Tứ Đại Danh Bộ Chấn Quan Đông

Quyển 1 - Chương 1: Mười ba con sói trong rừng




Y từng ở đại mạc mênh mông đánh tan tổ chức Phong Sa Thất Thập Lục Kị, tại sông Hắc Long rét buốt hung hãn bắt giữ Cổn Long Vương Tiết Du. Y từng lưu lại nơi nóng bức đến độ có thể luộc chín cả trứng gà, cũng từng băng qua Khách Mạn Lạp Ca Lặc Duy Á sơn cốc. Y từng làm quan mà thất tỉnh tuần phủ nhìn thấy cũng phải cúi lạy, lúc nằm vùng cũng từng làm nghề mổ heo ở thị tứ. Y từng giết người, cũng từng cứu người. Đến bây giờ những chuyện y làm vẫn khiến thủ hạ cam tâm tình nguyện bội phục.
Y hai mươi tuổi, ngoại hình không có một điểm nào khó nhìn. Kiếm của y đã giết qua những ai y muốn, mười năm trở lại, chỉ có một người có thể thoát khỏi sự truy bắt lẫn truy sát của y.
Y không bao giờ kích động, mà lúc địch nhân kích động hoặc sợ hãi chính là lúc y bắt người, giết người.
Đây là tác phong nhất quán của y, giống như một con sói đang bắt hươu.
Nhưng sau này, khi y nhận được lệnh giết người của một bang phái không ác không làm, y quyết liều lĩnh truy bắt cừu nhân đó cùng đám thủ hạ, bất luận vì công hay tư, dù y biết bản thân e rằng không phải địch thủ của đối phương.
Y chỉ có một còn đối phương có tới mười ba người.
Vấn đề ở chỗ đối phương cũng là sói. Lúc y còn chưa biết bạt kiếm, đối phương đã làm sói hơn hai mươi năm rồi. Người đó là nhân vật duy nhất y không truy bắt được mà hơn nữa suýt chút là chết dưới tay thủ hạ của hắn.
Y may mắn chạy thoát, đến hôm nay là ba năm rồi nhưng y không thể không truy sát hắn lần nữa.
Con người y lãnh ngạo, lập dị, kiên nhẫn.
Kiếm của y quỷ bí, cay độc và cực nhanh.
Tay y nắm chặt,thân pháp y như một mũi tên lao vút tới.
Nền đất ẩm thấp, trong rừng không thấy một tia mặt trời. Y liếm môi, xem ra hôm nay y nhất định phải đổ máu.
Trong đám lá tích trữ lâu ngày phát tán mùi máu, bùn đất cũng bốc lên vị máu. Y dùng đầu gối và khuỷu tay chống xuống mặt đất, chỉ cần chân phát chút ít lực, cả người liền giống như từ dây cung bắn ra, bàn tay chạm đất, nhanh như mũi tên, ổn định như ngọn núi. Tứ chi phối hợp không một chút sai lệch.
Con người có tứ chi tráng kiện đích xác không thiếu, có điều người có thể vận dụng cả tứ chi lại không nhiều.
Y lúc bất động thì giống một tòa nham thạch, mắt y phát sáng, nhất là trong cánh rừng âm u lạnh lẽo thế này thì càng sáng.

Nơi đây là rừng rậm, tối tăm đến độ phát sinh cảm giác chết chóc. Y tiềm phục dưới gốc đại thụ đã ba ngày hai đêm. Một khi y chưa tiêu diệt địch thủ, y tuyệt đối không bỏ cuộc.
Y luôn luôn giữ tinh thần tỉnh táo.
Đã là đêm thứ ba kể từ khi y bước vào rừng. Lúc y biết kẻ địch gây án ở kinh thành, y cảm giác nhất định sẽ cùng địch nhân giao thủ lần nữa. Lúc y cùng ba vị đồng liêu được người mà y sùng kính nhất phân phó đi bắt tội phạm liều lĩnh, y đã cảm giác được mùi máu tươi. Khi y về cố hương phát hiện ân sư cũ của y toàn bộ đã bị giết, y càng biết y không thể rút lui.
Bốn cao thủ, là bốn nỗi khiếp đảm của những hung đồ hắc đạo trên giang hồ, chia bốn hướng truy bắt, nhưng lại để cho y tìm được trước. Ý đồ của đối phương là đi xuyên qua rừng núi. Băng qua rừng núi không dễ nhưng một khi qua được nhất định an toàn. Bởi vậy chúng muốn chuẩn bị đủ lương thực và ngân lượng, dọc đường cướp bóc, diệt môn đồ sát để trảm thảo trừ căn. Đây là thông lệ hành sự của chúng.
Y trên đường truy sát đến đây, đều nghe đến hành vi của mười ba hung đồ tàn ác.
Y quyết không buông tha chúng.
Y phải bắt sống, hoặc là giết chết chúng!
Đêm thứ ba.
Chỗ này là nơi tối tăm sâu thẳm nhất trong rừng.
Nơi đây có cây cao trăm trượng, rong rêu phủ kín quanh thân cây, hơn nữa còn phát ra lân quang, thứ ánh sáng duy nhất trong rừng, đang phô trương vẻ khiếp đảm của nó. Dã thú từ mọi nơi ẩn nấp đang phát ra tiếng kêu gào rên rỉ.
Có máu.
Một con dã khuyển đã chết, đao cắm trên yết hầu.
Có máu thì chắc gì đã có người, nhưng có đao ắt phải có người.
Bởi vì dã thú cũng biết lưu huyết, nhưng trừ nhân loại, không có dã thú nào biết dùng đao.
Địa phương thế này, ngày ngày đều có người, nhưng không có kẻ nào làm ra hành động như vậy, cũng không có người nói chuyện. Nếu không phải có thanh đao đó thì căn bản không ai có thể thể tưởng tượng ra là có người! Nếu không phải lân quang lóe lên, căn bản không biết đám quái thạch chính là mười ba con người.
"Sát!" - một hỏa tập phát sáng.
Mười ba gương mặt dữ tợn hiện lên. Côn trùng lẫn thú hoang chợt ngừng kêu. Dưới lân quang và hỏa quang chập chờn, đám người kia tựa như mười ba ác quỷ từ địa ngục bò lên!
Không ai nói gì.
Một lúc lâu sau.
Một thanh âm vang lên:
"Có người đuổi tới."
Một tiếng cười ha hả:
"Để hắn đến."
Một giọng nữ nhân trong trẻo:
"Các ngươi không phải đối thủ của hắn."
Lại một thanh âm khoan thai:
"Hắn là ai?"
Một giọng có vẻ già dặn:

"Lãnh Huyết."
Tựa hồ run run trầm mặc. Lại một người nói:
"Hắn không nên vào rừng."
Dường như là một tiếng thở dài, giọng nói ôn hòa:
"Chúng ta giết mấy người ở Hỏa Vân Khảm, trong đó có sư phụ hắn."
Lúc này ngọn hỏa tập bỗng lu mờ, xem ra sắp tắt rồi, quang mang lam sắc cuối cùng bùng lên.
Một thanh âm vang lên, lãnh khốc vô tình, lại rất có uy nghiêm; lời hắn tựa một thanh bảo đao dầy và nặng:
"Hắn theo đuôi chúng ta, không ngoài mười dặm nhất định chạm trán. Các ngươi không phải đối thủ của hắn, hiện tại phân tán ra, đến trạm thứ nhất bên ngoài rừng sẽ tập hợp. Chúng ta toàn bộ tụ tập, bốn người bọn hắn một khi mà hợp lại đối phó chúng ta thì lại càng không dễ trêu vào. Tách ra, để hắn khinh địch, ngược lại dễ xử."
Lời rất từ tốn, rất âm trầm, rất đáng sợ, mỗi chữ mỗi câu đều rõ ràng, lời rất súc tích, nhưng thực tế lại nói rất nhanh. Khi hắn bắt đầu nói chữ đầu tiên thì ánh lửa cũng bắt đầu lay động, chữ cuối cùng nói xong thì người đã tản ra hết. Chữ cuối cùng vẫn còn quanh quẩn thì mọi người đã đi rồi.
Lửa tắt,lân quang lại lóe ra. Song nơi này một người cũng không có, mười ba gã đều chạy mất cả.
Nhưng không phải không có người, có một người. Người đi rồi, lân hỏa chưa hiện rõ. Y giống một tòa nham thạch, kiên định, tỉnh táo.
Y thực sự đến quá nhanh.
Y lập tức tìm cái hỏa tập dùng rồi, ẩn ước có chút tiếu ý:
"Chúng định phân tán mục tiêu, nhưng cuối cùng tất cả đều phải chết!
Tay y càng nắm chặt hơn.
Y là một trong bốn trợ thủ đắc lực nhất của người mà y sùng kính nhất: Thiết Thủ, Vô Tình, Lãnh Huyết, Truy Mệnh. Y là Lãnh Huyết.
Y cũng có tên thật, nhưng hiện tại người người đều chỉ biết y là Lãnh Huyết.
Lúc này y cũng biến mất.
Rừng rậm trở lại với tiếng côn trùng dã thú rên rỉ, trở lại với ánh lân tinh quyền uy!
Một người đi tới, hắn dẫm đạp trên thảm lá dầy không phát một tiếng động nào. Chỉ dựa vào khinh công thì đã khiến người khác nể phục, huống hồ hắn chẳng chú tâm nhẹ nhàng mà bước đi.
Hắn không sợ Lãnh Huyết. Chưa kẻ nào có thể nhanh hơn tiễn của hắn. Hiện tại tiễn của hắn đã lắp, có thể phóng bất cứ lúc nào. Chỉ cần Lãnh Huyết xuất hiện, hắn sẽ bắn xuyên ba lỗ trên người y! Chưa kể khi trên giang hồ còn chưa có danh tự Lãnh Huyết, trong võ lâm hắn đã vang danh là Huyết Cung Lãnh Tiễn Điền Cửu Như rồi.
Nghĩ đến đây, hắn đổi ra hy vọng Lãnh Huyết mau xuất hiện, chết trong tay hắn. Được vậy thì có lẽ ngân lượng cũng được chia nhiều một chút.
Nghĩ tới ngân lượng trắng phau, hắn không nhịn được mà bật cười, cười rất hào hứng. Chỉ cần ra khỏi cánh rừng sẽ không còn ai truy bắt bọn chúng, hắn có thể vui vẻ hưởng dụng ngân lượng... Chỉ là tên gia hỏa đáng ghét ấy đơn độc vào rừng chẳng phải để chịu chết!
Hắn lại cười. Tiểu tứ đó thực sự không cần mạng. Hắn nghĩ sao cũng không nghĩ ra trong thiên hạ người nào có thể tiếp được ba chiêu của đại ca hắn: Huống hồ Điền Cửu Như hắn cũng không dễ trêu.
Nửa đêm, sương mù dầy đặc: hắn ngửi được mùi mục rửa và ẩm thấp:
"Nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đã..."
Hắn dừng lại, nhảy lên một cây đại thụ, nhanh chóng gom cành lá thành một cái giường thô sơ, nhưng lại trượt xuống, lấy từ y phục dạ hành ra ba đoạn dây thép cột vào giường, sau đó lại trèo sang cây khác.
Không một ai can đảm tập kích Điền Cửu Như, bởi vì đánh lén Điều Cửu Như, kết quả chỉ có một: chết!

Đương lúc kẻ nào đó cho rằng có thế ám toán thành công thì tiễn của Điền Cửu Như liền xuyên qua tim hắn từ phía sau.
Điền Cửu Như bố trí một cái giường nhỏ trên cây đại thụ thứ nhất, kẻ ám toán chỉ cần hướng giường cỏ xuất thủ, chấn động dây trên giường, thức tỉnh Điền Cửu Như, lúc đó thì như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, Điền Cửu Như có thể nhất tiễn xuyên tâm.
Đây chỉ là một phương pháp phản ám toán của Điền Cửu Như, cũng không biết bao nhiêu người chết bởi sự sắp đặt, bởi lãnh tiễn của hắn. Vì vậy kẻ khác tình nguyện giao đấu trước mặt cũng không muốn tập kích Điền Cửu Như.
Tiễn pháp và thuật phản ám kích của Điền Cửu Như là đệ nhất lưu, khinh công cũng rất cao cường. Chỉ là đại thụ cao, Điền Cửu Như nhảy được sáu bảy trượng, mười trượng còn lại đành dùng tay để trèo.
Hắn cài tiễn sau lưng, chân tay nhanh chóng trèo lên.
Nghĩ đến việc Lãnh Huyết bị tiễn của hắn xuyên tâm, hắn không nhịn được lại cười.
Hắn vốn định bật cười ha hả nhưng cười không được.
Hắn chỉ còn ba xích là trèo đến đỉnh đại thụ. Nhưng đỉnh đại thụ có một người lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ hai đạo hàn băng đâm xuyên cơ thể.
Điền Cửu Như run bắn, thảng thốt:
"Ngươi..."
Tay hắn cũng không dám trèo tiếp.
Lời lẽ người đó càng vô tình, càng giống băng tuyết:
"Trò của ngươi ta đều thấy."
Điền Cửu Như bất ngờ quát lên, toàn thân bật ra, bay qua đầu Lãnh Huyết, chiếm lợi thế trên cao, phản kích Lãnh Huyết.
Chỉ thấy cơ thể hắn ở giữa không trung, trong đêm tối lóe lên tia sáng rét buốt, choang một tiếng, kiếm rời bao, lại trở vào bao. Thân hình Điền Cửu Như giống một con đại bàng đột nhiên sa xuống, chỗ hắn lướt qua, máu tươi phun thành dải. "Bồng!", thân thể Điền Cửu Như rớt xuống đất.
Điền Cửu Như trước khi chết còn nhớ đến một câu của đại ca hắn:
"Không có thắng lợi cuối cùng, địch nhân chưa chết, tuyệt không thể đắc ý, bàng không sẽ hối hận."
Đáng tiếc hắn không còn hối hận được nữa.
Lãnh Huyết từ từ trượt xuống. Y tuyệt không lãng phí tinh lực nhưng việc phải làm sẽ toàn lực thực hiện. Y không không đánh nhiều chiêu, xuất một chiêu đã đưa người vào chỗ chết, cho nên y chỉ có bốn mươi chín chiêu kiếm. Tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố (1) chính là để hình dung con người như vậy.
Y đáp xuống mặt đất, xem lại thi thể Điền Cửu Như. Điền Cửu Như chết rồi.
Chỉ là bây giờ y không hề thấy vui, bởi vì kẻ bị y giết không phải đại địch, là một gã địch nhân mà thôi.
Kẻ thực sự y muốn truy đuổi còn đang đợi y ở phía trước.
Y nhanh chóng bước qua thi thể Điền Cửu Như.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.