Tử Cực Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 76: Bốn quái nhân



Editor:HamNguyet

"Tử Sở bọn họ đâu?" Vương Tử nhìn Vệ Tử Khiêm chỉ chuẩn bị hai phần bữa sáng liền hỏi.

"Nga, bọn họ cùng đi thị trường tự do giao dịch, không cần để ý đến bọn họ." Vệ Tử Khiêm nói.

"Ân." Vương Tử gật đầu.

"Công tử, bên ngoài có thế tử Tư Đồ phủ tới chơi." Lúc này quản gia Tây Môn phủ rất nhanh đi tới nói.

"Tư Đồ Thiên Hữu? Bái phỏng ai?" Vệ Tử Khiêm nhìn thoáng qua Vương Tử,ngày hôm qua Vệ Tử Sở đề cập tới chuyện tình trong trà lâu, bây giờ còn sớm như vậy Tư Đồ Thiên Hữu đã tới rồi sao?

"Đúng vậy, là Vương Tử tiểu thư." Quản gia nói.

"Liền nói không ở trong phủ." Vệ Tử Khiêm nói.

"Vâng." Quản gia nghe lệnh đi ra ngoài, Vệ Tử Khiêm nhìn Vương Tử bình yên dùng cơm, thấy Vương Tử không để ý nên cũng không nói gì thêm.

Buổi sáng, Vương Tử vẫn ở trong thư phòng tính toán theo công thức trận pháp, có mấy trận pháp nếu dùng trận kỳ bày trận sẽ có uy lực tương đối lớn, nhưng thời gian bày trận quá dài, ở trong đối chiến, căn bản địch nhân không có khả năng cho ngươi đầy đủ thời gian bày trận, mục đích của Vương Tử là đem chúng nó tiến nhập vào trận phù, chỉ là vẽ trận phù độc đáo này không phải dễ, Vương Tử suy nghĩ vài ngày vẫn chưa minh bạch.

Vây trận kia mặc dù kém, nhưng phù chú cùng phong ấn trận pháp phải xác định, nếu Vương Tử muốn vẽ trận pháp mới, ở dưới tình huống không có bất luận chỉ dẫn gì, nàng phải tự nghĩ ra a!

Từ xưa đến nay, tu luyện cùng phong ấn chú ngữ, châm ngôn, đều là tinh hoa của người đại hiền đại năng suốt đời cô đọng, tựa như y học truyền đời sau, mỗi một chú ngữ, châm ngôn lưu truyền tới nay, đều trải qua trăm ngàn lần nghiệm chứng cùng hoàn thiện.

Sở dĩ cầu tiên hỏi đường, tìm kiếm tiên sơn động phủ đơn giản là muốn càng nhiều kỳ ngộ cùng chỉ dẫn, từ khi đi vào Tu Chân giới, Vương Tử mới hiểu được trận pháp học ở Tu Chân chân giới đã sớm không tính là môn phái, người bày trận được xưng là trận sư, trận sư vốn có sáu cấp bậc, phân biệt là: linh trận sư, đại sư, tông sư, đại tông sư, thánh sư, trận tôn!

Truyền thuyết rằng cấp bậc đại tông sư bày trận tương đương với một binh một tốt đủ chống lại trăm vạn hùng binh! Mà thánh sư cùng trận tôn thậm chí chỉ cần sức của một người cũng đủ nghiêng trời lệch đất!

Nhưng đệ nhất môn phái như thế ở Tu Chân giới tồn tại mấy ngàn mấy vạn năm dần dần xuống dốc, tới hiện tại phóng nhãn toàn bộ Tu Chân giới ngay cả một cấp bậc linh trận sư đều đốt đèn lồng tìm!

Mà Vương Tử cảm thấy kỳ quái là, sách trong Tàng Thư các xích linh cơ hồ không mục nào không có, lại cố tình không thấy một chữ ghi lại về trận pháp, thực sự khiến người ta kỳ quái.

Uy lực trận pháp đích xác cường đại đến mức đủ để cho đại đa số người sợ hãi, nàng còn nhớ rõ "kỳ nghệ lục" ghi lại thời kỳ thái cổ thiên địa hợp, vũ trụ hủy, cuối cùng huynh đệ Thái cổ lấy một trận pháp vô cùng lớn giải quyết tràng nguy cơ kia, thiên địa tái hiện sinh cơ, hoặc là, chuyện này căn bản là một hồi dự mưu? Đem trận pháp học ra khỏi Tu Chân giới?

Vương Tử không ngừng vẽ bút cũng không khỏi dừng lại, kiếm tông, luyện khí tông, đan đạo, trận pháp học đều là phần chính của đại tông lưu truyền từ thời kỳ thượng cổ tới nay, vì cái gì hiện giờ chỉ có trận học xuống dốc mà mấy tông khác vẫn đang vui sướng hướng vinh?

Trận học xuống dốc không phải chuyện một sớm một chiều, nếu thật sự có người hoặc là có thế lực ở trong bóng tối hành động...Tay Vương Tử cầm bút không khỏi nắm thật chặt, hy vọng nàng nghĩ nhiều.

Nhìn nhìn trang giấy chồng chất trên bàn, trận pháp học, hiện giờ nếu không có đường đi, thì phải có tiên phong, không sao, chính mình khai sáng? Huynh đệ Thái cổ có thể sáng tạo tuyệt học thiên cổ, muôn đời truyền lưu, bọn họ so với nàng đi trước mấy trăm triệu năm, nếu không muốn khai sáng chỉ chờ ăn người trước bố thí, như vậy nàng cũng chỉ có thể quạt gió thêm củi trên con đường trận học xuống dốc!

Bút trong tay Vương Tử gãy đoạn, Vương Tử đắm chìm trong suy nghĩ chính mình chợt bừng tỉnh, Vương Tử rũ mắt, đồng tử đen như mực cuồn cuộn sóng gió, mặc dù nàng không cần danh lợi, cũng chưa bao giờ nghĩ tới danh dương thiên hạ, nhưng hiện tại nàng lại ẩn ẩn có loại ý tưởng điên cuồng, một ngày nào đó, nàng muốn cho trận pháp học phất lên trên phiến đại lục này một lần nữa!

Nàng muốn mang theo tôn vinh vô thượng bước vào gia tộc từng đuổi nàng đi...Nhẹ nhàng khép đôi mắt lại, Vương Tử bình phục suy nghĩ lung tung trong lòng, thay đổi một cái bút khác, trải giấy tuyên thành ra lần nữa, hít một hơi thật sâu, trong đầu hiện lên một bộ trận pháp cực kỳ lớn, văn lộ rắc rối phức tạp, phù chú phồn đa quỷ dị, là truyền tống trận Vương Tử chỉ thấy qua một lần!

Lúc trước từ Vệ gia rời đi, Vương Tử vận dụng toàn bộ thần thức nhớ kỹ trận pháp khổng lồ kia, vẫn chưa vẽ thử ra, hiện giờ, Vương Tử muốn thử một lần.

Khi đặt bút hướng trung tâm, thần thức Vương Tử tập trung độ cao, không dám chậm trễ, đi theo suy nghĩ trong đầu, bút trong trong tay vững vàng phác thảo, vẽ đầy trang giấy tuyên thành, Vương Tử nhanh chóng rút thêm một tờ giấy nữa để vẽ, giấy tuyên thành đã chuẩn bị thật dày trước đó mỏng dần, cho dù chỉ dùng bút mực bình thường để vẽ, giờ phút này trên trán Vương Tử đã có rất nhiều mồ hôi.

Một canh giờ trôi qua, nhưng trận pháp này mới vẽ được một phần ba, vẻ mặt Vương Tử nghiêm túc, không dám dừng lại, mặc dù không phải thật sự bày trận, nhưng trận pháp tinh diệu ở chỗ hành văn liền mạch lưu loát, đó cũng là một tố chất cơ bản của trận sư, như thế nào có thể dễ dàng gián đoạn.

Vương Tử đang hết sức chăm chú vẽ trận, lại không biết khi nào, cửa thư phòng xuất hiện một người yên lặng đứng thẳng, chỉ thấy y phục người nọ màu trắng xanh trắng, mái tóc dài buông xuống sau lưng, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt nặng nề nhìn trận pháp dưới ngòi bút không ngừng của Vương Tử, một đồ án tiểu kiếm kim sắc bắt mắt, khiến cho khuôn mặt hắn anh tuấn thêm vài phần nghiêm nghị.

Vương Tử đắm chìm trong trận pháp dưới ngòi bút, một khắc cũng không dám phân thần, thẳng đến khi sấp giấy tuyên thành thật dày đã thấy đáy, Vương Tử mới khó khăn lắm dừng lại, thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa mồ tích trên trán.

Đang muốn nhìn thành quả của nàng như thế nào, lại đột nhiên cảm giác được trong phòng khác thường, Vương Tử nháy mắt cảnh giác hướng tới cửa phòng nhìn lại, đồng tử đen như mực kịch liệt co rút, người này đến đây bao lâu?

Vì sao một chút phát hiện cũng không có? Hơn nữa hiện tại, đối diện nam nhân này, thế nhưng nàng không nhìn ra tu vi của hắn! Tuy rằng nhìn qua vô hại giống một phàm nhân bình thường, nhưng Vương Tử sẽ không khờ dại cho rằng một phàm nhân dễ dàng phá được kết giới nàng bày ra, thậm chí đứng đấy đợi nàng lâu như vậy!

"Ngươi là ai?" Vương Tử mở miệng hỏi, trong lòng kinh ngạc! Nàng không chút cảm giác được hơi thở của hắn! Người nọ rõ ràng đứng ở nơi đó, lại giống một bóng dáng không có sinh mệnh! Không bắt giữ được quỹ tích hô hấp gì!

Đã thấy người nọ không để ý gì tới câu hỏi của Vương Tử, nâng chân đi từng bước một đến gần bàn án, bước chân như đạp trên mây, không nghe thấy một tiếng vang, hô hấp Vương Tử chậm lại, thân thể không khỏi buộc chặt! Người này thật mạnh, thậm chí là cường giả đầu tiên trong hai đời khiến nàng kiêng kị! Nàng cảm thấy được, nếu người nọ hiện tại ra tay, nàng cơ bản không có lực chống đỡ!

Vương Tử gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh người nọ càng ngày càng gần, trong mặc đồng chợt loé qua hồng quang quỷ dị, người này tới đột nhiên, tuy rằng không phóng thích tín hiệu nguy hiểm, nhưng nàng không thể không phòng.

"Truyện tống trận" một thanh âm trầm thấp vang lên, rõ ràng là người trước mắt phát ra, lại giống như truyền âm từ khoảng không sơn cốc, sinh ra tiếng vang.

"Huyền Ất sáng chế, là một đồ vật hiếm lạ."Thanh âm trống trải trầm thấp vang lên lần thứ hai.

Lúc này đây Vương Tử thấy rõ ràng, đích thật là lời nói từ người trước mắt phát ra, trong tay người nọ cầm tờ giấy tuyên thành xem xét, khuôn mặt anh tuấn không có chút nào biểu tình, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng động khóe miệng, điều này làm cho khuôn mặt kia thoạt nhìn giống như mặt nạ tỉ mỉ vẽ ra.

"Thức hải của ngươi có thể nhớ kỹ trận pháp phức tạp như thế, còn là tu vi trúc cơ trung kỳ, kết đan kỳ cũng chưa tới, coi như có thiên phú." Người nọ lại nói.

"Ba trăm năm, trận pháp của Huyền Ất lão huynh có thể nhìn đến ở chỗ này..., ai..." Lại nghe người nọ nói, chỉ là lúc này thanh âm trầm thấp trống trải có cảm giác tang thương, dứt lời liền than nhẹ một tiếng thật dài, như gió thu hiu quạnh, mạc danh cảm nhiễm Vương Tử suy tư.

"Hà tất cảnh giác như vậy, ta sẽ không thương tổn ngươi, cho dù xem mặt mũi trận pháp, ta cũng không thương tổn ngươi, huống chi, ta còn khinh thường khi dễ tiểu nữ oa như vậy." Thanh âm người nọ trầm thấp bình thản tự thuật, vươn tay sửa sang lại toàn bộ giấy tuyên thành, cầm trong tay tiếp tục nói: "Huyền Ất trận pháp cực kỳ hao tổn pháp lực, hôm nay ngươi chỉ là lý luận suông, nếu vẽ thực trận, mạng nhỏ của ngươi không biết còn giữ được hay không, ngươi nữ oa này, không đến kết đan kỳ quyết không thể chạm vào Huyền Ất trận."

Vương Tử bình tĩnh dừng lại, buông cảnh giác một chút, lần này người nọ nhắc tới Huyền Ất trận pháp lần nữa, thời điểm Vệ gia khởi động truyền tống trận nhìn thấy qua, không nghĩ tới Huyền Ất là một nhân vật, hơn nữa thoạt nhìn nam tử gần ba nghìn tuổi trước mắt này, cùng Huyền Ất nhận thức?

"Ngươi nữ oa này, có nghe hay không?" Lại nghe được thanh âm trầm thấp, lần này nam tử kia quay đầu nhìn Vương Tử, khuôn mặt tuấn mỹ không thấy chút biểu tình, đồ án tiểu kiếm kim sắc rất sống động.

"Ân." Vương Tử gật đầu, tỏ vẻ nghe được, thực lực nam tử này vượt qua tưởng tượng của nàng, tác phong làm việc có chút quỷ dị, chẳng biết tại sao, nàng lại từ giữa nghe được thiện ý khuyên bảo cùng chỉ dẫn.

"Đi thôi, bằng hữu của ngươi đang đợi ngươi...Ha hả, bằng hữu của ta cũng ở." Đã thấy người nọ vừa lòng gật đầu, cầm giấy tuyên thành trong tay như trước, dừng một chút, lại ha hả cười, mạc danh kỳ diệu nói.

Vương Tử nhìn về phía người nọ, khuôn mặt anh tuấn như một bức hoạ thủ công tạo lên, cho dù đang cười, thanh âm kia tựa hồ từ vực sâu thẳm truyền đến, trên mặt không chút cảm xúc.Một mình hắn đã khiến cho nàng cảm giác áp lực gấp bội, bằng hữu của hắn thì như thế nào? Chờ nàng? Đột nhiên xuất hiện cường giả như thế, là vì sao?

Vương Tử mang theo nghi hoặc thật sâu đi theo phía sau người nọ rời khỏi thư phòng, dọc theo đường đi hai người yên lặng không nói gì, thẳng đến khi tới chính sảnh tiểu viện, vừa mới tiến vào cổng vòm liền nhìn thấy nam tử mặc trường sam ngồi trên chiếu, dưới tàng cây hoa quế cành lá sum xuê, trên đầu gối đặt một cây đàn cổ, người nọ cẩn thận nhìn đàn cổ, ống tay áo rộng bị thổi bay, cúi đầu không thấy rõ khuôn mặt.

Bên người nam tử kia là một nữ tử dáng người xinh đẹp, quần áo hoa lệ, tóc dài tỉ mỉ vấn cao, trang dung rực rỡ, rõ ràng là một nữ tử mỹ mạo, khuôn mặt vốn xinh đẹp nhưng cánh môi bởi vì màu tím đen có vẻ cực kỳ âm độc, ngón tay thon dày sơn màu tím đen chải vuốt sợi tóc dài phân tán bên mặt, rõ ràng cách thật xa cũng có thể cảm giác được hơi thở âm vụ quay chung quanh, một nữ tử thực sự kỳ quái.

Mà chỗ bàn đá bên kia, một nam tử hạc phát đồng nhan bắt chéo chân, trên người mặc quần áo hắc sắc nhàn tản, hai tay nhanh chóng lấy đồ ăn cho vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.