Nước Pháp ngoại trừ vô số danh phẩm nổi tiếng nhất, cảnh sắc ngắm không hết, còn có thức ăn ngon nếm không đủ.
Quý Thần Hi hiểu rõ Tô Mạt, biết cô không có hứng thú đối với những hàng hiệu đắt đến hù chết người kia, cho nên trong kế hoạch của anh quả quyết loại bỏ mục này.
Hai người dạo chơi cho tới trưa, Quý Thần Hi từ sớm đặt một chỗ ở nhà hàng nổi tiếng.
“Thần Hi”
“Ừ, sao vậy?”
Tô Mạt không để lại dấu vết mà đưa mắt nhìn chung quanh, và nhỏ giọng nói: “Anh có phát hiện hay không, người phía sau gốc cây bên kia vẫn luôn nhìn chúng ta.”
Quý Thần Hi để ly rượu trong tay xuống, mỉm cười an ủi: “Tô Tô, em quá nhạy cảm rồi, nơi này là nhà hàng lớn nhất nổi tiếng ở Provence, người ra vào đều không giống như người bình thường, sao vẫn luôn nhìn chúng ta chứ.”
“Không sai nói thì nói như thế, nhưng mà”
“Nói không chừng, đối phương chưa từng gặp qua mỹ nữ Phương Đông, nên vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp như em thì không dời đi được ánh mắt.”
Quý Thần Hi cầm dao nĩa lên động tác tao nhã mà cắt một miếng bò bít-tết, không để ý đến lịch sự của đàn ông, mà dùng nĩa xiên đưa tới khóe miệng của Tô Mạt, dụ dỗ và nói: “Tô Tô ngoan, ăn thịt bò bít tết.”
“Rõ ràng thấy anh là một người lịch sự tao nhã, sao lại không biết lễ phép như vậy, nơi này là nhà hàng cao cấp, hành động của anh không đàng hoàng chút nào.”
Mặc dù ngoài miệng cằn nhằn Quý Thần Hi, nhưng Tô Mạt vẫn há miệng ngoan ngoãn ăn thịt bò bít tết.
Cô không thèm để ý người ta nhìn như thế nào, nghĩ đến Quý Thần Hi đều là như vậy, nhưng
Nuốt xuống bò ở trong miệng, Tô Mạt mượn dùng khăn ăn lau miệng lại tinh tế nhìn sang, và khẽ cau mày: “Thần Hi, hình như là hắn đang nhìn anh.”
“Phải không”
Quý Thần Hi thờ ơ, vẫn như cũ đút từng miếng từng miếng thức ăn ngon cho Tô Mạt, cũng không có chia ra một chút ánh mắt để ý tới người đang ẩn núp.
“Tự anh nhìn đi, chính là người đàn ông mặc tây trang màu bạc, mang theo mắt kiếng.”
“Đừng để ý tới hắn, nói không chừng hắn là người thích nhìn đàn ông đó”Quý Thần Hi dứt khoát chối bỏ, còn không quên có ý xấu bôi nhọ.
Cuối cùng Tô Mạt bị một câu kia của anh chọc cười, cúi đầu nhỏ giọng cười, lại tránh không khỏi làm cho Quý Thần Hi thần hồn điên đảo, thậm chí không cẩn thận mà đụng rơi ly rượu đỏ mới vừa uống một hớp.
“Thần Hi, ly rượu của anh”
Lúc Tô Mạt nhắc nhở thì Quý Thần Hi mới bừng tỉnh, dùng khăn ăn lau đi vết rượu trên y phục, vẫn không thể lau sạch.
“Anh đi đến toilet sửa sang một chút đi” Tô Mạt chỉ vào dấu màu đỏ ở trên vạt áo: “Buổi chiều còn phải đi thăm ở chỗ khác, chật vật như vậy em không muốn đi cùng với anh.”
“Tô Tô, em chán ghét anh” Quý Thần Hi bày ra ánh mắt tội nghiệp, môi mím lại, chỉ kém chó vẩy đuôi mừng chủ.
Tô Mạt cố ý mắt lạnh quay một vòng ở trên người của anh: “Nếu anh không đi, em thật sự sẽ chán ghét anh.”
“Được rồi được rồi, anh đi” Quý Thần Hi đem thịt bò bít tết đã cắt xong ở trong dĩa mình đổi cái dĩa không ở trước mặt Tô Mạt, chỉ chỉ thức ăn và nói: “Trước khi anh trở về, em phải giải quyết hết những thứ này nhé.”
“Biết rồi, anh thật là dài dòng.”
Tô Mạt cầm nĩa lên và bắt đầu ăn, không để ý tới Quý Thần Hi.
Cho đến khi Quý Thần Hi rời khỏi tầm mắt, thì Tô Mạt mới từ từ để nĩa xuống, xoay qua liếc mắt nhìn chỗ ngồi phía sau cây.
Người đàn ông vốn đang rình bọn bọn, lúc thời điểm Quý Thần Hi tiến vào toilet, thì hắn cũng biến mất.
Tô Mạt quay đầu lại bình tĩnh cầm dao nĩa lên, lãnh đạm mà cắn một miếng lại một miếng bò mà Quý Thần Hi đã cắt cho cô, cảm giác vào trong miệng không có hương vị ngọt ngào, mà là chua xót nhạt nhẽo.