Tối nay hoàng cung Eros đèn đuốc sáng trưng, quần áo thơm rượu ngon, vương hầu quý tộc, chính là lễ nghi tuyên thệ cao quý của họ.
Tô Mạt vốn là không thích hoàn cảnh nhiều người chật chội, hơn nữa hiện tại trên mặt mỗi người đều treo cái nụ cười xã giao đó, càng làm cô thêm chán ghét.
Tô Mạt nhăn nhíu mi, rồi quyết định nhắm mắt làm ngơ, nhưng Quý Thần Hi luôn luôn chú ý tới cô, một chút xíu khác thường của cô cũng không thể qua được cặp mắt của anh.
"Sao thế Tô Tô?"
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn anh, thanh âm có chút buồn bực: "Anh không cảm thấy, bữa tiệc này rất không có cần thiết sao?"
"Hử? Sao lại cảm thấy như vậy?"
"Cảm giác mọi người gặp nhau đều là vì một mục đích, còn là một mục đích mà mình không tình nguyện, như vậy, thật là mệt mỏi."
Từ nhỏ đã tham gia bữa tiệc "không tình nguyện" như vậy nên Quý Thần Hi nghe xong quan điểm của Tô Mạt, cười một tiếng thật thấp: "Đúng vậy, loại yến tiệc này là rất không thú vị. Anh cũng biết rõ em không thích hoàn cảnh như vậy, nhưng hôm nay em nhất định phải tham gia, tránh cũng không tránh được."
Một tay bưng ly thủy tinh tinh xảo, một tay giật nhẹ đai đá quý bên eo một cái, Tô Mạt bĩu bĩu môi: "Cho nên nói, những thứ quý tộc Châu Âu này của các ngừơi, thật đúng là vô cùng không thú vị."
Vương tử bị chửi không đồng ý, thân mật ôm eo thon của côg, không để ý nơi mà ở bên tai cô cười: "Làm sao lại không thú vị, thời điểm có thể ở chung một chỗ cùng với Tô Tô, vô luận dạng như thế nào anh đều vui vẻ."
Đang lúc Tô Mạt có chút đỏ mặt muốn né tránh Quý Thần Hi, thì từ sau lưng truyền đến một tiếng cười lạnh lùng, Tô Mạt và Quý Thần Hi ăn ý mà cùng nhau quay đầu lại, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy bốn cô gái, tám con mắt đố kỵ.
"Con khỉ mặc y phục người, thật đúng là bộ dáng con người ."
"Nói đúng nha, người thấp hèn mà mặc bộ hoa phục cũng sẽ có chút không giống thôi."
"Nhưng thấp hèn chính là thấp hèn, làm thế nào cũng không lấn át được khí chất hạ đẳng trên người kia."
"Các cô. . . . . ."
"Các cô nói không sai!"
Tô Mạt an ủi Quý Thần Hi đang tức giận, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, cười nhạt và nói: "Tôi đúng là không so cao quý được như người khác, các vị tiểu thư nói cũng không sai. Ở Trung quốc chúng tôi, vẫn truyền lưu câu ngạn ngữ này, dạng chó hình người, ngay cả nói trong miệng chó nhả không ra răng ngà, tự cho rằng mặc vào xiêm áo xinh đẹp sẽ trở nên không giống nhau, thật ra thì chó chính là chó, làm thế nào cũng sẽ không biến thành bộ dạng người. Bởi vì, các cô ngay cả làm một người có thái độ đúng mực tối thiểu cũng không có, nhất định cả đời chỉ có thể làm chó cưng lộng lẫy thôi!"
"Cô!"
"Cô!"
"Cô!"
Ba cô gái cùng giận dữ, mà Sa Sở Văn vẫn như cũ cười lạnh nhìn Tô Mạt miệng lưỡi sắc bén đối kháng mấy cô gái.
"Tô Tô, anh phát hiện em chính là loại con gái không nói thì thôi một khi nói thì làm kinh người (nguyên cv: bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân)."
Quý Thần Hi nhìn bốn cô gái đáng ghét kia không nói thêm gì nữa, mà lại tán thưởng Tô Mạt: "Đối với đám ngừơi chướng mắt, Tô Tô hãy coi như mắt không sạch thì lau sạch nhé, cần gì lãng phí thời gian quyết tranh hơn thua với bọn họ."
Lời này của Quý Thần Hi hoàn toàn muốn đem cuộc chiến tới điểm cao nhất, ngồi xem bốn cô gái kết thúc khó chịu như thế nào.
Công chúa Sophie gầm nhẹ một tiếng: "Elroy! Mời thận trọng lời nói!"
"È hèm, tôi luôn luôn rất thận trọng lời nói, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
"Anh. . . . . ."
"Công chúa, không cần ầm ĩ." Sa Sở Văn sử dụng ánh mắt ý bảo công chúa Sophie, nhìn sang bên ngoài đại sảnh.
Theo ám hiệu của Sa Sở Văn, công chúa Sophie cũng liếc mắt liền nhìn thấy ngừơi đàn ông đang đi tới nơi này, trong nháy mắt bộ mặt lửa giận thở bình thường, đắc ý nở nụ cười giả tạo, không nói thêm gì nữa.
Tô Mạt cùng Quý Thần Hi đều không phải là đứa ngốc, ánh mắt ám hiệu quang minh chính đại kia của Sa Sở Văn sao có thể thoát được tầm mắt bọn họ, vì vậy, bọn họ cũng cùng nhau nhìn thấy người đàn ông kia.
Tô Mạt kinh hãi, ly thủy tinh trong tay theo đầu ngón tay trượt xuống.
"Phanh --"
Tiếng đồ vật vỡ vụn là đại kỵ thiếu lễ độ trong yến tiệc của quý tộc, hành động thất thường của Tô Mạt lập tức khiến mọi người nhìn chăm chú, mà người đàn ông kia, đạp bước chân kiên định, từng bước từng bước đến gần cô.
Tô Mạt không có ý thức được cái ly của mình vỡ vụn, hoặc là nói, cô không còn thừa tâm tư để ý tới cái ly kia, cùng với đối phương đến gần, cô không tự chủ mà nhích lại gần về phía sau. Sau lưng, là lồng ngực ấm áp của Quý Thần Hi.
"Tô Mạt, đã lâu không gặp."
Ở bên trong nụ cười vui vẻ của anh ta, Tô Mạt nhìn thấy ác độc chợt lóe lên, đó là ghen tỵ, cũng là nguyền rủa.
"Là anh" Hiển nhiên sự xuất hiện của người đàn ông này không có ở trong dự liệu của mình, Quý Thần Hi khẽ cau mày: "Sao tôi lại không biết Lưu tiên sinh cùng hoàng thất Eros tôi có liên quan gì nhỉ."
Lưu Lăng khom lưng chào Quý Thần Hi, thân thiện mở miệng: "Tôi là bạn của Sophie công chúa Thụy Điển tới chúc mừng vì công chúa Shirley trở về nước. Trước kia không biết ngài chính là điện hạ Elroy, có nhiều đắc tội, xin điện hạ đừng trách cứ."
Bạn của Sophie công chúa. . . . . .
Ánh mắt của Quý Thần Hi liếc ánh mắt sâu của Sophie một cái. Công chúa cao quý này làm sao lại cùng một "bình dân" làm bạn, hơn nữa, Lưu Lăng hoàn toàn là bạn của Sophie, vào lúc này lại thành khách tham gia yến tiệc ở nơi này.
Trừ phi Quý Thần Hi anh thông minh giảm 100, nếu không, loại nói dối vụng về này tại sao có thể giấu giếm được mắt của anh.
Không để ý tới Lưu Lăng, Quý Thần Hi ôm eo nhỏ của Tô Mạt, nghiêng đầu đến gần Sophie, nói nhỏ: "Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Công chúa Sophie cười đắc ý và nói: "Làm cái gì, đương nhiên là muốn cho tất cả quý tộc Eros đều nhìn rõ ràng, cô gái trong ngực anh cưng chìu như trân bảo đến cùng là thân phận gì."
"Cô muốn lợi dụng Lưu Lăng tới đả kích Tô Tô"
"Elroy quả nhiên vẫn là thông minh như trước"
Quý Thần Hi cực kỳ nguy hiểm nheo lại mắt, đầy sương mù: "Sophie, cô làm như vậy là muốn trả giá thật lớn ."
"Phải không" Công chúa Sophie xem thường, cừơi tươi xinh đẹp: "Trước khi tôi trả giá thật lớn, điện hạ vẫn là suy nghĩ xem, anh phải trả ra cái giá cao nào đi."
Tô Mạt tựa vào trong ngực Quý Thần Hi, tự nhiên nghe rất rõ ràng lời bọn họ nói, mấy câu đối thoại ngắn ngủn của hai người đã làm cho đầu ngón tay cô run rẩy.
Cúi đầu nhìn mảnh vụn trong suốt đầy đất, cùng tất cả mắt nhìn chăm chú của mọi người, ngược lại nhìn Lưu Lăng, cặp mắt kia mình nhìn ba năm, tại sao. . . . . . Hôm nay lại có cảm giác chấn động lòng ngừơi.
Chưa từng có sợ qua cái gì, nhưng mà bây giờ, cứ như vậy phải cùng Thần Hi tách ra sao?
Không, không thể!
Tô Mạt cắn cắn môi, rồi ánh mắt lộ ra một tia khẩn cầu nhìn Lưu Lăng, hi vọng anh ta có thể nể tình từng là vợ chồng, mà bỏ qua cho mình.
Vậy mà, Lưu Lăng khẽ nhếch môi lên cùng cười lạnh cũng nói cho cô biết, hôm nay, nhất định anh sẽ làm cho hạnh phúc không dễ có được của cô hóa thành tro bụi . . . . . .
Công chúa Sophie đem khủng hoảng muốn che giấu ở trên mặt Tô Mạt thu vào đáy mắt, đáy lòng châm biếm một lúc.
Cô ta giơ tay lên, rồi đứng ra một bước, vẫn ngắm nhìn ánh mắt chung quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Các vị tôn quý khách của Eros, rất cảm tạ mọi người có thể tới tham gia yến tiệc mừng mẹ của vị hôn phu tôi vương tử điện hạ Elroy, công chúa Shirley Eros trở về nước. Trước khi công chúa Shirley còn chưa có xuất hiện, tôi hi vọng có thể giới thiệu một người với mọi người."
Ngón tay chỉ về phía Lưu Lăng, cô ta hờ hững nói: "Vị này đến từ Trung quốc Lưu Lăng tiên sinh, vị này chính là của Tô Mạt tiểu thư bên cạnh điện hạ Elroy chính là . . . . . ."