Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 28: Vì một nụ cười (2)



“Tôi có cảm tình với anh?” Vẻ mặt cô mờ mịt.

Cô và anh ta từ đầu đến giờ biết nhau nhiều lắm cũng chỉ có mới mười mấy ngày, luôn luôn lạnh lùng như cô, sao lại có cảm tình với anh ta? Cô không biết, thật sự không biết.

Trong nụ cười cất giấu sự sâu sắc và cơ trí, Quý Thần Hi cầm nâng bàn tay mảnh khảnh của cô lên, ở trên mu bàn tay nhẹ nhàng hỏi, vẻ thương yêu lại không tự giác mà lộ ra.

“Nói cho anh biết, em có nói yêu qua chưa?” Anh đang ở trên xương ngón tay của cô nhẹ nhàng xoa lên, nơi này đã từng mang qua một chiếc nhẫn được đặt tên là “Trói buộc”, hôm nay trống rỗng là đang mời anh lại đeo lên cho cô “Hạnh phúc”.

“Tôi, tôi đã từng kết hôn” Không biết vì sao, Tô Mạt đột nhiên thấy rất khó nói ra sự thật ở trước mặt anh.

Quý Thần Hi dịu dàng cười: “Anh biết, anh không hỏi hôn nhân của em, anh chỉ muốn biết em có yêu hay không.”

Cô cắn cắn môi, khó khăn trả lời: “Tôi không biết cái gì là yêu, càng không có thử yêu qua.”

Cuộc sống của cô trống rỗng, trước năm 24 tuổi là vì còn sống mà sống, sau ba năm là vì gia đình mà sống, yêu cái từ này không thuộc về tự điển của cuộc đời cô, cô không yêu cầu xa với, cho nên lạnh nhạt.

Anh phát hiện trên thế giới này còn có cô quá muộn, cho nên bỏ lỡ một đoạn thời gian tốt đẹp, anh thâm tình chân thành: “Phụ nữ hai mươi bảy tuổi không hiểu được tình yêu, em sống thực sự rất đáng thương”

Tô Mạt khẽ nhíu lông mi, không vui nhìn anh: “Anh điều tra tôi?”

Phụ nữ ly hôn ở tuổi 27, hình như cô chỉ có cái bí mật này, thì ra anh đã biết từ lâu.

Quý Thần Hi không thèm để ý đến sự bất mãn của cô, vẫn vuốt xương ngón tay của cô như cũ, giải thích: “Em có thể hiểu nó thành quan tâm, anh nóng lòng muốn tìm được em, cho nên mới.”

Bởi vì điều tra mới biết được cô là cô nhi, sống đến hai mươi bốn tuổi lại không biết nhìn người, mà gả cho một người đàn ông không thể dùng được làm cô đau lòng lần nữa, cho dù Tô Tô lạnh nhạt như vậy, nhất định vẫn sẽ hoài nghi thế gian không có hai thứ gọi là tín nhiệm và tình yêu này. Đối với một cô gái mà nói, gặp được cô là thê thảm, không có người thân, không có tín nhiệm, cô đơn tồn tại ở trên cái thế giới này, ông trời vẫn còn công bằng với cô, mới để cho cô gặp anh.

Tô Mạt không truy cứu chuyện anh điều tra cô, nhưng cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này, anh xuất sắc đã trở thành tiêu điểm cho toàn bộ các cô gái ở phòng ăn nhìn chăm chú .

“Tốt bụng một chút, đừng ngồi chung bàn với tôi.” Cô không muốn bị đồn đại bậy bạ.

Quý Thần Hi là miêu ta mặt dày mày dạn nhất, sĩ diện gì đó đều là phù vân: “Phải không, anh chỉ biết em”

Tô Mạt liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Nói đi nói lại cũng là trò cũ của anh”

“Tô Tô, em chưa bao giờ cười sao?” Anh thương cô vất vả, một tay xoa gương mặt của cô.

“”Tô Mạt không biết sao anh đột nhiên toát ra câu này, không liên quan gì đến câu hỏi.

Quý Thần Hi cầm hai tay của cô, để cho cô cảm nhận độ ấm của mình, cùng với đôi mắt mang kính sát tròng đổi màu hoàn toàn thu nạp cô vào.

“Em cười lên nhất định rất đẹp, làm cho mặt trăng mặt trời và ngôi sao đều chán nản thất sắc, lần đầu gặp em giống như anh nhìn thấy đoá mai đầu tiên của tháng mười hai, trong trẻo lạnh lùng kiêu ngạo. Anh liền muốn, lúc em cười, nhất định là hoa mai nở rộ, xinh đẹp lấp lánh.”

Đêm gặp nhau ở quầy rượu giống như là số mệnh, thuộc về anh, cũng thuộc về cô, anh vốn là muốn tự do cùng cô độc, nhưng chính anh lại trói chặt ở chung một chỗ, muốn bọn họ trải qua tình yêu, có thể tu thành chánh quả đều phải xem bọn họ có yêu sâu đậm không.

Anh vốn không coi đây là yêu, nhiều lắm là cô có lực hút mạnh hơn so với những phụ nữ khác, để cho đầy trong đầu anh đều hiện lên khuôn mặt, sau đó thời thời khắc khắc tưởng nhớ, nhưng anh biết anh đã sai lầm rồi, Tô Mạt này, đúng là kiếp nạn của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.