[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 2 - Trường Tịch Liêu

Chương 11: Phiên ngoại - Tuế Hàn



“Bách Lý thành chủ, tuyết lớn như vậy, hay là đừng về nữa, ở đây thêm một ngày, đợi sáng mai gió tuyết ngừng rồi hẵng khởi hành!”

“Không việc gì, đường về cũng không xa lắm.”, Bách Lý Hàn Băng xoay người lên ngựa, nói với quản sự ra tiễn y: “Ngươi sắp xếp bên này cho tốt, nếu những nông hộ kia thu hoạch không được mùa thì điền tô năm nay được miễn.”

“Thành chủ thật có lòng.”

Y cáo biệt, thúc ngựa xông vào màn gió tuyết tối tăm.

Lộ trình đến Băng Sương thành không quá ba, bốn mươi dặm, nhưng trên đường tuyết rơi càng lúc càng lớn, dù Bách Lý Hàn Băng có võ công tuyệt đỉnh cũng cảm thấy khó khăn di chuyển, không khỏi phải cẩn thận hơn.

Cũng may y giảm tốc độ mới có thể thấy một thân ảnh nhỏ bé ở giữa đường, kịp thời kéo lại dây cương. Xem xét tỉ mỉ một chút, y liền giật mình vội vàng nhảy xuống ngựa, kéo đứa trẻ đang nằm cuộn mình trên đường ngồi dậy.

Là một đứa trẻ… còn rất nhỏ, mặc một chiếc áo bông rách nát, mặt đông cứng đến xanh nhợt, môi đông lại tím ngắt… Dù thân thể đã cứng đờ nhưng vẫn còn tỉnh, thậm chí còn cười với y.

Trái tim của Bách Lý Hàn Băng không biết vì sao bất chợt nhu nhuyễn đến chua xót, lập tức nhanh tay cởi ngoại y đã đóng băng của đứa trẻ ra, dùng áo khoác lông chồn tuyết quấn lại, ôm vào trong ***g ngực ấm áp của mình.

Sau này nhớ lại, y luôn cảm thấy đó là việc đã định, nếu không tại sao khi ấy bản thân không chút do dự, mọi chuyện phảng phất tự nhiên như trời đã định…

“Là thần tiên sao?”, khi giục ngựa phi nước đại thì nghe thấy giọng nỉ non của đứa trẻ đó, tiếng trẻ con vừa yếu ớt lại trong trẻo.

“Người là thần tiên đến cứu ta!”

“Sẽ không sao đâu!”, biết rõ đứa trẻ vì bị đông cứng mà hồ đồ, tám phần sẽ không nghe thấy mình nói gì, song Bách Lý Hàn Băng vẫn cúi thấp đầu an ủi nó: “Ta đưa ngươi về nhà, nhanh thôi.”

Một ngón tay lạnh băng nhỏ bé chạm vào ngực y ngay tại vị trí của trái tim, tựa hồ muốn hấp thu chút nhiệt lượng từ cơ thể y. Y hành khí tăng độ ấm cơ thể, đứa trẻ khẩn trương áp mặt vào.

“Ấm quá đi.”, đứa trẻ đó nhắm nghiền mắt dựa sát vào y, sau đó mỉm cười rụt rè nhưng cũng dịu dàng.

“Không được ngủ.”, Bách Lý Hàn Băng có chút khẩn trương.

“Ưm.”, không ngờ đứa trẻ đó lại ngoan ngoãn ngoài ý muốn, mở mắt ra nhìn y chằm chằm: “Ta không ngủ…”

“Ngoan.”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười, cảm giác trái tim trống rỗng treo giữa không trung liền được lấp đầy sau khi gặp đứa trẻ này.

Gió tuyết đến thật đột ngột mà đi cũng thật nhanh.

Về đến Băng Sương thành không lâu, tuyết cũng dần nhỏ lại, không lâu sau cũng muốn ngừng rơi.

Bách Lý Hàn Băng đã thay đổi y phục, rồi đi đến căn phòng tạm thời thu xếp cho đứa trẻ nọ.

Có lẽ vì tiết trời mà trong phòng trở nên lạnh lẽo, y nhìn đứa trẻ đang nằm co ro trong chăn, không kiềm được liền cau mày: “Nhanh lên!”, y căn dặn hạ nhân: “Đem lò sưởi đến đây.”

Sau khi hạ nhân đi rồi, Bách Lý Hàn Băng đến bên giường áp tay lên phần trán nhễ nhại mồ hôi của đứa trẻ.

“Nóng vậy sao?”, đầu lông mày của y nhíu chặt hơn: “Đại phu đã xem qua chưa?”

“Hồi thành chủ, đại phu vừa mới xem qua, vì ở trong tuyết quá lâu, tình hình hiện giờ không khá lắm.”, tổng quản nhìn bộ dạng của y, trong lòng cảm thấy vừa nghi hoặc lại kinh sợ.

“Thuộc hạ đã cho người đi sắc thuốc rồi, chốc nữa sẽ mang đến. Đại phu nói nếu sáng mai hạ sốt thì không nên vội vàng, nếu không hạ, đứa trẻ yếu ớt sẽ sốt cao hơn.”

“Vậy à?”, Bách Lý Hàn Băng lộ vẻ ưu tư, hơi sốt ruột hỏi: “Lò sưởi đâu!Vẫn chưa đem tới sao?”

Lò sưởi đã được mang đến, căn phòng trở nên ấm áp hơn, nhưng đứa trẻ trên giường vẫn không ngừng run rẩy.

“Thành chủ.”, tổng quản nhịn không được liền hỏi: “Đứa trẻ này là con nhà ai? Sao lại đợi ở bên ngoài trong tiết trời như thế này?”

“Trên đường về đứa trẻ này nằm ở giữa đường, ta cưỡi ngựa suýt giẫm phải.”, Bách Lý Hàn Băng thở dài: “Ngươi xem nó tuổi còn nhỏ, một mình ở ngoài trời tuyết lạnh giá…”

Đứa trẻ trên giường bỗng nhiên nức nở một tiếng, mi mắt khẽ chớp, dáng vẻ dường như choàng tỉnh.

“Tỉnh rồi?”

“Ưm…”, đứa trẻ đó mơ hồ nhìn Bách Lý Hàn Băng ngồi bên giường, đôi mắt dường như mất đi tiêu cự, níu lấy tay áo của y.

“Sốt đến hồ đồ rồi.”, tổng quản thở dài.

“Lạnh quá…”, đứa trẻ lảm nhảm, run đến độ thân thể rã rời, nhưng cánh tay níu tay áo của Bách Lý Hàn Băng vẫn đang siết chặt.

“Thuốc vẫn chưa sắc xong à?”, Bách Lý Hàn Băng giúp hắn quấn chăn lại, song sợ chăn không đủ ấm bèn kêu người lấy thêm.

Sau khi loay hoay một hồi, lấy thêm một ít chăn bông, lò sưởi cũng cháy rực hơn, người trong phòng cũng toát đầy mồ hôi, riêng đứa trẻ đó vẫn run rẩy.

“Thành chủ, có thuốc rồi.”, tổng quản ra hiệu cho nha đầu bưng thuốc đến: “Cho người đút nó uống, có lẽ sẽ từ từ bình phục.”

Bách Lý Hàn Băng gật đầu, đứng dậy muốn nhường chỗ. Song ngón tay của đứa trẻ vẩn níu lấy cứng ngắc, không chịu buông tay áo ra.

“Được rồi, đưa thuốc cho ta.”, không còn cách nào khác, Bách Lý Hàn Băng lại ngồi xuống, ôm đứa trẻ vào lòng.

Mọi người trong phòng nhìn trộm nhau, không tin thành chủ lại thân cận như thế với một đứa trẻ nhặt ở giữa đường.

“Mau đưa thuốc cho thành chủ!”, tổng quản là người đầu tiên định thần lại, đẩy đẩy nha đầu vẫn còn ngẩn ngơ, sau đó quay lại nói với những người còn lại: “Ở đây không cần các ngươi hầu hạ nữa, lui hết đi!”

Bách Lý Hàn Băng bưng thuốc trong tay, ghé sát môi vào để thử độ nóng.

Y cúi đầu xuống, phát hiện đôi mắt vốn dĩ mê man mơ hồ lúc này lại trong trẻo vô cùng, nhìn mình không chớp mắt.

“Uống thuốc đi!”, y mỉm cười ôn hòa: “Hơi đắng, nhưng uống rồi sẽ thấy khá hơn.”

“Ưm!”, đứa trẻ yếu ớt gật đầu, đưa tay tiếp lấy chén thuốc.

“Để ta bưng cho.”, Bách Lý Hàn Băng nhét tay nó vào trong chăn, ghé chén thuốc đến bên miệng nó, nhẹ nhàng nói: “Uống đi!”

Tổng quản bên cạnh cũng dụi dụi mắt của mình, cảm thấy có lẽ vì tuổi già nên hoa mắt, mới nhìn thấy thành chủ trước giờ đối xử với người khác tuy ôn hòa nhưng xa cách lại có biểu cảm ôn nhu như thế này.

Đứa trẻ hớp xuống từng ngụm, không lâu sau đã uống cạn thuốc.

“Có đắng không?”, Bách Lý Hàn Băng hỏi nó.

Đứa trẻ đó lắc đầu, mỉm cười nghiêm túc nói với y: “Thuốc đắng dã tật.”

Bởi vì nụ cười nhu hòa này mà y ngẩn ngơ một lúc, bên miệng còn lộ nét cười.

“Thành chủ.”

“Chuyện gì?”, trái tim của y chợt đập mạnh, gấp gáp quay lại.

“Thành chủ.”, người nói mặt cười rạng rỡ:”Tuyên thiếu gia tỉnh rồi, đại phu nói không còn gì đáng ngại.”

“Thật ư?”, những ngày gần đây, lần đầu tiên Bách Lý Hàn Băng trút bỏ vẻ nặng nề, hiển lộ tiếu ý.

Vội vàng bước đến cửa mới nhớ ra vẫn chưa tạ ơn tổ tiên, cho nên hành đại lễ ở trước cửa, gấp gáp chạy vào phòng của Như Tuyên.

“Sư phụ…”, Như Tuyên mở to đôi mắt vương đầy tơ máu, nhìn thấy y vội muốn ngồi dậy.

“Đừng cử động.”. Bách Lý Hàn Băng nhanh nhẹn quấn chặt vào chăn, sau đó đỡ hắn ngồi dậy: “Ngươi vừa hạ sốt, phải nằm tịnh dưỡng, không thể đứng dậy.”

Gọi người mang cháo loãng đến, sau khi đút Như Tuyên từng muỗng ăn hết cháo rồi mới đỡ hắn nằm xuống.

“Khi nãy con hình như nhìn thấy…”, Như Tuyên vẫn mơ hồ để y dìu dắt, lúc này mới hoảng hốt nói: “Hình như mẹ con… Nhưng mẹ con đã sớm chết rồi, cho nên… con cũng tưởng mình đã chết…”

“Trẻ con không kiêng kỵ gì cả! Không được nói những lời xui xẻo!”, Bách Lý Hàn Băng hơi nổi nóng: “Có sư phụ ở đây, sẽ ổn thôi.”

“Ưm! Sau đó con nhớ đến sư phụ bèn không theo mẹ nữa.”, Như Tuyên ngoan ngoãn gật đầu: “Nếu con đi rồi sẽ không được thấy sư phụ nữa!”

“Đứa trẻ ngốc.”, Bách Lý Hàn Băng dở khóc dở cười nhéo nhéo ấn đường.

Như Tuyên nhìn y, có phần lo lắng nói: “Sư phụ, người luôn chiếu cố con nên không chịu ngủ, đúng không?”

“Ta không yên tâm, tuổi tác đại phu đã lớn, những hạ nhân kia lại tay chân vụng về.”, Bách Lý Hàn Băng giúp hắn vén phần tóc dính ở trán lên: “Ngươi tỉnh lại là tốt rồi.”

“Xin lỗi.”, Như Tuyên cúi đầu: “Là đồ nhi không tốt…”

“Vừa nãy ta có nhớ lại lúc mới đưa ngươi về đây.”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười: “Bệnh ngươi cũng rất nặng, luôn kéo tay ta không buông.”

“A!”, Như Tuyên lúc này mới để ý mình vẫn luôn níu lấy tay áo của Bách Lý Hàn Băng, vội vàng buông tay ra. Vì dùng quá sức nên khớp tay phát đau, đau đến mức khiến hắn chau mày.

“Chuyện gì vậy?”, Bách Lý Hàn Băng giật mình.

“Tê tay rồi…”, hắn lẩm bẩm.

“Thật là.”, Bách Lý Hàn Băng kéo tay hắn lại giúp xoa nắn khớp tay.

“Như Tuyên, sau này không được dọa sư phụ như thế nữa.”

“Sư phụ.”, Như Tuyên ngây người ngắm khuôn mặt tuấn mỹ của y một lúc, cúi đầu hơi buồn bã nói: “Sau này con sẽ chú ý… cũng sẽ cố gắng…”

“Không cần đâu.”, Bách Lý Hàn Băng thản nhiên nói.

“Sư phụ!”, sắc mặt Như Tuyên nhất thời trắng bệch.

“Không phải đã nói ngươi đừng cử động sao.”, Bách Lý Hàn Băng kéo lại cánh tay rút về của hắn.

“Sư phụ, sau này con sẽ dụng tâm luyện công, người đừng…”

“Đừng gì?”

“Đừng…”, Như Tuyên cúi đầu, cắn chặt môi: “Đừng đuổi con đi.”

“Đuổi ngươi đi?”, Bách Lý Hàn Băng sững sờ, nhíu mày: “Ai nói ta muốn đuổi ngươi đi?”

“Là A Ngụy.”, đầu Như Tuyên càng ngày càng gục xuống: “Hắn nói con luyện kiếm pháp không tốt, sư phụ không vui, cứ như thế sớm muộn gì cũng đuổi con đi…”

A Ngụy là tiểu tư trong phòng của Bách Lý Hàn Băng, trước giờ y luôn thích sự nhanh nhẹn hoạt bát của hắn, có điều đứa trẻ đó lòng dạ nhỏ nhen, sau khi Như Tuyên có tuổi tác xấp xỉ hắn đến đây lại không tránh khỏi đố kỵ, ngày thường vẫn luôn khi dễ Như Tuyên.

Bách Lý Hàn Băng ít nhiều cũng biết, có điều xem đó là giận dỗi của trẻ con, không có gì đáng ngại, song chẳng ngờ Như Tuyên lại xem là thật, luôn để ở trong lòng.

Cánh tay còn lại của Như Tuyên cũng đưa ra, thận trọng kéo tay áo của y, gần như khẩn cầu: “Sư phụ, Như Tuyên sẽ luyện kiếm pháp đàng hoàng, người đừng đuổi con đi có được không?”

“Đang nói nhảm gì đó, sao ta có thể đuổi ngươi đi?”, Bách Lý Hàn Băng không vui ấn lấy vai hắn: “Ta bảo ngươi đừng loạn động, ngươi vừa hạ sốt, không chịu được hàn khí.”

“Nhưng…”

Bách Lý Hàn Băng quấn chặt chăn cho hắn, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn không được loạn động.

“Ngươi là đệ tử duy nhất của ta, cũng là người thân cận với ta nhất. Trong Băng Sương thành này, ngươi không cần để ý đến người khác, hoặc lời những lời họ nói.”, đưa tay áp vào trán Như Tuyên xác định không sốt nữa, Bách Lý Hàn Băng mới vừa ý: “Như Tuyên, ngươi hiểu ý ta chứ?”

“Ưm!”, Như Tuyên gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Ngươi muốn nói gì?”

‘Vậy..”, hắt rụt rè hỏi: “Sư phụ, người sẽ không đuổi con đi đâu, phải không?”

“Nếu sư phụ thật sự đuổi ngươi đi, vậy ngươi làm gì?”, Bách Lý Hàn Băng cười hỏi hắn.

Biết rõ Bách Lý Hàn Băng không nói thật, trong mắt của Như Tuyên vẫn mịt mờ hơi nước, cố nhẫn nhịn mới không rơi nước mắt.

“Nếu sư phụ ghét con, muốn Như Tuyên rời đi, đương nhiên con sẽ đi rất rất xa.”, thanh âm của đứa trẻ đó xa xăm yếu ớt, nghe ra lại có phần nhuốm tang thương thế sự: “Sau đó sẽ không quay lại nữa…”

“Giận rồi sao?”, nhìn thấy hắn thương tâm như vậy, Bách Lý Hàn Băng không khỏi hối hận vì đã chọc hắn: “Sư phụ chỉ muốn nói đùa với Như Tuyên, sao ta nỡ để ngươi đi?”

“Nhưng con học không tốt… sư phụ là kiếm khách thiên hạ đệ nhất, nhưng lại thu nhận một đồ đệ kém cỏi như con…”, Như Tuyên vùi mặt vào chăn, thanh âm đứt quãng.

“Sau này không cần luyện kiếm nữa.”

“A?”, Như Tuyên kinh ngạc ngẩng lên.

“Ta đã nói chuyện với Hứa đại phu, sau khi ngươi khỏi bệnh sẽ theo ông ta học y.”, Bách Lý Hàn Băng nghiêng đầu cười với hắn: “Sau này ngươi không cần luyện võ nữa, cũng tránh cho ta khỏi phải thấp thỏm lo sợ.”

“Nhưng…”

“Được rồi, đừng nói nữa.”, Bách Lý Hàn Băng ngăn miệng hắn lại: “Bất luận học võ hay học y, Như Tuyên vẫn là đồ đệ của ta, ta tuyệt không đuổi ngươi đi đâu.”

Như Tuyên ngẩn ngơ hồi lâu, mới ngu ngốc gật đầu.

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt”, Bách Lý Hàn Băng thở dài: “Những chuyện khác đợi ngươi khỏe lại hẵng nói, không được nghĩ ngợi lung tung nữa.”

“Sư phụ…”, Như Tuyên định nói, thoáng thấy một mảng trắng thuần rơi ngoài cửa: “Tuyết rơi rồi…”

“Đúng vậy!”, Bách Lý Hàn Băng liếc nhìn một cái, không để ý lắm: “Trời tuyết âm hàn, ta sẽ cho người treo màn cửa.”

“Sư phụ…”, nhìn thấy Bách Lý Hàn Băng muốn rời khỏi, Như Tuyên có phần khẩn trương gọi y.

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta có chuyện phải xử lý, lát nữa sẽ quay lại.”, Bách Lý Hàn Băng xoa đầu hắn rồi rời đi.

Như Tuyên ngẩn người nhìn cánh cửa bị đóng chặt, không khỏi cong khóe miệng lên.

Y nói tuyệt đối không đuổi mình đi, là “tuyệt đối sẽ không”…

Sau khi Bách Lý Hàn Băng phân phó treo màn cửa xong liền gọi tổng quản.

“Bạch tổng quản.”, Bách Lý Hàn Băng nghĩ một chút rồi nói:”Ngươi điều A Ngụy ra ngoại thành đi!”

“Vâng…”, tổng quản bất ngờ, do dự hỏi:”Thành chủ, có phải đứa trẻ A Ngụy ấy đã mắc lỗi gì không?”

“Đứa trẻ đó rất linh hoạt, lưu lại bên ta sẽ uổng phí.”, Bách Lý Hàn Băng thản nhiên nói: “Giúp nó tìm một chỗ tốt, sắp xếp ổn thỏa, không có việc gì thì đừng cho vào thành.”

“Vâng, thuộc hạ sẽ tiến hành ngay.”

Bách Lý Hàn Băng trông ra màn tuyết dày đặc ngoài hành lang, ánh mắt trở nên nhu hòa, tâm ý cũng kiên định hơn.

Nếu Như Tuyên không có lòng học võ, hà tất phải cưỡng cầu?

“Là thuốc của Như Tuyên?”, y ngăn hạ nhân bưng thuốc đi ngang qua, tự ý tiếp lấy chén thuốc trong tay đối phương: “Để ta bưng được rồi.”

Đẩy cửa phòng Như Tuyên ra, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Như Tuyên…”

“Như Tuyên…”, Bách Lý Hàn Băng bước vào phòng.

Trong phòng trống trải, không có lấy một bóng người.

Thư trác gọn gàng, chăn đệm được thay chỉnh tề… chỉ là, không có người…

Đúng rồi! Như Tuyên không còn ở đây nữa.

Y đến bên giường, chậm rãi nằm xuống, vùi đầu vào đống chăn gối, muốn tìm lấy một tia hơi ấm của Như Tuyên trong đó.

“Như Tuyên.”, y lẩm bẩm: “Sao ngươi không trở lại…”

Căn phòng này vốn dĩ đều tràn ngập hình bóng của Như Tuyên, nhưng gần đây đã nhạt nhòa dần, có phải vì… Như Tuyên đã rời đi quá lâu?

Tuyết đã bay vào từ bên ngoài cửa sổ không biết tự lúc nào.

“Như Tuyên.”, y đột nhiên bật dậy, lớn tiếng gọi: “Người đâu, người đâu!”

“Thành… thành chủ.”, hạ nhân nghe tiếng chạy tới, hơi co rúm người nhìn y.

“Thay ta chuẩn bị ngựa, ta muốn đón Như Tuyên.”, y cúi đầu, cười nhạt: “Đợi đến khi tuyết lớn, đường sẽ khó đi.”

“Vâng.”, hạ nhân vội vàng chạy đi.

Y đi đến hành lang gấp khúc ở bên ngoài phòng, những hạt tuyết nhỏ mịn rơi lất phất trên mặt trên thân người, mang theo hơi lạnh thấm cả vào tim.

Như Tuyên…

“Thành chủ.”, trong chốc lát, hạ nhân thở hổn hển chạy đến nói: “Ngựa… đã chuẩn bị xong rồi…”

Y không chút biểu cảm, thấp giọng hỏi:”Chuẩn bị ngựa làm gì?”

“Khi nãy không phải thành chủ…”, hạ nhân nuốt nước bọt: “Nói…nói là muốn đón Tuyên thiếu gia…”

“Như Tuyên?”, y nhướn mày, sau đó sửng sốt: “Như Tuyên hắn… không còn ở đây nữa, ta phải đến đâu tìm hắn…”

Mặt hạ nhân trắng bệch, xem ra đang hoảng sợ, y cũng không để ý vì sao.

Như Tuyên, đã không còn ở đây…

Tuyết dần dần trở lớn, chăn bông dày ấm cũng vì thế mà lạnh thấu xương.

Nội công của Băng Sương thành có hiệu quả tích lũy hơi nóng, cho nên băng tuyết chỉ đọng lại mà không tan chảy. Y đứng ở hành lang không lâu lắm, y phục, tóc cùng lông mi đã phủ đầy băng tuyết, đến cả mi mắt cũng dày thêm một tầng.

Trong tầm mắt mông lung, mơ hồ thấy có người men theo hành lang gấp khúc tiến đến, gió tuyết xuyên thấu y phục mỏng manh của người đó, nhẹ nhàng phủ lấp mặt đất. Nhưng khi đi ngang qua thì trên mặt lại vô cảm, ánh mắt của người đó cũng không liếc nhìn y một lần.

“Như Tuyên…”, biết rằng đó là ảo ảnh, chỉ do mình đã tưởng tượng ra cảnh ấy, y vẫn không tránh khỏi khẩn trương, hình như biết rõ gần đây mình rất bất thường, nhưng căn bản không thể khắc chế…

Chỉ cần khép mắt lại, y vẫn có thể nghe thấy thanh âm của Như Tuyên vang vọng trong đầu.

Khi ngươi quay lại, sẽ không thấy ta nữa.

Chính là câu đó, câu nói cuối cùng mà Như Tuyên nói với y.

Là y nói không muốn gặp Như Tuyên nữa, Như Tuyên mới trả lời như thế…

“Không phải đâu…”, y muốn giải thích, nhưng chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Như Tuyên, không phải như thế… ta không phải…”

Lặp đi lặp lại… sau cùng chỉ còn lại sự chết lặng.

Giống như khi trước tâm hãy còn loáng thoáng đau, nhưng gần đây chỉ nghe thấy tư vị quái dị. Giống như có thứ gì đó vì Như Tuyên đã rời đi lâu rồi, lại chết dần chết mòn đến thối rữa… Y bưng mặt lại, chậm rãi quỳ xuống đất.

Bị trói buộc vào, bị quấn chặt lấy… Thời gian hơn mười năm kia, chuyện xưa vốn tưởng rằng đã mơ hồ quên đi, đột nhiên lại hiện lên rõ ràng, lặp đi lặp lại trong một ngày đêm…

Y ngồi rất lâu trên tảng đá trắng tinh lạnh lẽo, mồ hôi đã thấm đẫm y phục, gió lạnh thổi đến khiến toàn thân y phát hàn mới lấy lại một chút tỉnh táo.

“Sẽ qua thôi…”, y tự nói với mình: “Chuyện này rồi sẽ qua thôi.”

Chỉ cần một lúc, trước khi mọi chuyện qua đi…

Khi dựa vào cột đứng dậy, y trượt chân suýt nữa ngã ập xuống đất.

Sau đó đứng do dự một lúc tại hành lang, cuối cùng y vẫn hướng về căn phòng của Như Tuyên.

Gió tuyết cơ hồ không màng nghỉ ngơi, phảng phất đến khi đông cứng vạn vật mới thôi.

Trong ký ức của Bách Lý Hàn Băng, đó là mùa đông lạnh nhất trong đời y… Không, là từ sau năm đó, mỗi một mùa đông đều trở nên lạnh lẽo.

Mỗi một năm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.