Xe thể thao Lamborghini cao cấp đang được Quý Thần Hi liều mạng điều khiển chạy như bay trên con đường lớn, trong nháy mắt cảnh vật hai bên nhanh chóng lui về phía sau, tay cầm tay lái của Quý Thần Hi nổi lên gân xanh, và anh chau mày.
Quanh mình đột nhiên xuất hiện rất nhiều cơ sở ngầm của công quốc Eros, xem ra kiên nhẫn của cậu Nors đã đến cực hạn, mà hôm nay lại cố tình ở dưới tình huống như vậy. . . . . .
Tô Tô, nhất định em phải tin tưởng anh!
Khóe mắt của Quý Thần Hi đảo qua phía trước, ánh mắt trầm xuống, quả quyết đạp thắng xe.
Chi —-
Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra thanh âm chói tai, Quý Thần Hi không sợ hãi không hoảng hốt, lạnh nhạt liếc về phía chiếc xe xa hoa dài để ngang ở phía trước.
Quý Thần Hi không xuống xe, hai bên chiếc xe xa hoa có rất nhiều người đứng, trong đó có người cầm đầu ăn mặc khéo léo nhìn thấy xe thể thao của Quý Thần Hi dừng hẳn sau đó cung kính cúi người xuống, mở một cửa chiếc xe ra.
Một đôi giày da danh quý đầu tiên từ trong xe rơi xuống, tiếp hai cái chân, là một thân tây trang màu xám nhạt, tóc ngắn màu rám nắng, đôi mắt màu xanh biếc, tư thái khôi ngô cao ráo, có lực làm vua thiên hạ.
Ông ấy một người đàn ông trung niên, là người đàn ông quý tộc trung niên thuộc về xã hội thượng lưu ở Châu Âu. Rất khó dùng từ ngữ để hình dung dáng ngoài của ông ấy, tuấn mỹ, cao quý, từ nhỏ chính là hơi thở vương giả, một đôi mắt xanh biếc giống như bảo thạch lắng đọng ra khí thế kinh người. . . . . .
Ông ấy là cậu của Quý Thần Hi, quốc vương Eros, Nors.
Quý Thần Hi khẽ thở dài khi thấy rõ người tới, đẩy cửa xe thể thao ra, mở chân dài ung dung xuống xe. Cười nhạt sau đó cúi đầu, không đứng đắn mà đặt tay ở trong túi quần, dựa vào bên cửa xe thể thao nhàn nhạt mở miệng: “Thật là không có nghĩ đến, cậu nhỏ vậy mà lại tự mình đến Provence, khiến con thụ sủng nhược kinh rồi.”
Đôi mắt màu xanh biếc của Nors khóa lại Quý Thần Hi, cũng nhẹ nhàng như mây mà nói: “Nếu như cậu không xuất hiện, muốn tìm con về sợ rằng phải kiểm chứng câu châm ngôn kia của Trung quốc, ý nghĩ viển vông.”
Trong ngôn ngữ thế mà lại có một giọng tiếng Trung tiêu chuẩn lưu loát, giọng nói lạnh nhạt, khí thế không giảm.
Quý Thần Hi cười một tiếng thật thấp, và hỏi ngược lại: “Trời sinh voi sinh cỏ. Cháu xác thực là không có nghĩ qua cậu sẽ đến nơi này tìm cháu, nhưng cậu đã tới, vậy. . . . . . Cậu muốn làm thế nào?”
“Cậu muốn làm thế nào?” Nors lạnh lùng cười một tiếng, ngưng mắt nhìn con mắt rũ xuống của Quý Thần Hi : “Những lời này, phải là cậu hỏi con chứ. Cháu trai thân yêu của cậu, con thân là người thừa kế được Eros lựa chọn đầu tiên, lại mê luyến một cô gái già đã ly hôn, còn vì thế mà vứt bỏ trách nhiệm, ruồng bỏ thân tình. Con hoang đàng 25 năm cậu có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng hôm nay, cậu hỏi con một chút, làm nhiều việc không nên làm như vậy, con muốn như thế này!”
Lời nói của Nors vốn là tao nhã, nhưng khi trong giọng ép hỏi lại làm Quý Thần Hi khẽ cau mày: “Cậu nhỏ, nếu như cậu đều là quan điểm như vậy, thì chúng ta cũng không có gì để nói, cậu có thể đi về.”
“Trách nhiệm của con. . . . . . cho tới bây giờ nó đều không phải là trách nhiệm của con”
Quý Thần Hi chậm rãi nháy mắt, cười nặng nề và nói: “Từ lúc con có ý thức của mình, mỗi một người đều nói với con, con gánh vác chính là số mạng một quốc gia, cho nên con phải cố gắng, phải trả giá nhiều hơn người khác cố gắng chứng minh con là một người thừa kế đủ tư cách. Nhưng mà cậu à, chưa từng có ai hỏi con, con có nguyện ý thừa kế hay không. . . . . .”
“Con không nguyện ý?”
“Không. . . . . . Con nguyện ý. Nên con gánh vác trách nhiệm, con không có lười biếng. Nhưng mà chút trách nhiệm đó không nên mâu thuẫn với hạnh phúc của con.” Quý Thần Hi quay đầu, con ngươi màu xanh thẳm đụng vào con ngươi màu xanh biếc, anh phiền não hỏi: “Cậu, tại sao con không thể yêu người con muốn yêu, tại sao nhất định phải để cho con lấy người con không thích, tại sao con không thể cùng Tô Tô ở chung một chỗ, vì sao các người nhất định phải phá hư tình yêu mà con không dễ dàng có được!”