Tứ Đại Mỹ Nhân

Chương 44: Trò đùa của hắn



Thiên Nhi cứ đi mãi. Cuối cùng cô bé cũng dừng lại trước một tòa biệt thự khổng lồ, do dự một hồi mới đưa tay lên bấm chuông cửa :

" Kính coong "

Khoảng ba phút sau, từ bên trong xuất hiện một bóng người đang đi tới. Cánh cửa bật mở. Cô bé nhào vào lòng người đó khóc nức nở

...

Bên trong tòa biệt thự, Nhi Babe vừa ngồi trên sofa uống tách trà nóng, vừa nở một nụ cười ngọt ngào với người bên cạnh mặc cho người đó mặt đang nhăn nhó đến cực điểm :

- Sao lại để tóc ướt thế này? Vừa đi mưa về lại vừa tắm xong, muốn ốm hả ?

- Em đã lau khô nhất có thể rồi mà. Hai đừng lo cho em, em không sao đâu.

- Anh không lo cho em, anh lo cho anh, em mà có bị làm sao thì pama giết anh chớt - Vâng, người đang phát ngôn chính là Trịnh ca nhà ta đấy ạ.

Cô bé bĩu môi nhìn hắn :

- Hơ hơ, anh xem có người anh nào như anh không? Lo cho em gái mình không lo, lại đi lo mấy thứ linh tinh.

- Ừ ừ được rồi, anh lo cho em lắm, lo muốn chết luôn ấy. Nào, bây giờ thì kể đi, tại sao nửa đêm nửa hôm lại một mình chạy đến đây ? Có biết nguy hiểm lắm không hả ?

Cô bé khó xử nhìn hắn :

- Em ... có thể ... không kể chuyện này... được không ?

Mặt hắn đanh lại :

-Nhi, em có coi anh là anh hai của em không hả ? Chuyện gì muốn giấu pama cũng được nhưng nghiêm cấm không bao giờ được giấu anh nghe rõ chưa ?

Cô bé bật cười với câu nói ngược đời của hắn :

- Được rồi, được rồi, em kể

- Kể nhanh lên

- E hèm - Cô bé lấy giọng bắt đầu kể - Sáng nay em dậy lúc 6h30, làm VSCN sau đó em ra ngoài chạy bộ quanh công viên. Ra ngoài chạy bộ quanh công viên một lúc em mới chợt phát hiện ra thời tiết hôm nay thật đẹp, vì vậy em quyết định ra chợ mua sườn về nấu mang đến công ty cho anh Sơn ...

- Vào vấn đề chính

- À ừ lúc em đang nấu ăn thì nghe tiếng chuông điện thoại. Em mở lên xem thì thấy số lạ. Lúc đó em cũng không biết có nên nghe không nữa. Do dự một hồi thì em cũng quyết định nghe...

Cô bé còn chưa nói xong thì đã nghe thấy giọng hắn rống lên như sắp không chịu nổi :

- Trịnh - Thiên - Nhi, em đang chơi anh đó hả ? Anh bảo giải thích tại sao em lại chạy đến đây chứ không bảo em kể thời gian biểu trong ngày của em cho anh nghe.

Cô bé biết không thể trốn tránh sự thật được nữa, đến nước này thì phải kể cho hắn nghe thôi. Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng giữ bản thân mình thật bình tĩnh, nhưng có lẽ không được rồi :

- Lúc em vào phòng nghỉ của anh Sơn, em thấy anh ấy ... cùng một cô gái... không mặc gì, rồi hai người họ đang... hôn...ôm... nhau... hức...hức...oa oa ...

Mặc dù câu nói của cô bé không được rành mạch, đứt quãng, nhưng là vẫn có thể dịch được, cộng thêm cả biểu cảm " đau khổ muốn chết " này nữa thì hắn phần nào cũng hiểu được nội dung câu chuyện. Bằng trí thông minh của mình hắn cũng không khó để biết là ai đúng ai sai. Tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hắn vội vàng đến ôm cô bé vào lòng, dỗ dành :

- Nhi Nhi ngoan, đừng khóc nữa, em mà khóc nữa là pama cầm chổi sang Việt Nam đánh anh tơi tả đấy.

Hắn lại dùng chiêu cũ để làm cô bé cười nhưng lần này cô còn chẳng buồn nhếch miệng, chỉ thút thít khóc trong lòng hắn :

- Anh hai, tại sao Bảo Sơn lại đối với em như vậy ? Em yêu anh ấy thật lòng mà.

Hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói :

- Thằng Sơn nó là dân đua xe, ngồi sau xe nó bao giờ chẳng là mấy em hotgirl, chân dài ? Em nhìn lại mình đi, người thì to như cái lu ấy bảo sao thằng Sơn không thích.

Cô bé nhìn lại mình. Bà đây cao cũng phải 1m65, nặng 45 cân, số đo ba vòng cũng thuộc hàng chuẩn, khuôn mặt thì khỏi phải nói rồi, nghìn người chưa chắc đã có một người như vậy. Chẳng lẽ tên kia thay đổi gu thẩm mỹ, lại thích mấy em chân dài đến nách, ngực thì to như trái bưởi, trang điểm lòe loẹt ? Nhớ lại hình dáng của Linda, cô bé càng cảm thấy lập luận vừa nãy là hoàn toàn có sở. Chết thật !

Nhìn vẻ mặt hoang mang của cô bé, hắn trong lòng thầm cười trộm, tiếp tục truyền nhiễm tư tưởng " không lành mạnh " :

- Aizza, giờ này chắc thằng Sơn đang cặp kè với mấy em xinh đẹp tại trường đua đây. Khổ thân em gái anh trao thân gửi phận nhầm cho một tên không ra gì.

Nhi Babe lo lắng kéo tay hắn, hỏi :

- Thế bây giờ em nên làm gì ?

- Làm gì ấy hả ? Anh nghĩ trước hết em cứ ở đây nghỉ ngơi một thời gian đã, em thấy thế nào ?

- Được. Em sẽ ở tạm đây, chắc chỉ mấy ngày thôi. Trong khoảng thời gian này em không muốn gặp ai hết, nên nếu ai có hỏi thì anh cứ trả lời là không biết nhé, kể cả Vy Anh và Bảo Sơn.

- Ừm được rồi.

Thiên Nhi để ý, mỗi khi nhắc đến tên Vy Anh, hắn lại có thái độ rất khác lạ, cô bé thu hết can đảm, hỏi :

-Anh hai, chuyện của anh hai và Vy Anh ...

- Vy Anh ? Giữa anh và cô ta có gì để nói chứ ? Em sống với cô ta chắc em cũng biết người anh yêu bây giờ là An Nhiên, cuộc sống của anh không còn liên quan gì đến hai chữ đó nữa rồi. Và Nhi, anh nói lại một lần nữa, đứng trước mặt anh đừng bao giờ nhắc đến tên cô ta.

Cô bé nhún vai :

- Được rồi, em sẽ không can dự vào chuyện của anh nữa, nhưng em chỉ muốn nhắc anh một câu. Từ trước đến nay, Vy Anh cô ấy chỉ luôn mang trong tim mình một hình bóng. Và đó là hình bóng của anh, bất kì thứ gì cô ấy làm cũng đều là vì anh.

Nói xong cô đi lên lầu bỏ lại hắn ở đó một mình suy nghĩ. Nó yêu hắn, làm tất cả mọi thứ vì hắn sao ? Nếu là sáu năm trước khi nghe câu này chắc là hắn đã mừng rơi nước mắt rồi, nhưng còn hiện tại, đứng trước câu nói này hắn chỉ cảm thấy nực cười, liệu hắn có còn chút tình cảm nào với nó không ? Dẹp những suy nghĩ ấy ra một bên, hiện tại việc hắn cần là ngủ một giấc đã, ngày mai sẽ là một ngày dài...

.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

- Vy Anh, trưa nay em có rảnh không, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa nhé ! - nó và Linh Đan vừa bước ra khỏi phòng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc. Quay lại, là Khải Nam.

- Thôi, anh với chị Đan đi ăn trước đi, hôm nay em có việc, để hôm khác em mời bù nhé !

- Ừ vậy thôi em bận thì cứ đi trước đi, chị với Khải Nam đi ăn một mình cũng được.

- Vâng. Thế mọi người đi ăn ngon miệng.

Nó niềm nở chào rồi nhanh chóng rời đi. Khải Nam nhìn theo bóng dáng ấy mà lòng hơi bất an. Lúc nãy, anh để ý trên tay nó cầm một cặp lồng đựng cơm, hướng nó đi lại chính là đến phòng chủ tịch. Chẳng nhẽ nó thích boss ư ? Nhưng trong công ty ai chẳng biết người boss yêu là Hà An Nhiên. Chắc anh nghĩ nhiều rồi. Quay sang Linh Đan, anh giục :

- Linh Đan đi thôi, em không định đi ăn trưa à ?

...

Trở lại với nó, lúc này nó đang vừa đi vừa chửi thầm ông anh ba bất tài của mình. Đêm hôm qua đang ngủ ngon tự nhiên chuông điện thoại réo inh ỏi khắp nhà, vừa đưa điện thoại lên tai nghe xong thì đã bị ổng hỏi cho một đống câu hỏi y như chương trình Ai là triệu phú ấy. Nói tóm lại lúc ấy nó đang buồn ngủ nên không nghe được rõ ràng lắm, chỉ hiểu nôm na là ổng và Nhi có hiểu lầm gì đó khiến Nhi bỏ đi và hiện ổng đang đi tìm. Nhiệm vụ của nó là phải tìm hiểu xem cô bé có ở chỗ hắn hay không. Lúc nghe Bảo Sơn nói xong nó cũng điên lắm chứ, hỏi thì tự đi mà hỏi cần gì bắt nó phải làm, cơ mà ông ấy lại bảo cần có " mỹ nhân kế " mới bắt được tên đại boss kia phun ra tung tích cho mình ( xàm, quá xàm ).Thôi thì nó giúp anh một lần vậy, đằng nào lần trước Bảo Sơn cũng đã giúp nó điều tra thông tin của Hà An Nhiên còn gì.

" Cốc cốc cốc "

- Vào đi !

" Cạch "

- Thưa chủ tịch, đây là doanh thu các sản phẩm của Trịnh Thiên trong tháng này.

- Để trên bàn đi !

- Vâng

Tiến đến gần bàn làm việc, bây giờ nó mới được ngắm nhìn kĩ khuôn mặt hắn. Vẫn là khuôn mặt đẹp trai, kiêu ngạo ngày thường nhưng phía dưới đã có xuất hiện hai quầng mắt thâm mặc dù được che rất kĩ. Quả thực dạo gần đây công ty có một số vấn đề khiến hắn phải làm ngày làm đêm để giải quyết. Tự nhiên tim nó đau nhói, nó rất thương hắn, nó không muốn hắn phải vất vả như vậy.

- Ừm boss, cũng đến giờ ăn trưa rồi, boss không định nghỉ tay một chút sao ?

- Không. Công ty còn nhều việc phải làm, hơn nữa tôi cũng không đói.

Hắn vừa trả lời xong thì " cạch ", trên mặt bàn hắn xuất hiện một hộp cơm màu hồng rất dễ thương. Hắn bất ngờ nhìn lên nó :

- Đây là ?

- Cơm tôi tự làm. Chủ tịch à, nếu anh cứ làm việc văng mạng mà không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy thì sẽ mau kiệt sức lắm đấy. Anh cứ ăn đi, coi như nhân viên quan tâm đến sức khỏe của sếp cũng được.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ xinh trên bàn xong không biết ma quỷ xui khiến thế nào cũng lật đật mở nắp hộp cơm lên. Kinh ngạc hơn nữa bên trong toàn là đồ ăn mà hắn yêu thích. Hắn cầm đũa lên gắp một miếng, nó hồi hộp theo dõi từng biểu cảm của hắn.

- Hàn thư kí, cô đã bao giờ nấu ăn trưa ?

- Rồi nhưng rất ít, hầu như là nấu để qua bài kiểm tra ở Hoàng Gia Anh thôi. Thế nào? Anh thấy được chứ ?

- Rất ngon - Hắn nói rồi gắp thêm miếng nữa bỏ vào miệng - Tôi đang nghĩ có nên chuyển cô vào nhà hàng VAL của công ty không đây ?

- Ấy đừng - nó vội xua tay - công việc này đối với tôi là tốt lắm rồi, chủ tịch, anh không cần chuyển tôi sang vị trí khác đâu.

Hắn cong môi cười một cái rồi cắm cúi ăn tiếp. Hắn không thể hiểu tại sao trong lòng đã thầm dặn mình phải quên đi cô gái này nhưng mỗi khi tiếp xúc lại đều bị thu hút không cưỡng lại được. Bỗng nhiên tiếng nói ngọt ngào của nó lại vang lên :

- Chủ tịch, tôi hỏi anh một câu được không ?

- Hỏi đi !

-Anh có biết Thiên Nhi đang ở đâu không?

- Ở ... - Giọng hắn nghẹn lại. Phù, tí nữa thì trúng bẫy. Hóa ra cô gái này làm cơm trưa cho hắn chỉ để tìm hiểu thông tin thôi à ? Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, bâng quơ đáp :

- Nhi sao ? Chẳng phải em ấy đang ở chỗ các cô à ?

- Ừm, đúng là vậy. Nhưng mà hình như hôm qua Bảo Sơn với Nhi có chuyện gì đấy khiến Nhi bỏ đi rồi. Bây giờ anh Sơn thực sự rất lo cho Nhi.

Nó vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt hắn như muốn tìm tòi. Hắn bị ánh mắt này của nó làm cho suýt chút nữa đã bỏ vũ khí đầu hàng mà phun hết sự thật rồi.

- Vậy cô về bảo thằng Sơn mau mau mà tìm ra em gái tôi đi, mấy ngày nay Nhi cũng không hề liên lạc với tôi ( nói dối không đỏ mặt )

Nó cố gắng tìm ra chút thông tin từ hắn, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nhận được gì, chỉ thất vọng nói :

- Vậy ... nếu cô ấy có liên lạc với chủ tịch thì mong anh có thể thông báo cho tôi biết.

- Được

Hắn vừa nói vừa tiếp tục cắm cúi ăn cơm. Nó nhìn thấy vậy thì cảm thấy rất vui, trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào.

- Chủ tịch nếu anh thích thì sau này tôi có thể tiếp tục làm cơm trưa cho anh ăn.

- Ok. Thế thì tốt quá. Sau này phiền Hàn thư kí rồi.

- Không sao đâu ạ !

Nó mừng thầm. Không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy. Người ta thường nói : muốn chinh phục một người đàn ông thì phải biết chinh phục cái dạ dày của anh ta trước đã. Hà An Nhiên ơi, tôi hơn cô một điểm rồi nhé !

...

Còn hắn, lúc này đang ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ. Lí do để hắn nói với Thiên Nhi rằng Bảo Sơn đã thay đổi tâm tình là vì để hắn trả thù anh. Hừ, tên này ngày nào cũng ca ngợi tình yêu vĩ đại của mình trước mặt hắn, bây giờ cho nếm thử mùi thất tình đi xem nó thế nào. Còn với Nhi, nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của cô bé hắn cũng cảm thấy tội nhưng mà thôi ... cũng kệ ( ặc ! Có ông anh nào như thế này không hả trời ? )

Và hậu quả của trò đùa của hắn chính là Bảo Sơn. Anh đã ba ngày ba đêm không ngủ đi tìm cô. Đi cả thành phố không thấy, sang các nước có khả năng như : Anh, Mỹ, Pháp,...cũng chẳng thấy gì. Mà vừa rồi nó lại còn gọi điện thoại báo không có tin tức gì từ hắn khiến tâm trạng anh ngày càng tồi tệ. Bỗng điện thoại Sơn rung lên, anh hy vọng đó là cô nhưng khi nghe giọng của đầu dây bên kia, hy vọng trong anh sụp đổ.

- Alo anh Sky, tối nay có giải đua đấy anh có tham gia không ?

- Địa chỉ ?

- Trường đua Tử Thần !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.