Tử Cực Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 7-2: Ngũ hành chi



Đã thấy Tuệ Viễn phương trượng nhìn chằm chằm vào những tảng đá xung quanh Vương Tử, trừng lớn ánh mắt rõ ràng viết kinh ngạc, sau một lúc lâu nói.

"Nha đầu, ngươi nhận biết ngũ hành? trận pháp này ai chỉ ngươi bố trí?"

"Ngày hôm qua trong viện ngươi gặp qua"

"Cái gì? Ngày hôm qua xem vài lần ngươi liền nhớ kĩ như vậy?"

"Phải"

Ánh mắt Tuệ Viễn phương trượng nhất thời tỏa ánh sáng nhìn Vương Tử, khó lường a! Tuy nói tụ linh trận này là trận pháp nhỏ đơn giản nhất, người tu chân không ai không biết bày trận,nhưng rất có chú ý a!

"Nha đầu a, trận pháp này tên gọi ngũ hành tụ linh trận, linh khí trong thế gian phân tán không đồng đều, phải bày trận pháp này mới có thể tụ tập linh khí, trận này theo ngũ hành mà thành, ngũ hành tức:kim, mộc, thủy, hỏa, thổ"

"Ngũ hành:mộc về hướng đông, hỏa về hướng nam, kim về hướng tây, thủy về hướng bắc, thổ về trung ương "

"Âm dương ngũ hành không ngừng biến hóa vận chuyển,người bày trận phải thông hiểu biến hoá ngũ hành, mới bày trận chuẩn xác."

"Người tu chân có thể cảm giác ngũ hành, phàm nhân lại không thể, nha đầu ngươi bày trận từ mấy tảng đá này có chút nhỏ,nhưng bố cục chuẩn xác, ngươi như thế nào làm được?"

"Có lẽ, ta có thể cảm giác được ngũ hành như lời ngươi nói"

Vương Tử suy nghĩ một chút nói,nàng xác thực không rõ ràng lắm cái gì là ngũ hành, chính là y theo trận pháp đêm qua Tuệ Viễn phương trượng bày ra mà làm theo.

Đem một vài vị trí điều chỉnh, dựa theo lời nói Tuệ Viễn phương trượng, cứ như vậy đối chiếu nàng cảm giác chính là ngũ hành.

"Cái gì? Ngươi cảm giác được ngũ hành?"

Tuệ Viễn phương trượng không khống chế được kinh hô, một nhân sĩ tu chân cảm giác ngũ hành ít nhất cũng phải mất từ lăm đến mười năm, hơn nữa cái gọi là cảm giác ngũ hành chính là cảm giác được một hoặc hai loại thuộc tính trong ngũ hành như: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.Người bình thường chỉ có thể cảm giác được linh căn chính mình, mà Vương Tử...

"Ta có thể nhìn thấy rất nhiều đồ vật này nọ, cũng có thể cảm giác được rất nhiều đồ vật này nọ "

"Kia... Vậy ngươi có thể cảm giác được thuộc tính gì?"

"Mộc" Vương Tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ đáp, sau lại tiếp tục nói: "Ta có thể hấp thu linh khí trong linh thực "

"Hết thảy những điều này không đại biểu ngươi có thể cảm giác được ngũ hành hay không,ở giới tu chân cảm giác ngũ hành đại biểu cho lực lượng nguyện ý vì ngươi sử dụng,nhưng trước tiên phải thức tỉnh linh căn, lấy công pháp tu hành, âm dương ngũ hành, sinh sôi nảy nở, đó cũng là nguồn sinh lực cơ bản của người tu chân!"

"Nguyện ý vì ta sử dụng?" Vương Tử lặp lại những lời này, không biết nghĩ tới điều gì, chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải nâng lên.

Tuệ Viễn phương trượng không biết Vương Tử muốn làm gì, thấy vẻ mặt,cùng động tác đột nhiên của nàng mang phong phạm người tu chân ngộ đạo,dù cảm thấy nghi hoặc cũng không lên tiếng,yên tĩnh chờ, nhưng lập tức hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc,miệng mở lớn,chòm râu bạch kim run lên,bàn tay chỉ vào Vương Tử nói không ra lời!

Đầu ngón tay trỏ Vương Tử dưới ánh sao vẫn tái nhợt như cũ bất chợt sinh ra một sợi dây nhỏ màu xanh biếc, lấy tốc độ thong thả dần tăng trưởng, thẳng khi dài khoảng một thước tạo hình chữ nhật mới dừng lại,sợi dây trên đầu ngón Vương Tử quay lên hai vòng, tựa hồ thật cao hứng.

Vương Tử mở to mắt, nhìn đến sợi dây trong tay cũng có chút bất khả tư nghị,lại gặp được bàn tay đang chỉ run rẩy của Tuệ Viễn phương trượng,trong ánh mắt đạm mạc nhanh chóng xẹt qua mỉm cười.

*(bất khả tư nghị:có chút không ngờ đến)*

Tuệ Viễn phương trượng vẫn chưa từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần,như thế nào cũng nghĩ không ra, tâm tâm niệm niệm suy nghĩ nên bỏ lỡ vẻ mặt Vương Tử không đồng dạng.

"Nha, nha... Nha đầu! Ngươi đừng nói cho bần tăng đây là ngươi làm bừa ra tới a?"

"Chính là ta làm bừa ra tới!"

"Cái gì? Ngươi, ngươi... Ngươi không có linh căn, chưa từng tu luyện công pháp mộc hệ, không ai dạy ngươi cảm giác ngũ hành, ngươi như thế nào khống chế thuộc tính mộc?"

"Này, ta xác thực không biết, là thuộc tính mộc nguyện ý cho ta sử dụng "

"Ngươi thật sự cảm giác được thuộc tính mộc, thật sự! Lấy thể chất của một phàm nhân!" Tuệ Viễn phương trượng nhẹ giọng nói, đôi mắt thần sắc cuồn cuộn.

Vương Tử chuyên tâm nhìn sợi dây trong tay,nhìn nó theo cổ tay Vương Tử truyền đến cảm giác thực cao hứng,Vương Tử cảm thấy trong đầu bỗng nhiên có chút mê muội, nàng đơn thuần dựa vào tinh thần lực triệu hồi thuộc tính mộc, không ngừng sử dụng tinh thần lực làm cho nàng có chút không thích ứng.

Vương Tử tập trung tinh thần thu hồi dây, chỉ thấy sợi dây rời khỏi cổ tay nàng, tựa hồ lưu luyến đong đưa hai cái, rất nhanh liền biến mất trên đầu ngón tay Vương Tử.

Vương Tử nhìn về phía Tuệ Viễn phương trượng, hắn đã không còn thất thố giống như vừa rồi, khôi phục thần thái cười tủm tỉm, sâu kín chuyển động phật châu, nhìn Vương Tử không nói lời nào.

Tuệ Viễn phương trượng đích xác bị tình cảnh mới vừa rồi là cho ngây người sợ hãi,nếu đặt trong tay người tu chân,căn bản một chút da lông cũng không coi là gì,tiểu hài tử lăm tuổi cũng có thể lấy ra xem như màn xiếc nhỏ,nhưng đặt trên người Vương Tử,thật không khoa học a!

Hắn tận mắt nhìn thấy Vương Tử không có linh căn, mà giờ khắc này thuộc tính mộc mới biểu hiện

như thế nào giải thích!

Bất giác thức tỉnh linh căn, cho dù cảm giác được thuộc tính mộc cũng tốt, liếc mắt nhìn Vương Tử một cái, nàng đang ở kia đùa nghịch tụ linh trận,nàng tuyệt đối không lo lắng, hay nghĩ trước nghĩ sau, vẫn làm từng bước nên làm, tựa hồ cũng không vì chuyện tình tương lai mà phiền lòng, ha hả...

Lo lắng để làm gì, người tu chân tối kỵ nhất sợ đầu sợ đuôi, chiêm tiền cố hậu, chỉ đổ thừa nha đầu này quá mức thâm trầm, rõ ràng là một hài tử, hại lão nhân gia ông không tự giác lo lắng thay...

*(chiêm tiền cố hậu:cẩn thận,lo lắng thái quá)*

Nhìn Vương Tử sắp xếp thành hình tụ linh trận, Tuệ Viễn phương trượng âm thầm kinh ngạc, nha đầu kia không dựa vào công pháp xuất ra sợi dây,vậy cũng có thể là do thần thức, có thể đem thần thức vận dụng đến nước này, thật sự,chỉ có bốn chữ-không thể tưởng tượng!

Sau một lúc lâu, Tuệ Viễn phương trượng mở miệng hỏi, ngữ khí thực tại tràn ngập nghiêm túc:

"Nha đầu, ngươi rốt cuộc có phải người hay không a?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.