Tử Cực Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 70: Tinh thần châu



Editor:HamNguyet

"Đã giao thủ?" Nghe Vương Tử nói như vậy, Lý Chiến tức khắc hỏi.

"Không, chỉ đuổi theo, tốc độ của hắn quá nhanh." Vương Tử nói.

"Cao thủ kết đan kỳ sao?" Vệ Tử Sở đi lên hỏi.

"Ngô...Nguyên anh kỳ, có lẽ rất cao." Vương Tử suy nghĩ một chút nói.

"Cái gì? Nguyên anh kỳ?" Vệ Tử Sở kinh ngạc hô lên.

"Ha hả, nếu chỉ là trộm vài thứ, Tây Môn phủ phú khả địch quốc, chúng ta lo lắng cái gì?" Lại nghe Mộ Thiên Công không để ý lắm cười nói.

"Thiên Công nói đúng, vị tiền bối kia nếu không quấy nhiễu người bên trong phủ, mà chỉ trộm chút đồ vật râu ria, tất nhiên người này không phải muốn gây chuyện." Vệ Tử Khiêm cũng nói.

"Cũng đúng, lại nói tiếp, cao thủ nguyên anh kỳ trộm đồ vật này nọ, tới vô ảnh đi vô tung, thật sự là rất soái a!" Vệ Tử Sở ném một khối hoa quế tô vào miệng, cảm khái nói.

"Ta đi phòng bếp nhìn xem, cơm trưa sắp xong rồi, các ngươi đừng ăn quá nhiều." Vệ Tử Khiêm đứng lên nói.

"Ân." Vương Tử vươn tay lại rụt trở về, ở thời điểm ba bữa chính trong ngày, Vệ Tử Khiêm nhất định vô cùng quy củ.

"Vương Tử điện hạ, buổi chiều bồi ta luyện kiếm đi!" Vệ Tử Sở nói, thật lâu không tìm Vương Tử điện hạ luận bàn, tuy rằng mỗi lần đều thua, nhưng thực đã nghiền a.

"Được." Vương Tử đáp ứng nói.

Hai ngày sau Vương Tử đều bồi Vệ Tử Sở luyện kiếm, ngày lục đại môn phái tổng tuyển cử dần dần tới gần, Đông Phương Dã cùng Tây Môn Lưu Vân cũng không có tiếp tục xuất hiện, nhưng quản gia trong Tây Môn lại thực ân cần, không dám chậm trễ mấy người, không khí náo nhiệt ở Lăng Tiêu quận cũng không chút ảnh hưởng đến mấy người trong Tây Môn phủ.

Tối hôm đó, cơm chiều qua đi, mấy người đều tự động ngồi dưới tàng cây hoa quế, chỉ có Vệ Tử Sở nhắc nhàm chán mãi, mấy người còn lại đều không nói gì.

Mà Vương Tử, trong lòng lại nghĩ đến một việc khác, trong bốn người chỉ có Lý Chiến là trúc cơ, ba người còn lại đều là luyện khí kỳ đỉnh, đều nói trúc cơ là đường danh giới thứ nhất trên con đường tu chân, trình độ quan trọng có thể thấy được rõ ràng, nàng không trải qua danh giới trúc cơ này, Lý Chiến cũng ở dưới sự trợ giúp của truyền thừa trực tiếp tới trúc cơ, trúc cơ phải hao phí linh khí thiên địa thật lớn, nàng đã gặp qua trận truyền thừa, linh khí cực kỳ khổng lồ, ba người Vệ Tử Khiêm không tới trúc cơ,khẳng định không có trận truyền thừa.

Xích linh của nàng tuy là địa phương tuyệt hảo, nàng cũng đã thử qua, không thể mang vật còn sống đi vào, trừ phi nàng khế ước, linh thạch? Số lượng linh thạch căn bản không đủ cho ba người đạt tới trúc cơ, còn có cái gọi là trúc cơ đan...

"Các ngươi có trúc cơ đan sao?" Vương Tử đột nhiên mở miệng hỏi, Vệ gia lão tổ không có khả năng không nghĩ đến chuyện này.

"Có." Vệ Tử Khiêm nói.

"Ân." Vương Tử gật đầu, trúc cơ đan cực kỳ trân quý, nàng còn nghĩ nếu không có, có lẽ nên tìm Tây Môn Lưu Vân hỗ trợ.

"Ha hả ~~~~tiểu Tử Tử đang lo lắng cho chúng ta chưa tới trúc cơ sao?" Mộ Thiên Công cười hỏi.

"Ân." Đã thấy Vương Tử gật đầu.

"Ha hả, tiểu Tử Tử không cần lo lắng, truyền thừa Vệ gia, không giống nhau nga ~~~" gặp Vương Tử gật đầu, Mộ Thiên Công ngồi thẳng có chút thần bí cười nói.

"Vương Tử điện hạ, lão tổ nói qua việc tiến tới trúc cơ sẽ nước chảy thành sông, bảo vài người chúng ta không cần cố ý chuẩn bị." Vệ Tử Sở bổ sung nói, tay chống cằm nhìn về phía Vương Tử, góc mặt nghiêng dưới ánh trăng càng thêm thần bí, vô luận xem qua bao nhiêu lần cũng đều làm cho người ta kinh tâm động phách, hắn còn nhớ rõ thời điểm lúc mới bắt đầu ở trước mắt Vương Tử, hắn căn bản không dám nói nhiều lời, tổng cảm thấy nói cái gì cũng sẽ quấy rầy đến sự yên lặng kia.

Chỉ là không biết từ khi nào, hắn đã không còn quá nhiều kiêng kị khi ở trước mặt Vương Tử nói đến các loại đề tài vui đùa? Lại từ khi nào thì bắt đầu, hắn cũng học được từ trong cặp mặc mâu kia nhận ra cảm xúc của nàng?

Có đôi khi hắn cảm thấy kỳ thật Vương Tử điện hạ cùng Lý Chiến tương đồng, rõ ràng nhìn qua giống khối băng lạnh lẽo, nhưng thời gian lâu, ngươi sẽ phát hiện, trong tâm khối băng kia chôn sâu sự chân thành...

Nước chảy thành sông? Hiện tại tu vi ba người Vệ Tử Khiêm đã có thể chuẩn bị đến trúc cơ, nếu có thứ giống không gian xích linh phụ trợ, tất nhiên có thể rất nhanh tiến đến trúc cơ.

Đã thấy cổ tay Vương Tử vừa động, một chuỗi hạt châu màu trắng trơn bóng trong suốt xuất hiện trong tay, thiếu chút nữa đã quên còn có bảo vật này.

"Đây là cái gì? Vương Tử điện hạ thực yêu thích sao?" Vệ Tử Sở đi lên nhìn nhìn hỏi, bất quá là châu báu bình thường a, nếu sớm biết Vương Tử điện hạ yêu thích, hắn đã kêu yêu tinh chết tiệt dọn một cửa hàng châu báu mang đến đây.

"Tiểu Sở Sở, đây cũng không phải là châu báu bình thường nga ~~~" Mộ Thiên Công nhìn thoáng qua nói, tuy rằng không biết đây là cái gì...dùng để làm gì, nhưng chỉ nhìn màu sắc, cũng nhận thấy đây không phải ngọc trai trên trên địa cầu có thể chế tạo được.

"Nga? Chẳng lẽ là bảo vật gì?" Lại thấy Vương Tử lặp lại quan sát chuỗi hạt trong tay, một viên lại một viên xoay chuyển trong tay, mặc mâu Vương Tử sâu thẳm đều nhìn thật chăm chú, thời điểm chuyển tới một hạt châu, trong tay Vương Tử dùng sức, trong khoảnh khắc bóp nát một viên, bột phấn nhỏ vụn từ đầu ngón tay chảy xuống.

"A?" Vệ Tử Sở tò mò nhìn, nhưng không quấy rầy Vương Tử.

Chuỗi hạt tiếp tục xoay tròn trong tay, chỉ thấy Vương Tử lại bóp nát mấy hạt, thẳng đến khi chuỗi hạt nguyên bản đầy đủ chỉ còn sót lại tám viên, Vương Tử mới dừng tay, đem hạt châu đặt trong tay quan sát.

Nàng rõ ràng cảm giác được phong ấn, vì cái gì tìm không thấy biện pháp giải trừ phong ấn? Cần phải có kỳ ngộ sao? Trong lòng Vương Tử nhanh chóng suy nghĩ.

Trong đình viện dần dần sáng ngời, tầng mây nguyên bản ở phía chân trời tản ra, một chút ánh trặng lộ ra sau tầng mây, ánh trăng sáng tỏ dần hiện rõ trên không trung.

Vương Tử như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn ánh trăng lộ ra, đứng dậy đi dưới tàng cây hoa quế, ánh trăng màu ngân bạch nhất thời xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên người Vương Tử, Vương Tử chỉ chuyên chú nhìn tám hạt châu còn sót lại, đợi cho một vòng trăng tròn hoàn chỉnh rủ xuống chân trời, Vương Tử đột nhiên đem hạt châu đang cầm trong tay ném lên không trung, hai tay nhanh chóng bấm quyết niệm thần chúg đánh vào hạt châu, liên tục vài lần liền thấy hạt châu nguyên bản bình thản không có gì lạ đột nhiên quang mang đại thịnh!

Tám hạt châu ở trên không trung bay nhanh xoay tròn, sương mù màu xanh ở phía trên hạt châu ngưng tụ lại, dần dần ẩn vào hạt châu, đúng là nguyệt hoa Khí!

Thiên tinh sinh thái dương khí, nguyệt hoa sinh thái âm khí, hai khí giao hòa, sinh vạn vật. Linh khí âm dương dung hợp biến thành khí, mà thái dương khí cùng nguyệt hoa khí chính là thứ mà người tu luyện ắt không thể thiếu, nên tu sĩ đều có suy nghĩ giống nhau, luôn chọn thời gian trăng ra hoặc là lúc sáng sớm.

Hôm nay vừa vặn là ngày trăng tròn, là thời điểm giữa tháng trong một tháng có nguyệt hoa khí nồng đậm nhất, chỉ thấy vô số nguyệt hoa khí như bị cái gì hấp dẫn, chen chúc hướng tới, dần dần hình thành lốc xoáy lớn như hai ngón tay!

Tám hạt châu quang mang càng thêm đại thịnh, toàn bộ đình viện bởi vậy một mảnh sáng rỡ, giằng co ước chừng hơn một khắc, nguyệt hoa khí kia hình thành lốc xoáy mới dần dần biến mất không thấy, mà hào quang trên tám hạt châu rút đi, từ trên không trung hạ xuống, Vương Tử đưa tay tiếp được.

Trong đình viện khôi phục thanh lãnh, Vương Tử nhìn hạt châu trong tay, màu sắc càng thêm oánh nhuận, mơ hồ có thể thấy được quang hoa lưu chuyển trong đó.

"Wow! Thật đúng là bảo vật a! Có thể chứa đựng nguyệt hoa khí!" Vệ Tử Sở kinh ngạc hơn nửa ngày rốt cục có thể nói chuyện, tiếp theo đột nhiên nghĩ đến cái gì đó hô:"Có thể cung cấp cho người hấp thu hay không? Nếu có thể, đây chẳng phải là biện pháp tuyệt hảo sao?"

Đúng vậy, tốc độ cơ thể người hấp thu hữu hạn, hơn nữa thân thể phải loại bỏ những thứ tạp chất khác đến khi sàng lọc chọn ra nguyệt hoa khí tinh thuần nhất, mà hạt châu kia rõ ràng chứa đựng nguyệt hoa khí tinh khiết a, nếu có thể trực tiếp cung cấp cho cơ thể hấp thu...Vệ Tử Sở nuốt nước miếng, hình ảnh kia thật sự quá tốt khiến hắn không dám suy nghĩ...

"Thử xem." Vương Tử gỡ một hạt châu xuống ném cho Vệ Tử Sở, Vệ Tử Sở cuống quít tiếp được, đây chính là bảo bối, không thể quăng rơi a...

Trong tay Vệ Tử Sở nắm chặt hạt châu, nhắm mắt lại điều động kinh mạch vận chuyển, nhất thời một cỗ nguyệt hoa khí mênh mông dũng mãnh tràn vào, Vệ Tử Sở dẫn đường nguyệt hoa khí vòng quanh kinh mạch vận hành một vòng sau đó đưa về luân hải, mở mắt ra nói:"Thật sự có thể a, hạt châu này lấy từ nơi nào vậy?"

"Ngô, nhặt được."

"Cái gì? Nhặt được?"

"Đúng vậy." Vương Tử gật gật đầu, thật sự là nhặt được a, một lần nữa trở lại ngồi dưới tàng cây hoa quế.

"Thứ này cũng có thể nhặt được sao? Vương Tử điện hạ lần sau xuất môn mang theo ta được không, ta cũng đi theo nhặt bảo bối a!"

Vương Tử không để ý tới hắn, đem hạt châu cầm trong tay phân biệt cho mỗi người Vệ Tử Khiêm, Lý Chiến cùng Mộ Thiên Công một viên.

"Ha hả, tiểu Tử Tử, lễ vật này, Thiên Công thực yêu thích ~~~" chỉ thấy Mộ Thiên Công cầm hạt châu oánh nhuận trong tay cười nói, trong tay trống rỗng xuất hiện một sợi tơ hồng, đem hạt châu xâu vào đeo lên cổ.

"Ha hả, ta cũng thực thích." Chỉ nghe Vệ Tử Khiêm cười nói, cũng cầm một sợi tơ trắng xâu qua hạt châu mang trên cổ.

Vệ Tử Sở thấy hai người bọn hắn làm như vậy, cũng đi theo mang ở trên cổ, đảo mắt kinh ngạc nhìn Lý Chiến, thấy Lý Chiến trong hai tám năm qua không bao giờ đeo vật phẩm trang sức lên cổ, giờ cũng mang trên cổ, đây là kiện vật phẩm trang sức đầu tiên a! Vệ Tử Sở yên lặng trấn an trái tim nhỏ của chính mình, lực ảnh hưởng của Vương Tử điện hạ, vĩnh viễn không thể nói ra lời được a...

"Người nào hồ đồ như vậy, thế nhưng có thể đem bảo bối như vậy đánh mất, tiện nghi vài huynh đệ chúng ta..." Vệ Tử Sở vuốt hạt châu trên cổ nói.

"Hạt châu này tên là tinh thần châu, chính là ngọc trai dưới biển sâu ba ngàn năm dựng dưỡng mà thành, tập trung tinh hoa nhật nguyệt, tụ linh khí, châu thành trai thệ, là cống phẩm của hoàng tộc Nhân Ngư, cư nhiên bị tiểu oa nhi này nhặt được tám hạt, chậc chậc...Vận khí tốt đến mức gia ta đều hâm mộ a!" Chỉ nghe thanh âm đột ngột ở trên đỉnh đầu mấy người vang lên, mấy người nháy mắt lắc mình thối lui, đề phòng nhìn phương hướng thanh âm truyền đến.

"Khẩn trương cái gì? Gia ta thích ăn mỹ thực lại không thích ăn thịt người, thả lỏng một chút được không?" Thanh âm kia mang theo điểm nghịch ngợm vang lên, tiếp theo "bá" một tiếng, một người mặc đạo bào lỏng lẻo bắt chéo chân ngồi trên bàn đá, giống như chủ nhân bưng một đĩa điểm tâm lên ăn.

"Ngươi chính là người trộm hoa quế tô ngày đó." Vương Tử tĩnh lặng nhìn một lát, khẳng định nói đến.

"Nga? Tiểu oa nhi như thế nào lại nhớ rõ như vậy? Ngày đó ngươi cách gia trăm thước vẫn chưa từng tiếp cận được a, như thế nào khẳng định như vậy?" Chỉ thấy người nọ rất có hứng thú hỏi.

"Không khẳng định." Lại nghe Vương Tử nói.

"Cái gì?" Người nọ sửng sốt, có ý tứ gì a?

"Ý tứ Vương Tử điện hạ nhà ta là, nàng đang thử ngươi, không phải ngươi tự mình dính chiêu sao?" Vệ Tử Sở phiên dịch nói, cũng không có cảnh giác gì.

"...Ha ha ha ha, vài tiểu oa nhi các ngươi cũng không tồi a, có điểm ý tứ! So với mấy người chỉ biết một ngụm tiền bối kia thuận mắt hơn!" Người nọ chợt sửng sốt, theo sau cười lớn nói.

"Gia ta ngày khác lại đến, đi đây!" Thân hình người nọ đột nhiên chợt lóe, nháy mắt không thấy bóng dáng, mấy đĩa điểm tâm trên bàn cũng biến mất không thấy.

"...Thật sự chỉ đến ăn thôi sao?" Vệ Tử Sở thả lỏng thân thể, có chút không biết nói gì hỏi.

"Nhìn dáng vẻ chính là như vậy." Vệ Tử Khiêm nói.

Vương Tử không nói gì, Mộ Thiên Công giống như không thèm để ý cười cười, mà ưng mâu Lý Chiến lại thẳng tắp nhìn chằm chằm phương hướng người nọ biến mất, như có điều suy nghĩ.

...

Ngày hôm sau, bữa sáng qua đi mấy người cùng ra phủ, ngoài cửa là xe ngựa quản gia đã chuẩn bị tốt.

Một đường đi tới trung tâm Lăng Tiêu quận, nơi đây là một khoảng sân có tỉ lệ ước chừng bằng sáu mươi sân bóng rổ, tuyển cử trong Lăng Tiêu quận đều chọn ở nơi này, cũng chính là lục đại môn phái tổng tuyển cử lần này.

Hôm nay là ngày báo danh ngày, hiện tại mới là buổi sáng, ở cửa đã biển người tấp nập, địa điểm lục đại môn phái báo danh vừa dựng tốt, còn chưa bắt đầu.

"Nhiều người như vậy, chúng ta phải xếp hàng tới khi nào?" Vệ Tử Sở theo cửa sổ xe nhìn lại, nhiều người như vậy ít nhất cũng có mấy chục vạn a!

Vệ Tử Khiêm phân phó xa phu đem xe ngựa đỗ ở một chỗ ít người.Mọi người chung quanh gặp trên xe ngựa có chữ "Tây Môn", đều tự giác bảo trì khoảng cách, đều đoán người ngồi bên trong xe ngựa có phải Tây Môn thiếu chủ hay không?

"Nghe nói Thiếu chủ Cửu Châu Thương Minh-Tây Môn Lưu Vân cũng sẽ báo danh tổng tuyển cử lần này a!" Trong đám người có người nói.

"Không chỉ có như thế, Tây Môn Lưu Vân là hảo hữu của Đông Phương Dã ngươi biết không? Thiếu chủ dong binh đoàn Đao Phong, cũng muốn tham gia!"

"Cái gì? Dã Lang cũng muốn tham gia? Vậy tiểu đội Đao Phong của hắn? Phải giải tán sao?"

"Cái này không thể nói rõ ràng, nhưng không đến mức như vậy đi, tiểu đội Đao Phong là một tay Dã Lang huấn luyện thành lập, làm sao có thể dễ dàng giải tán!"

"Nghe nói...Thu Ly công tử cũng ở Lăng Tiêu quận a!" Lúc này một nữ tử hưng phấn nói.

"Đúng vậy...Đúng vậy a, ngày đó có người còn thấy hắn! Cùng Tây Môn thiếu chủ xuất hiện ở Cửu Châu khách điếm, thực hận chính mình ngày đó vì cái gì không ở đây!" Lại nghe một nữ tử hối hận nói.

"Đấy chính là người trong truyền thuyết phong hoa tuyệt đại sao?"

"Sao có thể giả được, ngày đó người gặp qua Thu Ly công tử, đến nay đều không buồn ăn uống, thậm chí tương tư điên cuồng..."

"Truyền thuyết Thu Ly công tử có được dáng vẻ kinh thế, dao trì vô nhị, tử phủ vô song, ta cũng không tin hắn có được dung mạo nhiếp hồn đoạt phách như vậy."

"Aiz, nữ tử có suy giống ngươi không phải ít, nếu thật sự không tin, nhiều nữ tử nguyện uống nước Hoàng Tuyền như vậy nên tính như thế nào?"

"..." Nàng kia vô pháp phản bác, lại đột nhiên đại trợn tròn mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong ánh mắt toát ra si mê, chỉ nghe nàng lẩm bẩm nói: "Ta nghĩ, có chút người trời sinh ra chính là nhiếp tâm phách người khác, vừa thấy, cuộc đời này liền chỉ vướng bận một người duy nhất..."

"Ngươi nói cái gì?" Nữ tử bên cạnh thấy phản ứng kỳ quái của nàng, theo tầm mắt của nàng nhìn lại, liền gặp một người từ trên xe ngựa của Tây Môn phủ đi xuống, người nọ mặc một thân âu phục màu đỏ sậm, thân hình thon dài, môi mỏng gợi lên, phượng mâu dài nhỏ đang nhìn một người đi xuống từ xe ngựa.

"Nhìn thấy Thu Ly mặc hồng y, nguyện uống nước Hoàng Tuyền, từ đây quyết hồng trần si oán...Đó là Thu Ly công tử sao?" Nàng kia cũng ngây ngốc, thì thào nói, trong mắt chỉ còn lại tươi cười yêu dã, thế gian có thể đem hồng y mặc đến phong hoa tuyệt đại như thế, trừ bỏ Bắc Thu Ly còn có người khác sao?

Mà bên kia, Mộ Thiên Công không biết từ khi nào đã đánh cắp vô số tâm can nữ tử lại hoàn toàn không biết.

"Chậc chậc..." Sau khi Vệ Tử Sở xuống dưới lắc đầu thở dài, vừa rồi nhàm chán, buông thần thức ra vừa vặn nghe được chung quanh nói chuyện, đương nhiên cũng chỉ một màn Mộ Thiên Công bất tri bất giác giết không ít thiếu nữ, bộ dáng yêu tinh chết tiệt không phải chỉ dễ nhìn hơn một chút sao, làm gì đến nỗi khoa trương như vậy?

Nhìn Vương Tử điện hạ nhà hắn một cái, cho dù yêu tinh chết tiệt suốt ngày phóng điện, cũng lười liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ hừ, vẫn là Vương Tử điện hạ bình thường!

"Mấy vị công tử bên này, thỉnh, Tây Môn thiếu chủ đặt nhã gian trên lầu." Lúc này, một gã sai vặt đi ra chắp tay thỉnh nói.

Nguyên lai là Tây Môn Lưu Vân đã sớm phái người thủ tại chỗ này, xe ngựa bọn họ vừa đến liền tới xuống mời.

Mấy người đi theo gã sai vặt, đi vào trà lâu cách đó không xa, một chỗ cửa sổ sát nhã gian lầu hai, tầm mắt dễ nhìn, có thể thu hết sự tình bên dưới vào đáy mắt.

"Mấy vị công tử mời ngồi, Tây Môn thiếu chủ có việc trì hoãn, đợi một chút sẽ đến, mấy vị công tử có việc cứ sai bảo tiểu nhân."Gã sai vặt kia nói xong, liền lui ra.

"Chậc chậc...Ở đây có bao nhiêu người a, thật sự muốn đấu trên võ đài, đấu từng trận?" Vệ Tử Sở nhìn đám người bên ngoài không ngừng bắt đầu khởi động, có thể thấy được các loại xe ngựa màu sắc xa hoa.

Lúc này một chiếc xe ngựa đứng dưới trà lâu, gã sai vặt chạy lên nghênh đón, đầu tiên là vài nữ tử cầm kiếm xuống dưới, sau đó thấy một đạo bóng dáng màu vàng nhạt đi xuống, rất không kiên nhẫn nhìn thoáng qua đám người vây xem, quay đầu nhìn một nữ tử khác đang từ bên trong xe ngựa đi ra nói: "Biểu tỷ nhanh lên một chút, bị những người này nhìn chằm chằm thực đáng ghét!"

"Ha hả, chuyện này thuyết minh Tô Tô biểu muội nhà chúng ta trưởng thành, cũng sẽ có nam tử ái mộ." Chỉ nghe nàng kia cười nói, lúc này mới nhìn thấy rõ, bộ dạng vô cùng dễ nhìn, da như bạch ngọc, quần áo tố y hồng nhạt, thướt tha yêu kiều, nhất thời hấp dẫn không ít tầm mắt nam tử đi ngang qua.

"Hừ, biểu tỷ chỉ biết giễu cợt ta, ta cũng không hiếm lạ bọn họ, ta chỉ thích..." Nàng kia chưa nói hết câu đột nhiên ngưng trên miệng.

"Hả? Tô Tô nhà chúng ta có người trong lòng? Có thật không?" Nữ tử phấn y truy vấn.

"Ai nha, biểu tỷ mau vào đi thôi, nhiều người ở đây thực đáng ghét!" Nàng kia dậm chân dẫn đầu vào trà lâu.

"Ha hả, vào đi thôi." Phấn y nữ tử kia cười cười hướng đến vài nữ tử phía sau phân phó.

"Hừ, như thế nào là Tư Đồ Tô Tô!" Tâm tình Vệ Tử Sở vốn thật tốt nhất thời bị hắt một chậu nước lạnh, khó chịu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.