4 nàng ra tới nhà xe, bỗng Ái Vũ khựng lại, cố nhớ điều gì đó
" gì vậy? đừng nói bà để mất chìa khóa xe nha "- T.Thanh quay lại hỏi
" không phải... hình như... cái laptop tui bỏ trong hộc bàn quên lấy ra rồi "- Ái Vũ gãi đầu
" trời... một vật thể to bự chình ình như vậy mà bà cũng quên cho được, tui lạy "- T.Băng
" mau lên lấy lại đi "- T.Di nhàn nhạt nói, chuyện quên đồ quên đạc này xảy ra vô cùng thường xuyên. Có lần, Ái Vũ chở cả đám đi chơi sau đó quên điện thoại ở nhà phải chạy về lấy, sau đó ở nhà mẫu thân thân yêu làm bánh ngon, nhỏ ngồi ăn khí thế mà quên luôn đám bạn, kết quả cả đám giận tập thể Ái Vũ, nhỏ phải tốn bộn tài sản để làm tụi bạn nguôi giận.
" ờ... "- Ái Vũ chán chường nhét tay vào túi áo quay đi, nhưng được vài ba bước, cô lại đứng lại, gờ khắp nơi trên người tìm cái gì đó, sắc mặt tái dần, hốt hoảng mở cặp mở sách lục tìm
" không phải quên... là mất rồi, trời ơi chết con rồi! "- Ái Vũ bất lực nhìn đám bạn
" mất cái gì? "- T.Thanh sốt sắn hỏi
" cái cài áo lông vũ đó, hồi sáng nhét vào túi áo mà quên mất "- Ái Vũ
" có khi là rớt trên lớp rồi cũng nên, đi xem thử "- T.Di nói rồi đi trước
" đồ quan trọng dị mà cũng làm mất cho được, lần này mà mất thiệt là tao... haizzz, không cứu giúp được mày rồi "- T.Băng lắc đầu rồi đi theo T.Di
" trời ạ, sao lại nhét vô túi áo? "- T.Thanh kéo Ái Vũ, vừa đi vừa tra khảo
Cái cài áo đó là mật hiệu của tổ chức, mỗi người sẽ có một kiểu dáng, nhưng viên đá quý màu đen thì giống nhau cả, viên đá quý này được chế tạo vô cùng bí mật, bên trong có cấy vào những con chip siêu nhỏ, có thể quét để nhận dạng thông tin thành viên của tổ chức, có thể tìm thấy vị trí của nó đang ở. Nếu bị người khác tìm ra được bí mật này và tra ra, e rằng sẽ rất nguy hiểm cho tổ chức, tới đó Ái Vũ sẽ gánh không nổi trách nhiệm rồi. ( cho chừa kkk)
Sau khi cả đám đi khuất thì có 3 người nữa đi vào, người đi đầu ăn mặt sang trọng, lịch lãm, chắc là ông chủ và hai người to cao vạm vỡ mặt vest đen, đeo kính đen, chắc là vệ sĩ.
--- chổ 4 nàng ---
Sau khi lấy lại cái laptop, 4 đứa hì hục đi tìm cái cài áo
" có khi nào bị người khác nhặt rồi không? "- T.Thanh
" cũng có thể là không rớt ở đây? "- T.Băng
" tui nhớ rõ ràng là hồi sáng nhét vào túi áo mà "- Ái Vũ cố lục lại trí nhớ
" haizzz... sau này bà bớt bớt mấy cái thông tin máy tính gì gì đó dùm tui đi, chừa chỗ trống cho mấy thứ này với "- T.Di lườm
" ế, hay là xem camera thử đi, hên xui tìm ra... ủa "- Ái Vũ vừa nói vừa nhìn lên camera, thì thấy chúng đã bị tắt hết.
" trường này không trang bị camera 24/24 à? "- Ái Vũ
" không đâu, chỉ mới hôm nay bị tắt thôi "- T.Thanh
" vậy giờ sao? "- T.Băng
" 2 bà ở lại tìm kỹ lại lần nữa, tui và Ái Vũ đi xem thử phòng an ninh có vào được không "- T.Di nói rồi lôi Ái Vũ đi.
Từ cửa phòng an ninh nhìn vào có thể thấy các camera điều bị tắt hết, cửa bị khóa trái, ngoài ra thì không có một bóng nhân viên bảo vệ nào cả
" ầy, chuyện này là sao? "- Ái Vũ
" đi một vòng xem thử có gì khả nghi không, một ngôi trường danh tiếng không thể mất an ninh như vậy được "- T.Di
Lúc đi qua dãy lầu bên phải xuống tầng 2, bỗng nghe tiếng nói chuyện trong phòng riêng của hiệu phó. T.Di nhìn Ái Vũ, cả 2 đã quá hiểu nhau, nên chỉ cần một ánh mắt cũng có thể đoán ra đối phương muốn làm gì. Ái Vũ và T.Di nhẹ nhàng đi đến trước phòng hiệu phó, đứa ở trên đứa ở dưới nghe lén.
--- bên trong ---
" thật xin lỗi vì phiền cậu đến tận đây "- Thầy hiệu phó, Hinh Trạch bắt tay với người kia và mời ngồi xuống
" không sao, chúng ta nên bàn nhanh việc này một chút, à... trước tiên ông đã đảm bảo bí mật cho chúng tôi chưa? "- người này tầm 25 tuổi, là tay sai của ông trùm buôn vũ khí mà ma túy trái phép, người Nhật góc Việt, tên ( tạm) là Nakoma ( đi)
" đã đảm bảo rồi, nhân viên trực nhật và bảo vệ điều đã cho về sớm, camera đều đã tắt, giờ này càng không có học sinh "- Hinh Trạch cam đoan
" được, chúng ta bàn tiếp công việc "- Nakoma ngả ra sau ghế
" Chuyện là... tôi muốn tăng số á phiện lên gấp đôi, thời gian giao sẽ mất bao lâu? "- Hinh Trạch
" hmm... hàng lần trước đã sắp giao đến rồi, ông muốn nhận cùng lúc hay chia ra? "- Nakoma
".... tôi nghĩ nên nhận một lúc "- Hinh Trạch
" vậy... 10 ngày, được chứ? "- Nakoma
" nhanh hơn được không? thời gian đó sát với một hoạt động của trường, không tiện "- Hinh Trạch
" nhanh hơn thì 7 ngày, nhưng phải thêm phí vận chuyển đặc biệt "- Nakoma
" được thôi, chúng ta giao dịch ở đâu? "- Hinh Trạch
" tối mai, lúc 11 giờ tại bar Ganster, phòng vip số 3. chúng ta kí giao dịch và lấy tiền cọc "- Nakoma
" được, bao nhiêu? "- Hinh Trạch
" cọc trước 3 tỷ "- Nakoma
" được, cứ quyết như vậy "- Hinh Trạch
--- bên ngoài ---
T.Di và Ái Vũ đã nghe thấy hết, T.Di vội lấy điện thoại ra nhắn với T.Thanh
[ T.Di ] có việc không ổn, mau xuống xe đợi, không được có tiếng động, tránh phòng hiệu phó!
[ T.Thanh ] ok
Sau đó T.Di kéo Ái Vũ nhẹ nhàng rời đi. Xuống tới nhà xe, T.Di hối cho Ái Vũ lái xe rời đi, chạy lẹ chuồn êm là tốt nhất
" có vụ gì vậy? "- T.Thanh hỏi
" chuyện lớn, thầy hiệu phó của chúng ta buôn ma túy ngay trong trường học "- T.Di nhàn nhạt nói
" hả..... "- 2 đứa ngồi sau cùng há mồm há miệng kinh ngạc
" vậy còn việc đi tìm cái cài áo? "- Ái Vũ
" dò tìm vị trí rồi đi lấy lại "- T.Di
" nhưng mà nó được kết nối với hệ thống của tổ chức, như vậy không phải là đi tự thú sao? "- Ái Vũ đáng thương méo mặt làm nũng với T.Di mong được giúp đỡ
" không phải ngươi là thiên tài sao? xâm nhập máy chủ rồi dò tìm cũng được mà, đâu có khó "- T.Di ác độc cười gian xảo
" xì, mi biết hậu quả mà còn nói, được rồi, cùng lắm ta nghe giảng kinh mộtngày, cấm túc một tháng chứ nhiêu, tới đó xem ai đưa tụi mày đi chơi "- Ái Vũ hờn dỗi, quay sang tập trung lái xe. T.Di thì tranh thủ kể lại cho T.Băng và T.Thanh nghe mọi chuyện
" quaoo... không ngờ thầy hiệu phó lại đi buôn bán ma túy trái phép "- T.Băng thốt lên
" tưởng cha con Hinh Thẩm Yên chỉ là bọn dân đen bình thường, ai ngờ còn đi mua thuốc phiện, không trách lại dư tiền cho con gái ăn chơi như vậy "- T.Thanh xoa cằm
" bây giờ chúng ta nên nghĩ cách điều tra "- T.Di
" còn muốn điều tra? "- cả 3 mở to mắt nhìn T.Di
" lỡ dính vào rồi thì làm đến cùng thôi, thú vị mà "- T.Di nhết mép
" hây da ~ đại boos đã lên tiếng thì ta chiều nhá, biết đâu lập được công lớn để chuộc tội hehe "- Ái Vũ cười sảng khoái
" trễ rồi, biệt thự thẳng tiếng "- T.Di
" ok boos "- Ái Vũ bẻ khớp đầu một phát rồi lên ga phóng xe về nhà, chiếc xe phóng nhanh đến hoa cả mắt, loại tốc độ nhanh đến chóng mặt. T.Băng và T.Thanh không chịu nổi chỉ đành ngồi ôm nhau ở ghế sau la hét khóc lóc thảm thiết