Tô Mạt quan sát năm người đàn ông ở trên ghế sa lon trong phòng khách, khẽ nhíu mày.
Quý Thần Hi xúc cá kho tàu thơm ngào ngạt lên rồi đưa qua trước mặt bọn họ đang ngồi ở bàn trà nhỏ, tiện tay ở rút một miếng khăn giấy lau khô mỡ đông lưu lại ở trên tay, đứng ở bên cạnh Tô Mạt giới thiệu với cả đám đàn ông: “Tô Tô, mấy vị này đều là bạn tốt của anh, anh sẽ giới thiệu cho em biết.”
Anh chỉ chỉ Ôn Nhược Khê: “Nhược Khê thì em rất quen thuộc rồi, cậu ấy là cấp trên của anh và em, nhưng hôm nay cũng không cần coi cậu ấy là cấp trên.”
Tiếp theo lần lượt chỉ vào mấy người: “Vân Mặc Vận, Âu Húc Nhật, Long Thừa Viêm, Tiêu Nặc Mưu”
Nói xong, anh ôm thắt lưng của Tô Mạt và hơi kiêu ngạo: “Đây là Tô Tô nhà mình.”
Tổng tài của khoa học kỹ thuật Vân Đằng, Tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Vân Đằng, tổng tài của Long Hải thuyền vận, người chấp hành đứng đầu của bất động sản Á Khoát.
Ngay cả Tô Mạt không quan tâm đến tiếng tăm của người giàu có, nhưng đại danh của mấy vị này ở trên giới kinh doanh như sấm bên tai.
“Chào Tô tiểu thư.” Vân Mặc Vận đại diện mọi người hơi gật đầu, cười nhẹ nói.
Tô Mạt cũng gật đầu một cái: “Chào mọi người.”
Mặc dù là đối mặt cả đám nhân vật chỉ có thể nhìn thấy ở trong tờ báo trên ti vi, nhưng cũng không thấy Tô Mạt có một chút kinh ngạc nào, bình tĩnh, tự nhiên trang nhã, gần như thật sự là đang giới thiệu bạn bè “Bình thường”.
Đám người Vân Mặc Vận ngay từ một tháng trước chỉ gặp qua cô, mà Tiêu Nặc Mưu lại vì Quý Thần Hi mặt dày mày dạn muốn vào ở sát nhà cô ấy nên đã mai phục âm thầm quan sát, Ôn Nhược Khê càng không xa lạ gì với cô.
Hiển nhiên là Tô Mạt nhìn ra được thân phận của bọn họ, lại vẫn lạnh nhạt như thế, cô gái thấy biến không sợ hãi như vậy cũng coi như hiếm thấy.
Mấy người đàn ông âm thầm gật đầu, đầu tiên khẳng định Tô Mạt can đảm.
Vân Mặc Vận vẫy Liễu Thi Nguyệt đang ở sau lưng Tô Mạt, rồi chỉ chỉ chỗ trống ở bên cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống, sau đó lịch sự tao nhã cười nói: “Tô tiểu thư, hôm nay chúng tôi đột nhiên tới cửa quấy rầy thật sự xin lỗi.”
Tô Mạt lắc đầu một cái: “Các anh là bạn của Thần Hi, cũng không coi là người ngoài, nhưng các anh có lời gì thì có thể nói thẳng.”
Quý Thần Hi nghe Tô Mạt nói không coi là người ngoài, thì tâm tình rất tốt.
Bạn bè của anh không tính là người ngoài, vậy Quý Thần Hi anh nhất định coi Tô Tô là “vợ” rồi.
Vân Mặc Vận liếc mắt nhìn Quý Thần Hi đang cười trộm, ngược lại thản nhiên nói ra: “Mục đích của chúng tôi chỉ có một, Tô tiểu thư, mọi chuyện trước kia của cô đều là chuyện cũ, và chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, dù sao con người cũng phải sống cho tương lai. Cho nên, tôi muốn hỏi Tô tiểu thư, tương lai của cô liệu có tính toán gì, đối với người, đối với chuyện.”
Đối với người
Tô Mạt cúi đầu nhìn qua bàn tay mà Quý Thần Hi đặt ở eo.
Đối với chuyện
Lại ngẩng đầu nhìn ngũ quan tuấn mỹ với nụ cười rất đậm của Quý Thần Hi.
Thở dài thật thấp, quả nhiên là oan gia
“Tôi nghĩ, tương lai là nên có anh ấy” Tô Mạt lấy tay của Quý Thần Hi ra, rồi hai tay nắm lấy.
“Tô Tô”
Đây là lần đầu tiên Tô Mạt chủ động kéo tay của mình, Quý Thần Hi thụ sủng nhược kinh, hơi kinh ngạc mà nhìn thẳng vào mắt cô.
Trong mắt của Tô Mạt vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ là thêm một tí mai vàng xinh đẹp nở rộ.
Liễu Thi Nguyệt nhìn thấy tất cả ở trong mắt, vui mừng nở nụ cười.
Xem ra, Tô Mạt đã hiểu rõ rồi !
“Nều như vậy, chúng tôi cũng không thể nói gì hơn, Tô Mạt, hi vọng cô có thể nhớ những lời hôm nay của cô, tôi tin tưởng, cô và Thần Hi nhất định sẽ hạnh phúc.”
Vân Mặc Vận kéo tay của Liễu Thi Nguyệt, xoay người đi ra phòng khách.
Mấy người đàn ông còn lại mặc dù cũng không nói gì, nhưng lại dùng một ánh mắt hoàn toàn thân thiện nhìn cô một cái rồi mới rời đi.