Thân thể mảnh khảnh mặc váy tơ cao quý, mấy chuỗi đá quý đai lưng tơ vàng bện lại đeo lên ngang hông, bên người rũ xuống dây đá quý thật nhỏ, đi theo bước chân, phát ra tiếng thanh thúy, bên dưới váy tơ dệt màu trắng là đôi giày da màu đen, đạp trên sàn nhà bằng gỗ phát ra thanh âm giòn dã.
Ánh nắng ban mai từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong phòng đều là gương soi, chiếu ra ánh sáng rực rỡ đẹp mắt. Váy tơ màu trắng cũng bởi vì vẩy lên một tầng kim quang mà lộ ra lộng lẫy rực rỡ.
Tóc đen buông xuống giống như lông vũ, che lại mắt như bông tuyết, làn da như sứ ngọc, dung nhan tựa như sương hoa, thần sắc nghiêm túc xinh đẹp như đông lạnh.
"Pằng" một tiếng vang thật lớn, một lực mạnh đánh lên trên bàn, "Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, nhanh nhẹn một chút, không được luôn cúi thấp đầu!"
"Dài dòng"Tô Mạt lạnh lùng khẽ hừ
"Cô nói tôi dài dòng?!" Khuôn mặt trang điểm xinh đẹp có nguy cơ rạn nứt, phu nhân Rosa lại run cây quạt mà gõ qua, "Không thể ở trước công chúng toát ra lời nói thiếu lễ độ như vậy, xin chú ý sử dụng câu từ giữa quý tộc."
"Tôi chỉ thích dùng cái loại khẩu khí này nói chuyện, người khác không muốn nghe cũng không cần nghe."
"Nói như vậy cô muốn vương thất trở thành trò cười của truyền thông sao?"
". . . . . ." Lạnh lùng trừng phu nhân Rosa, Tô Mạt không có trả lời, chẳng qua là theo lời mà nâng eo thật cao .
Phu nhân Rosa này không biết từ chỗ nào ra, nghe nói là hiệu trưởng trường học cô dây, là Nors thuê tới dạy cho cô lễ nghi tiến thoái thích hợp .
Sống 27 năm, chưa từng có bộ dạng đè nén giống như lần này. Cô vốn không phải là quý tộc gì, càng không phải là công chúa trời sanh, nhưng bởi vì muốn thuyết phục Nors, thuyết phục ba cô tiểu thư cao cao tại thượng kia mà làm mình lọt vào tức giận nông nỗi như vậy.
Thật không biết là may mắn hay là không may mắn. . . . . .
"Ngẩn người cái gì, còn không nhanh chóng luyện tập đi bộ cho tôi!"
Phu nhân Rosa thấy bộ dáng cô lạnh lùng kiêu ngạo, trong con mắt đột nhiên phóng to, khuôn mặt trang điểm đậm vẫn đánh không lại ăn mòn của năm tháng, ở trong mắt Tô Mạt, người phụ nữ này thật sự có chút làm cho người ta khó chịu, trong đó hà khắc cũng không cần phải bàn lại, cô chính là nhắm mắt lại cũng đoán được là ai "Chỉ điểm" để bà ta không chút kiêng kỵ mà nhằm vào mình như vậy.
Đáng sợ là, biết rất rõ mà mình vẫn phải muôn vàn nhẫn nhịn, nhưng ngay cả một tia dũng khí phản kháng tồn tại trong lòng cũng đã biến mất hầu như không còn, mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng Tô Mạt cũng không biện pháp gì nên đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
"Bước chân không được bước quá lớn!"
"Eo ếch cần dùng sức!"
"Không được kéo chân bước đi!"
"Bước phải nhẹ nhàng, uyển chuyển, cô cho rằng đang đi nghiêm à!"
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Tô Mạt ngồi phịch lên sàn gỗ, không nói một lời, mà ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
"Tô Tô" Âm cuối hơi kéo dài, ngầm ý đầy thân thiết, thanh âm của quý tộc không phù hợp căng thẳng truyền đến, ngay cả không cần nhìn cũng biết người tới là ai.
Lưu manh đó dựa vào mình là bệnh nhân, mỗi buổi tối đều sẽ lấy cớ vì ốm đau mà ôm cô ngủ, hiện tại vết thương lành, đổi thành ban ngày quấn lấy cô.
"Quý Thần Hi! Anh vô lại không để cho người tỉnh tâm, không phải nói phải ngoan ngõan nghỉ ngơi cho tốt, lại chạy tới đây làm gì? !"
Quần áo lộng lẫy trên người làm cô không thể lỗ mãng, Tô Mạt giùng giằng đứng dậy, nghiêng dựa vào trước kính trên lan can, chỉ sợ đè thêm sẽ hủy hoại quần áo.
"Anh nhớ em lắm" Vương tử đại nhân nói câu nói này lộ ra nụ cười thâm tình chân thành, "Muốn gặp em, cho dù là chỉ còn một hơi thở cũng muốn nhìn thấy em."
Anh thổ lộ càn rỡ như vậy, làm trong lòng Tô Mạt phảng phất có dòng nước ấm áp chảy qua, không thể trách cứ anh, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nói thêm gì nữa.
"Buổi sáng có được khỏe hay không?"
Tô Mạt ngẩng đầu lên, vịn anh cẩn thận ngồi lên trên ghế bên cạnh, mới nhẹ nhàng đáp: "Cũng may, so với ngày thứ nhất đã quen hơn nhiều."
Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, mặc dù mình ghét thế nào, làm nhiều thì cũng từ từ bị không quen, trở nên không sao.
Giống như mình ngày thứ nhất mới vừa nhìn thấy phu nhân Rosa thì bị đổ ập vào châm chọc gần ba giờ cũng có thể chịu được, huống chi hiện tại chỉ là mấy câu nói. Tính tình lạnh nhạt đúng là vẫn còn có một chỗ tốt, đó chính là mọi việc đều không để ý.
"Cảm giác dường như để cho em vì anh như vậy thật xin lỗi em."Quý Thần Hi nắm chặt tay của cô, thở dài: "Anh biết rõ em không thích cuộc sống cưỡng ép, mà bây giờ mỗi ngày em đều đối mặt chuyện không thích này, hơn nữa còn phải bức ép chính mình tự đi luyện tập tư thế xa lạ, đối với em mà nói, hẳn là rất tàn nhẫn đi."
Anh hiểu rõ cô, Tô Tô của anh, từ trước đến giờ đều là một cô gái như sương tuyết, vì anh như thế, người làm chồng như anh còn đòi hỏi gì nữa?
Tô Mạt lắc đầu một cái, từ từ ở bờ môi tràn ra nụ cười: "Vì anh, cũng đáng giá."
Ánh sáng ngoài cửa sổ tiến vào bao phủ Tô Mạt, váy tơ tung bay, mái tóc thướt tha, nụ cười nhàn nhạt , Tô Mạt giống như hoa mai nở rộ, làm người ta kinh ngạc.
Tâm bỗng dưng căng thẳng, ngón tay chậm rãi lau gò má của Tô Mạt, chống cằm cô lên, Tô Mạt tránh không kịp, tướng mạo của anh liền xông vào trong tầm mắt của mình.
Hình dáng lông mày thon dài mà xinh đẹp, hai tròng mắt tuyệt mỹ màu xanh thẳm, sóng mũi cao thẳng cùng môi mỏng tạo thành xinh đẹp nhưng cực kỳ mị hoặc lòng người. Cùng so sánh với Quý Thần Hi mới quen nửa năm trước, và anh hôm nay khôi phục thân phận cao quý tuấn tú, chói mắt mà không thể địch nổi.
"Thần Hi. . . . . ."
Quý Thần Hi cười nhẹ nhàng, đưa ngón tay ôm lấy cằm của cô, từ từ áp sát vào mình.
Tô Mạt phảng phất bị đầu độc, trầm mê ở trong màu xanh thẳm của Quý Thần Hi, chậm rãi nhắm hai mắt.
Rốt cuộc hơi thở quấn quanh, gắn bó như môi với răng.
Vốn là chỉ là một nụ hôn êm ái ấm áp, nhưng giữa răng trắng như tuyết của Tô Mạt có một loại mùi thơm ngát khác làm Quý Thần Hi không khống chế được tim của mình, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, một đường đuổi theo ngọt ngào thuộc về cô.
Tô Mạt không ngờ rằng Quý Thần Hi lại lớn mật như thế, nhưng lại không dám mạnh mẽ đẩy anh ra, không thể làm gì khác hơn là ở trên lưỡi của anh khẽ cắn một cái, lui thân thể ra, hai má hơi ửng đỏ giận tái đi mà liếc xéo anh: "Nơi đông người, chú ý đến hình ảnh!"
"Cái gì chồng. . . . . .anh. . . . . . không cho nói lung tung!" Quý Thần Hi không che đậy miệng, Tô Mạt vội vàng đỏ mặt nhìn xung quanh, chỉ sợ người khác nghe.
Tô Tô luôn luôn lạnh như băng lại có thể có một mặt đáng yêu như vậy.
Quý Thần Hi cười trộm mà thu vào trong lòng hành động của Tô Mạt, cười nhẹ một tiếng: "Đương nhiên là anh, chồng em nhất định sẽ là anh."
"Lưu manh!" Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng cũng không có đi phản bác lời nói đùa của anh.
Quý Thần Hi cười hắc hắc, ôm Tô Mạt vào ngực mình, đoán chừng Tô Mạt sẽ sợ liên lụy đến vết thương của mình mà trong lòng không phản kháng: "Anh đã nói với phu nhân Rosa, bà ta chỉ cần dạy em một chút quy củ ngoại vụ và nội vụ căn bản là được rồi, không cần bức ép em làm chuyện không thích."
Phu nhân Rosa đi tới, nhìn thấy tư thế ngồi ôm nhau của hai người thì hơi cau mày: "Điện hạ đau lòng Tô tiểu thư đúng là nên, nhưng mà bệ hạ. . . . . ."
"Cũng là vì kiên trì của cậu tôi, tôi mới cho phép bà tiến vào cung điện của tôi" Quý Thần Hi vừa cưng chìu vuốt ve ngón tay của Tô Mạt, vừa nhàn nhạt mà nói ra: "Nếu không, tôi tuyệt đối không để cho người không liên quan đến gần Tô Tô."