Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 51: Không mời mà tới (2)



“Nếu như cô ấy đáng giá”

Long Thừa Viêm đang giữ yên lặng lại là người đầu tiên trả lời, mặc dù vẫn là giọng điệu lãnh khốc vô tình trước sau như một: “Anh sẽ chấp nhận.”

Liễu Thi Nguyệt thấy anh ấy nói như vậy, thì gánh nặng ở trong lòng thoáng nhẹ một chút, và chuyển sang nhìn Âu Húc Nhật.

“Giống như trên”

Âu Húc Nhật biểu đạt ý nghĩ đơn giản rõ ràng.

Liễu Thi Nguyệt gật đầu cảm kích, lại nhìn về phía Tiêu Nặc Mưu.

“Anh Tiêu. . . . . .”

Tiêu Nặc Mưu cười nhạt: “Anh có ý kiến giống như Thừa Viêm, nếu như Tô Mạt đáng để cho Thần Hi làm vì cô ấy, thì nhất định bọn anh sẽ toàn lực ủng hộ.”

“Về phần anh. . . . . .” Ôn Nhược Khê không đợi Liễu Thi Nguyệt nhìn mình thì nhún vai một cái, nhẹ nhàng nói: “Tô Mạt là cấp dưới của anh, nếu như mà anh không ủng hộ cô ấy, thì cô ấy cũng không có tư cách tiến vào Stunning. Nhưng, nếu liên quan đến tương lai của Thân Hi, anh cũng không thể không thiên vị, cho nên anh và Húc Nhật có cùng ý kiến, giống như trên, giống như trên.”

Bốn người đều đã biểu đạt xong ý kiến, chỉ còn lại Vân Mặc Vận, Liễu Thi Nguyệt cắn cắn môi, không biết nên hỏi anh như thế nào.

Cô không muốn bởi vì mối quan hệ của cô mà khiến Vân Mặc Vận cho ra quyết định mà mình không muốn, cũng giống như thứ cô không muốn nhất chính là nghe thấy anh cự tuyệt, vì vậy cuối cùng cô mới có dũng khí hỏi anh.

“Vân, anh không nên miễn cưỡng. . . . . .”

Nụ cười nhẹ dính ở trên ngũ quan tuấn nhã của Vân Mặc Vận, trong tròng mắt đen di chuyển một tia sáng, và anh chậm rãi mở miệng: “Quyết định của em, cho tới bây giờ anh đều ủng hộ, anh đã từng nói, cho dù toàn thế giới đều ruồng bỏ, anh cũng sẽ chấp nhận em.”

Liễu Thi Nguyệt cảm thấy có một vị chua hơi ngọt lướt qua trái tim, trong nháy mắt đã không còn áp lực.

“Cám ơn anh, Vân”

Vân Mặc Vận cười lắc lắc đầu: “Nhấn chuông cửa nhé, chúng ta cần nhìn thấy một Tô Mạt có thể khiến bọn anh chấp nhận.”

“Dạ, Vân đại thần!”

Liễu Thi Nguyệt hít một hơi thật sâu, ấn xuống chuông cửa, sau khi chuông cửa vang lên mấy tiếng, thì cánh cửa sắt sơn hoa dầy cộm nặng nề mở ra từ phía trong, lộ ra một lồng ngực đầy, đang lơ mơ mà cào cào tóc hơi rối, còn đánh một cái ngáp lớn rất khó coi.

“Quý Thần Hi!”

Liễu Thi Nguyệt nhìn thấy Quý Thần Hi đi ra mở cửa, thì ngay cả tay cũng không kịp thu hồi, mà dứt khoát nhắm thẳng vào mũi của anh, và quát: “Sao anh lại ở chỗ này! Đây không phải là nhà chị Tô Mạt sao?”

Quý Thần Hi thấy rõ người trước mắt, thì cũng hơi tỉnh táo một chút, dửng dưng : “Không phải là cô cũng ở trong nhà của Mặc Vận sao? Tại sao tôi không thể ở nhà của Tô Tô, ngạc nhiên à.”

Vẹt ngón tay của Liễu Thi Nguyệt ra, anh thoải mái tựa vào cạnh cửa, nhíu mày nhìn năm người bạn tốt ở phía sau một chút: “Cha, cảnh lớn nha, ngọn gió nào thổi các cậu qua vậy hả ?”

Bốn người cười mà không nói ( còn có một người chưa bao giờ cười ).

Liễu Thi Nguyệt chống nạnh và nổi cơn thịnh nộ, rất không thục nữ, mà hung tợn hỏi: “Chị Tô Mạt đâu?”

Quý Thần Hi chỉ chỉ trong phòng: “Đang ngủ”

“Ngủ. . . . . .”Liễu Thi Nguyệt ngơ ngẩn, ngay sau đó thì cau mày

Cô cũng không phải là cô bé chưa biết mùi đời, một người đàn ông thân trên trần trụi từ trong biệt thự của phụ nữ đi ra, tùy ý, dửng dưng như vậy, thân mật giữa hai người không cần nói cũng biết.

Liễu Thi Nguyệt tức giận mà gào thét với Quý Thần Hi: “Anh làm gì với chị Tô Tô? !”

“Liễu đại tiểu thư, Vân Đại Phu Nhân, cầu xin tư tưởng của cô đơn thuần một chút đi!”

Quý Thần Hi mắt trợn trắng: “Chỉ là gần đây tôi thấy cô ấy quá mệt mỏi, nên mới tới đây chăm sóc sinh hoạt ăn uống hàng ngày của cô ấy, hơn nữa, tôi là loại người tùy tiện đó sao?”

“Nhìn cái gì vậy, nhìn cái gì vậy”

Lần đầu tiên gặp mặt thì Quý Thần Hi đã “Ăn” Tô Mạt nên dưới ánh mắt hoài nghi của Liễu Thi Nguyệt có chút chột dạ.

“Anh không phải là người tùy tiện, anh tùy tiện không phải là người!”

Liễu Thi Nguyệt đẩy Quý Thần Hi anh tuấn đang dựa vào cửa ra, rồi trực tiếp vọt vào phòng ngủ ở lầu hai của Tô Mạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.