Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 102: Kim cương Bạch Tuyết (1)



Cung điện Eros lớn mà phức tạp, nhưng lại chỉ viết gợi ý bằng chữ địa phương, khiến cho Tô Mạt chỉ hiểu được tiếng Trung cùng tiếng Anh mờ mịt, lại không thể hỏi đám ngừơi hầu đi qua, không thể làm gì khác hơn là tìm một gian lại một gian.

Tô Mạt nâng làn váy ở trên hành lang tìm phòng trang điểm, không có chú ý đã lướt qua một người phụ nữ đang dừng lại, vỗ nhè nhẹ bả vai của cô.

Quay đầu, Tô Mạt ngẩn ra: "Là ngài"

Một phu nhân mặc thường phục khẽ mỉm cười với Tô Mạt, thân thiện nói: "Tô Mạt tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Ngài, sao lại tới nơi này?"

Ở Provence nhận được trợ giúp của phu nhân xinh đẹp, tên là Thanh Nhu, hoà nhã mỉm cười: "Tôi là ngừơi được mời tham gia bữa tiệc này, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp cô."

Một ngừơi phụ nữ cao quý tóc vàng mắt màu lam, cho dù là mặc đồ thường ở nhà cũng không che đậy được khí chất tao nhã của bà, xem ra bà cũng là một trong những quý phu nhân ở xã hội thượng lưu Châu Âu.

Thanh Nhu là ngừơi mà Tô Mạt vốn rất cảm tạ, cho nên gật đầu một cái và nói: "Dạ, phu nhân gần đây khoẻ không?"

"Tạm được" Trả lời xong câu hỏi của Tô Mạt, bà cẩn thận quan sát Tô Mạt từ trên xuống dưới, dịu dàng nói: "Xem ra cô đã đến được hạnh phúc cô nên có."

Ban đầu ở Provence, đấu tranh cùng bất lực của Tô Mạt bà đều để ở trong mắt, vốn tưởng rằng cô gái lạnh lùng giống như cô ấy sẽ không dễ dàng bị tình yêu thế tục ràng buộc, nhưng không ngờ, lại thấy được hạnh phúc của cô ấy.

"Cũng không tính là lấy được, ít nhất, tôi có dũng khí tin tưởng hạnh phúc" Tô Mạt rũ xuống con mắt, sóng mắt lưu chuyển: "Chỉ cần không lay động, một ngày nào đó sẽ có một mảnh vườn hoa đẹp giống như của phu nhân, cùng tình yêu nở rộ trong hoa viên."

Trong mắt màu xanh thẳm của Thanh Nhu chợt lóe lên tia sáng nhu hoà, tán thưởng nói: "Không tệ, tình yêu quý ở kiên trì, tin chắc, chỉ cần mình cho là đúng, thì không thể buông tha. Nhìn thấy cô, thật sự rất giống nhìn thấy tôi năm đó. . . . . ."

"Phu nhân năm đó?"

"Không có gì, cũng sẽ biết thôi."

Tô Mạt hiểu bây giờ bà còn chưa muốn nói chuyện xưa của mình,: "Mặc kệ như thế nào, cũng rất cảm tạ phu nhân, những lời nói với tôi ở Provence, tôi đều ghi tạc ở đáy lòng."

Thanh Nhu khoát khoát tay, đổi đề tài: "Cô không phải ở hội trường sao, sao lại ra ngoài đây?"

"Tôi là tới tìm phòng trang điểm, nhưng cái cung điện này thật sự quá lớn, tìm thật lâu cũng còn chưa tìm được."

"Đây là cung điện Eros đặc biệt dùng để mở quốc hội cùng với yến tiệc long trọng, nếu cô tìm phòng trang trang thì ở nơi đường hành lang này đi thẳng đi xuống nữa quẹo phải."

Theo chỉ dẫn của Thanh Nhu, Tô Mạt gật đầu một cái: "Cám ơn phu nhân."

"Không quan hệ."

Thanh Nhu giơ tay lên, đem sợi tóc màu vàng áp ra sau tai, hơi gật đầu với Tô Mạt, xoay người muốn đi.

Tô Mạt cũng quay đầu, đang lúc muốn rời đi thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt thảm một điểm lấp lánh.

"Phu nhân, xin chờ một chút."

Nghe thấy Tô Mạt kêu, Thanh Nhu xoay người: "Sao thế?"

Tô Mạt cúi người xuống, nhặt lên chiếc nhẫn lúc mới vừa rồi bà vén sợi tóc mà tróc ra, đưa đến trước mặt Thanh Nhu: "Cái này, là của phu nhân sao?"

Thanh Nhu nhìn chiếc nhẫn kim cương ở đầu ngón tay của Tô Mạt gật đầu: "Ừ, chiếc nhẫn này này là của tôi."

"Vật về chủ cũ." Tô Mạt giao chiếc nhẫn cho Thanh Nhu, liếc mắt nhìn tạo hình tinh xảo của chiếc nhẫn: "Cái chiếc nhẫn kim cương này, rất xinh đẹp, rất thích hợp với phu nhân."

Thanh Nhu vừa cầm chiếc nhẫn kim cương mang trở về trên tay mình vừa nói: "Làm sao lại nhìn ra được thích hợp với tôi chứ."

Tô Mạt vốn là một câu ca ngợi vô tâm, lại bị Thanh Nhu hỏi như vậy cũng có chút xấu hổ: "Tôi không phải là tiểu thư quý tộc, cũng chưa từng gặp qua những thứ đồ trang sức danh quý này, chẳng qua là cảm giác kiểu hoa hồng của chiếc nhẫn này được thiết kế ngụ ý rất có tình, mặt khác, chính là viên kia kim cương phía trên, rất đẹp."

"Cô biết viên kim cương này?"

"Tôi chưa bao giờ gặp qua viên kim cương này."

"A, vậy sao cô lại cảm thấy hột kim cương này rất đẹp"

"Nó rất trong suốt, rất sáng long lanh, nhất là hình dáng nó, bộ dạng sáu giác cạnh rất giống bông tuyết từ bầu trời bay xuống, mảnh bông tuyết độc nhất rơi lên trên hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu cùng chúc phúc thuần khiết nhất."

Giống như là bị Tô Mạt nói trúng tâm sự, Thanh Nhu im lặng rồi chớp mắt một cái, đưa ngón tay đưa ra, nhìn chiếc nhẫn kim cương của mình: "Thiết kế của viên kim cương này là đến từ chồng của tôi, nó cũng là nhẫn cưới của tôi. Hoa hồng là tình yêu tín vật giữa tôi và chồng tôi, cho nên ông ấy mới nghĩ tới đeo hoa hồng vào trên tay của tôi. Vốn trang sức trên nền chiếc nhẫn là một viên kim cương đỏ cao cấp, nhưng. . . . . . hôn lễ ngày đó, một người chí thân vẫn luôn phản đối tôi cùng với chồng tôi kết hợp lại phái người mang viên kim cương này đưa tới. . . . . . Từ đó hai mươi mấy năm nay, viên kim cương này liền ở lại trên mặt nhẫn, không có lấy xuống."

Tô Mạt lẳng lặng nghe bà nói xong, rồi im lặng gật đầu một cái: "Tôi nghĩ, vị chí thân phản đối hôn ước của phu nhân kia nhất định là muốn dùng loại phương thức này để nói cho phu nhân biết, ông ấy chúc phúc người, muốn cho ngừơi hạnh phúc, muốn cho người vui vẻ."

Thanh Nhu cười nhạt, đem ngón tay thu hồi: "Tôi cũng nghĩ thế, viên kim cương ông ấy cho tôi vốn là tín vật thân tình giữa chúng tôi, ban đầu bởi vì ông ấy cực lực phản đối, tôi không thể không rời nhà, trước khi đi, cái gì tôi cũng không có mang đi, bao gồm viên kim cương này, nhưng không có nghĩ đến, ông ấy lại giao viên kim cương cho tôi lần nữa. Đã nhiều năm như vậy, tôi mang tình yêu của chồng mình, mang thân tình của ông ấy, nhưng ông ấy trước sau đều không tiếp nhận chúng tôi."

"Có lẽ, ông ấy đã tiếp nhận rồi, chẳng qua là ông ấy không nói ra thôi."

"Không sai, ông ấy vẫn luôn là người cố chấp, cho nên ý định lần này của tôi là đem kim cương lần nữa thả lại lên tín vật năm đó ông ấy cho tôi, đeo viên kim cương này để nói cho ông ấy biết, nếu tôi sanh ở cái nhà này, thì cả đời đều là người của cái nhà này."

Tô Mạt thở ra ra một hơi nặng nề, mặt giãn ra cười khẽ: "Tôi nghĩ, nhất định phu nhân sẽ đạt được ước muốn."

"Đa tạ cô, tôi cũng chúc phúc cô, hạnh phúc cả đời."

Nói xong, Thanh Nhu xoay người rời đi.

Tô Mạt không nghĩ tới ở Eros lại gặp phải người đã từng quen biết, còn là một phu nhân cao quý, trong lúc nhất thời cũng nhẹ nhõm đi không ít.

Ít nhất, ở nơi đất nước xa lạ này, trừ Thần Hi, cô còn có một người quen biết, tóm lại cũng không coi là cô đơn.

Nghĩ như vậy, Tô Mạt theo hướng dẫn của Thanh Nhu đẩy cửa phòng hóa trang ra, trong nháy mắt thân thể cứng ngắc.

Bốn cô gái nhìn chằm chằm vào Tô Mạt, ánh mắt khinh bỉ đảo quanh ở trên người cô.

Lấy bất biến ứng vạn biến.

Tô Mạt ổn định buồng tim đang nhảy lên không dứt trong lòng mình, coi thường sự tồn tại của bốn cô gái, soi gương sửa sang lại tóc dài làn váy của mình một chút.

"Cô thật giống như là rất thoải mái nhỉ." Lời nói tựa như chua tựa như ngọt đến từ Juli.

Tô Mạt vẫn như cũ nhìn chằm chằm mình trong gương, xử lý sợi tóc vén lên một đầu nửa: "Các cô hình như rất nhàm chán."

"Đừng tưởng rằng điện hạ thừa nhận thân phận của cô trước mặt mọi người thì cô có thể lớn lối như vậy, đừng quên, chúng tôi còn chưa có nhận thua!"

"Các cô nhận thua hay không không liên quan với tôi, cho tới bây giờ tôi cũng không có đánh cuộc tình yêu kia, thắng thua có cái gì khác nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.