tình vô cùng nghiêm túc, thở một hơi thật dài, “Tôi suy nghĩ – có phải tôi có chỗ nào đó hơi quá đáng hay không? Như thế nào hễ có cơ hội là Đoạn Địa muốn chạy trốn chứ?”

Lưu Quang giải thích cùng Khổng Văn là – Đoạn Địa là bị Đoạn Thiên kéo tới đây, sau đó bản thân hắn cũng không nhịn được mà tự kiểm điểm lấy chính mình một phen, lẩm bẩm nói, “Có phải tiểu lão hổ đang rất oán hận hay không? Chẳng lẽ tôi thật sự nên cho cậu ta chủ động một lần?”

Không khí trầm mặc suy tư tràn ngập trong phòng khách, sự yên lặng này bỗng nhiên bị một tiếng hét thảm thiết cắt ngang.

Khổng Văn cùng Lưu Quang chấn động, liếc nhau một cái, đồng thời xông lên trên lầu.

‘Phanh!’

Cửa phòng dưới sự đồng tâm hiệp lực của hai người đã ‘anh dũng hi sinh’.

Ngay giây phút đó, hiện ra trước mắt hai người một tình cảnh không thể ngờ.

“Nói! Lưu Quang nhà của ta là tốt nhất! Thông minh nhất! Đẹp trai nhất!” Đoạn Thiên gân cổ lên hét to.

“Không nói! Không nói!” Nước mắt vì Đoạn Thiên hung dữ hét lớn mà rơi lả chả xuống, nhưng anh vẫn rất kiên trì bất khuất mà đáp trả lại, “Ngươi nói Khổng Văn là ngu đần, vậy ngươi giải thích, giải thích rõ ràng cho ta!”

“Nói! trên thế giới này Đoạn Thiên là người yêu thích hợp với Lưu Quang nhất!” Đoạn Thiên túm lấy cổ tay của Đoạn Địa lắc lắc mạnh, gây sức ép dữ dội, “Ngươi nói không?”

Đoạn Địa  ‘oa oa’ khóc lớn, ngẩng mạnh đầu lên, nhìn thấy trên người em trai mọi chỗ đều vẫn tốt, liền há miệng cắn xuống.

“A a!” Đoạn Thiên hét lên thảm thiết, thả cổ tay của Đoạn Địa ra, chuyển sang đặt tay lên bả vai của anh trai mà đẩy đẩy anh ra, “Nhả ra! Ngươi nhả ra cho ta!”

Đoạn Địa kiên quyết, có chết cũng sẽ không nhả ra.

Trường hợp kịch liệt như vậy, ngay cả Khổng Văn cùng Lưu Quang đều sửng sốt một hồi, mới nhớ tới cần phải ngăn cản tình cảnh ‘huynh đệ tương tàn’ này.

“Buông ra, buông ra, các người đang làm gì?”

“Không đánh nữa, dừng tay lại cho tôi.”

“Đoạn Địa, cậu mau nhả ra, cậu cắn Đoạn Thiên bị thương rồi.”

“Đoạn Thiên, cậu sao có thể đem cổ tay của anh hai cậu làm cho bầm tím như thế?” Khổng Văn một tay che chở Đoạn Địa thật vất vả mới ngừng cắn, bất mãn trừng trừng Đoạn Thiên.

Đoạn Địa vừa thấy Khổng Văn, sửng sốt sửng sốt, nước mắt liền mãnh liệt rơi xuống, khóc lớn lên, “Khổng Văn, hắn mắng anh, hắn nói …. hắn nói muốn thiến anh …. Oa oa oa ….” Khóc lớn một trận, mới sực nhớ tới một sự kiện quan trọng khác, chạy nhanh bổ sung một câu, “Em không có bỏ trốn khỏi nhà, là hắn kéo em đến đây.”

Còn Lưu Quang thì đứng chắn ở trước người Đoạn Thiên, giúp cậu cuộn cuộn tay áo lên, phía trên cánh tay có hai vòng dấu răng thật sâu.

“Cắn thành như vậy.” Lưu Quang đau lòng nhíu mày, “Đau lắm phải không?”

Đoạn Thiên quay đầu sang hung hăng trừng Đoạn Địa, trầm mặc một hồi, lại quay đầu về lại, nhìn chằm chằm vào Lưu Quang.

“Lưu Quang, trên thế giới này anh là ngươi yêu thích hợp với em nhất đúng không?” Cậu mở mắt thật to, chấp nhất hỏi.

“Đương nhiên rồi.”

Đoạn Thiên nghe xong, hướng về phía Đoạn Địa hất cằm đầy kiêu ngạo, “Nghe thấy chưa? Chính miệng Lưu Quang nói – trên thế giới này ta là ngườii yêu thích hợp với em ấy nhất, hừ.”

Vào lúc này Đoạn Địa làm sao còn có công phu nghe Đoạn Thiên nói cái gì. Anh nép người vào trong lòng ngực của Khổng Văn, quẹt quẹt đôi mắt to chứa đầy nước mắt, hoài nghi hỏi, “Khổng Văn, anh cảm thấy nuôi em tốt hơn hay là nuôi một khối nướng thì tốt hơn?”

Khổng Văn lập tức dùng ngữ khí vô cùng chân thành cam đoan, “Em đương nhiên so với khối thịt nướng tốt hơn.”

“Vậy … nếu so với hai khối thịt nướng thì sao?” Đoạn Địa bám riết không tha truy vấn.

“Hử?” Khổng Văn dở khóc dở cười trả lời, “Em so với một trăm khối thịt nướng đều tốt hơn, so với sườn nướng, sườn kho, cá nướng, cá kho, thịt trâu đều hơn gấp ngàn lần.”

Đoạn Địa thỏa mãn ‘uh’ một tiếng, từ trong lòng ngực Khổng Văn quay đầu qua, dùng ánh mắt thắng lợi liếc xéo em trai một cái.

Thật vất vả bình ổn cảm xúc kích động của hai anh em, Khổng Văn cùng Lưu Quang liền cảm thấy hiện tại nên tìm một không gian riêng tư để ôn tồn với bảo bối của mình.

Khổng Văn lập tức cáo từ, mang theo Đoạn Địa rời đi.

Lưu Quang tiễn khách đến cửa, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói xuống, “Cậu vừa rồi ở phòng khách có phải đã nói cái gì là ‘nên thay đổi phương pháp một chút, cảm thấy chính mình có hơi quá đáng’?”

“Có sao?” Khổng Văn giả ngốc, sau đó trả lại một kích, “Tôi vừa nãy hình như nghe thấy có người nói cái gì là ‘cũng nên cho tiểu lão hổ chủ động một lần’.”

“Có sao?” Lưu Quang cười cười, “Chắc cậu bị ảo giác rồi. Tiểu lão hổ yêu tôi yêu đến muốn chết, làm sao có thể nở lòng áp tôi? Ha ha ha.”

Sau khi tiễn khách, đóng cửa nhà lại. Lưu Quang xoa xoa hai tay đi về phía Đoạn Thiên đang ngồi trong phòng khách.

“Nhớ rõ lúc nãy đã đáp ứng với tôi cái gì không?” Lưu Quang xuất ra chiêu bài ‘nụ cười tuyệt mỹ’.

“Đáp ứng cái gì?”

“Cậu đêm nay cái gì cũng phải nghe theo lời của tôi.”

“Không thành vấn đề.” Đoạn Thiên đối với Lưu Quang có cầu tất ứng, không chút do dự gật đầu đồng ý, lại truy vấn, “Anh đêm nay có thể chủ động không?”

“Không thể.” Lưu Quang trả lời kiên định, lập tức hướng phòng ngủ đi đến.

“Lại không thể?” Đoạn Thiên không cam lòng.

“Đúng, hôm nay vẫn là tôi chủ động.”

“Lại là em chủ động ….” Đoạn Thiên bất mãn than vãn.

Lưu Quang bước tới cửa phòng, quay nửa người lại, cử chỉ tao nhã mời gọi, giọng nói nhẹ nhàng “Rốt cuộc cậu có vào đây không? Không vào tôi đóng cửa àh.”

Đoạn Thiên nhìn không chớp mắt, trái tim ‘phanh phanh’ nhảy loạn lên, nghe thấy Lưu Quang muốn đóng cửa phòng, nào còn tâm trí để nghĩ đến ai sẽ áp ai?

“Vào! Đương nhiên vào!”

“Tôi chủ động nga.” Lưu Quang mềm nhẹ khẳng định.

“Lần sau anh có thể chủ động không?” Đoạn Thiên một bên bước nhanh vào phòng, một bên hỏi.

“Câm miệng!” Đầu ngón tay thon dài của Lưu Quang nhanh nhẹn tiến vào bên trong áo của cậu, sờ soạng lên điểm nho nhỏ gợi cảm, hô hấp trở nên trầm thấp, “Thời điểm tôi âu yếm cậu, không cho phép cậu nghĩ đến bất cứ điều gì khác.”

—–

Ngoài cửa sổ, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đang đậu.

“Khổng Văn, chúng ta không trở về nhà sao?”

“Giải quyết vấn đề trước, rồi về nhà.”

“Giải quyết vấn đề gì?”

Gương mặt Khổng Văn ở bên trong xe u ám càng trở nên đáng sợ, “Hôm nay hẹn gặp Đoạn Thiên ở chỗ nào?”

“Ùhm……”

“Nói.” Khổng Văn dùng một từ đơn độc thể hiện đầy lực cùng tràn ngập áp bách.

“Cái kia……”

“Quán bar phải không?”

“Làm sao anh biết?”

“Anh không phải đã nói – em không được phép đi đến những nơi như thế sao?”

Đọan Địa run run, nửa ngày sau mới tìm ra được một cái cớ, “Là Đoạn Thiên mang em đến đó….”

“Không được tìm cớ!” Ngữ khí Khổng Văn lại âm trầm thêm một chút.

Đoạn Địa lập tức theo bản năng bắt đầu nhu nhu ánh mắt, “Ô ô ô, không dám a, lần sau em không dám nữa.”

Khổng Văn nghiêm khắc sử phạt tiểu thụ không nghe lời, nghiêm mặt hỏi, “Lần trước chúng ta đã nói gì? Nếu phạm quy phải như thế nào?”  

“Phải …” Đoạn Địa nhỏ giọng ngập ngừng, “Phải phạt ….”

“Phạt như thế nào?”

Đoạn Địa lại ủ rũ nửa ngày, bắt đầu giả trang đáng thương.

“Em không muốn ….” Tiếng khóc ‘ô ô ô’ là tất nhiên không thể thiếu.

“Không muốn cái gì?”

Tuy ngữ khí của Khổng Văn vẫn thực ác liệt, bất quá chỉ cần có niềm tin, nhất định có thể dùng nước mắt công phá thành trì của quân địch.

“Em … em … em không ngậm hết được.” Động tác nhu nhu ánh mắt cần phải làm sao cho thật đáng thương, ngẫu nhiên dùng ánh mắt mang nước mắt ngước lên nhìn đối phương chớp chớp vài cái, “Cái kia của anh … rất lớn a, sẽ rất khó chịu ….”

“Không được giả trang đáng thương, không được khóc.”

[Ha ha! Haha! Khổng Văn thở dài nga. Mềm lòng đi, mềm lòng đi!]

Lại thêm một phen nữa.

“Khổng Văn, Anh không phải chán ghét em chứ?” Thật cẩn thận vượt qua khe hở chắn giữa vị trí của hai người, nép vào trong lòng ngực Khổng Văn.

“Ai nói anh chán ghét em?”

“Anh rất hung dữ với em….”

“Không có.”

Thành công! Cuối cùng đã công phá được thành trì của đối phương.

“Em cam đoan lần sau sẽ không dám đi quan bar nữa, anh không cần phạt em được không? Em hôm nay bị ho khan ‘khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ’ ….”

“Miễn đi, đừng giả bệnh với anh.”

“Em không giả bệnh, vậy anh không cần phạt em, được không?” Dùng thanh âm đáng thương nhất cầu xin: “Người ta không thích dùng miệng, thật mà, không thích, em ghét như vậy lắm ….”

“……”

“Khổng Văn?”

“Thật sự chán ghét như vậy sao?”

“Uhm.” Kiên quyết gật đầu.

“Vậy quên đi.”

[Yeah! Thắng lợi tuyệt đối!]

—-

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm lay động ngọn lửa kích tình đang rạo rực cháy.

Hành động bỏ trốn khỏi nhà, dùng hai khung cảnh vận động cuồng dã ở hai địa điểm cách xa nhau không đến trăm thước mà chấm dứt hoàn toàn.

—END —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.