Tứ Đại Mỹ Nhân

Chương 25: Nụ hôn giữa trời



Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, bốn người bọn hắn không hẹn nhau mà cùng đồng thanh :

- Sawada Ryan !!!

- Hà hà thật may mắn khi cái tên này vẫn có người nhớ đến nhỉ ???  Nhưng Sawada Ryan đã chết rồi, bây giờ tao là 1 con người mới, Thần chết trong giới hắc đạo - Devil !!!

Hắn như không tin vào sự thật trước mắt mình :

- Tại sao ?

- Ha ha !!! Sawada Trịnh, cái này tao nghĩ mày phải biết rõ hơn ai hết chứ. Mày đã cướp hết mọi thứ của tao, mày đã cướp tất cả cuộc sống của tao, mày đã cướp đi quá nhiều thứ của tao.

Sau câu nói ấy, hắn ta liền đưa tay ra hiệu. Hai thằng vệ sĩ hiểu ý, lập tức lôi ra một cô gái bị trói chặt tay chân, miệng bịt kín, chỉ để lộ cặp mắt trong suốt như bình pha lê.

- Vy Anh !

- Thế nào? Nhìn thấy người yêu của mày khổ sở như vậy có vui không? - Devil nở 1 nụ cười đểu cáng.

- Mày muốn gì ? - Hắn gầm lên. Nhìn nó như vậy hắn không khỏi đau lòng.

Devil chĩa súng vào đầu nó:

- Tao muốn mày phải phải chịu cảm giác đau khổ, tao muốn mày phải chịu cảm giác mất đi tất cả như tao đã từng.

Sau câu nói đó hắn ta liền cầm chắc khẩu súng trong tay chuẩn bị bóp cò. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã bị 1 cước làm cho bay ra ngoài, khẩu súng vì thế cũng bị văng ra theo.

- Sawada Ryan , mày nghĩ có thể uy hiếp tao bằng một câu như vậy sao ? Nên nhớ nếu muốn động vào cô ấy thì phải bước qua xác tao trước đã.

Nói xong, hắn liền xông vào đánh Devil bằng tất cả sự tức giận của mình. Hắn không muốn bất cứ ai làm tổn thương những gì thuộc về hắn. Cùng lúc đó, Bảo Sơn, Gia Huy và Hải Phong cũng vào trận giải quyết những tên đàn em của Devil, cứu Lamy và Thiên Nhi .

Sau một hồi kịch liệt, cuối cùng Devil cũng đuối sức để lộ sơ hở, hắn nhanh chóng bắt lấy thời cơ mà ra một đòn khiến Devil ngã khuỵu xuống đất, miệng phun ra một búng máu.

- Sawada Trịnh, tình bạn khi bị lu mờ bởi địa vị và quyền lực sẽ trở thành thù hận. Nếu hôm nay tao có chết thì sẽ kéo mày chết chung Hahaha !!!

Sau tiếng cười man rợ ấy tất cả cánh cửa phòng đều bị khóa chặt lại. Ba anh chàng vừa đưa được Lamy cùng Thiên Nhi ra ngoài, định xông vào cứu nó và hắn nhưng đã không kịp. Gia Huy vội vàng giục nhỏ :

- Moon, làm cách nào để mở cửa ra đi. Vy Anh và Y Tử còn ở trong đó.

" Xin lỗi em không thể . Đây là cánh cửa tự động. Khi bom sắp nổ thì nó sẽ tự đóng lại để không ảnh hưởng đến bên ngoài. Không có cách nào để mở nó ra đâu" Nhỏ vừa nói vừa khóc.

Tất cả mọi người nghe vậy đều cảm thấy thật bất lực. Họ không biết phải làm gì và chỉ thầm cầu nguyện cho nó và hắn cùng sống sót.

Còn bên trong căn phòng, Devil lúc này đã nằm bất tỉnh do bị hắn đánh trọng thương. Hắn nhanh chóng tiến đến cởi trói cho nó. Đột nhiên trong căn phòng tĩnh lặng vang lên tiếng " tít tít tít " . Nó lần theo tiếng kêu ấy đến ngăn tủ kéo ra một cái máy. Hắn nhìn qua liền biết ngay đó là gì nên chỉ nhàn nhạt hỏi :

- Còn bao nhiêu thời gian ?

- 1'30 giây nữa thôi. Chúng ta chết chắc rồi! - Nó mặt tái xanh trả lời.

Hắn nhìn quanh. Không có chỗ nào để thoát ra nữa. Bốn bề đều là vách đá hiểm trở. Chưa nói đến là để phá bức tường sắt kiên cố này cũng là cả một vấn đề rồi.

- Thực sự không còn cách nào khác nữa sao ?

- Rất khó. Tường này được làm từ sắt nguyên chất nên rất dày, chưa kể bề mặt của nó còn được phủ lên một lớp Silicon cacbua ( SiC ). Loại vật liệu này có độ cứng chắc rất cao và đã được sử dụng để tạo nên lớp giáp sắt Chobham của các xe tăng chiến đấu - Hắn vừa chạm tay lên bức tường vừa trầm ngâm giải thích.

- Nếu chúng ta bắn đạn liên tục trong ba mươi giây sau đó dùng bom nổ liệu có phá vỡ được không ? - Nó hồi hộp hỏi

- Có thể - Ánh mắt hắn lóe lên một tia hy vọng. Sau đó lấy từ trong túi ra một khẩu súng đặt vào tay nó.

- Đây là súng Beretta M92, Italy. Loại súng này rất hiếm, chỉ được sử dụng trong bang Mafia hiện tại. Chính vì vậy nên sức công phá của nó rất lớn. Em hãy tập trung nhắm bắn kĩ vào một điểm trên bức tường, chỉ được bắn trong vỏn vẹn có ba mươi giây thôi. Nhanh lên !

Nó gật đầu rồi nhanh chóng cầm súng lên nã đạn liên tục, hơn trăm viên đạn được bắn ra ghim sâu đúng vào một điểm không dịch một li. Sở thích của nó là leo tường nhưng sở trường của nó mới là bắn súng. Hắn chăm chú nhìn lỗ hổng nhỏ trên tường, bắt đầu thấy có các vệt sáng xuyên vào. Hắn vui mừng nhận được tín hiệu tốt, liền lắp quả bom mà Moon đã đưa cho trước khi đến đây vào thanh súng lớn, bắn một phát rồi vội vàng kéo nó lùi ra xa.

" Bùm, xoảng xoảng "

Tiếng tường bị vỡ vụn ra vang lên trong không gian tĩnh mịch. Nó sung sướng nhảy lên ôm hắn thật chặt :

- Thành công rồi ! Chúng ta thành công rồi !

Hắn cũng mỉm cười vòng tay qua ôm nó lại. Nhưng họ biết bây giờ chưa phải lúc để vui mừng vì sắp tới đây mới là giây phút tử thần nhất : nhảy xuống vách núi

- Từ đây xuống đó tầm 2000m, như vậy cũng đủ để tan xương nát thịt rồi ! - nó thầm tính toán - không còn cách nào khác ngoài việc nhảy xuống sao ?

- Không. Nếu không nhảy chúng ta sẽ lập tức bị từ trường của quả giật chết trước khi nó nổ - Hắn lắc đầu rồi bất chợt nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của nó - Vy Anh, em có tin anh không? Em có tin chúng ta có thể làm được không ?

Lúc hắn nắm lấy bàn tay nó, một cỗ ấm áp chợt dâng lên trong cơ thể. Nó mỉm cười nói với hắn :

- Có. Trịnh Y Tử, em tin anh !

Hắn cũng mỉm cười lại với nó :

- Vậy thì đợi đến khi anh đếm đến ba thì mình cùng nhảy nhé !

- 1 - Nó nghĩ đến lần đầu tiên hai đứa đụng mặt nhau.

- 2 - Nó nghĩ đến những kỉ niệm hạnh phúc khi ở bên hai đứa ở bên nhau. Và ...

- 3 ......333333333 ....... - Nó yêu hắn. Nó và hắn phải sống để được ở bên nhau.

Hai người trong một tích tắc cùng nhịp đập, cùng bước chân, cùng ý nghĩ lao về phía trước.

" Tít tít tít ...... BÙM ......... "

Tiếng bom nổ làm rung chuyển cả trời đất. Nhưng thật đáng tiếc cho quả bom vì nó đã không cướp được sinh mạng của hai con người kia vì ...

Họ đã lao ra ngoài vách núi vài giây trước đó. Trong khi nó đang sợ hãi tột cùng trước tốc độ lao nhanh như gió của cơ thể mình thì bỗng một vòng tay ấm áp bao chùm lấy cơ thể nó. Môi hắn phủ lấy đôi môi nó, yêu thương, dịu dàng và tiếng nói trầm ấm của hắn vang lên :

- Đừng sợ, có anh ở đây !

Nó lặng lẽ rơi nước mắt. Rơi nước mắt vì hạnh phúc. Và ....

" Rầm "

Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên. Tiếng còi xe cấp cứu ngày một gần. Nó chìm dần vào vô thức với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt thiên thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.