Tứ Đại Mỹ Nhân

Chương 68: Sự thật phũ phàng



Thời gian trôi nhanh như thoi đưa. Thấm thoắt hai ngày đã qua hôm nay chính là buổi họp báo chinh thức của Cherry. Nó ngồi trên xe ô tô, xem qua lịch trình của ngày hôm nay.

- Vy Anh, hôm qua các cổ đông cũng đã thống nhất công khai chuyện tình cảm của em với Trịnh tổng. Vì thế trừ những câu hỏi quá nhạy cảm những cái khác em cứ trả lời như bình thường là được.

Nhìn vẻ mặt thận trọng như chuẩn bị tranh cử tổng thống của Linh Đan, nó cười cười :

- Em là người trong cuộc còn không lo, chị lo gì chứ?

Linh Đan không quan tâm đến câu nói của nó, tiếp tục :

- Hôm nay chủ tịch không đi cùng em sao?

Nó thở dài. Ở cùng với Alex bà chị thân thiện của nó cũng bị học thói xấu theo rồi. Nhưng nó vẫn trả lời :

- Không. Anh ấy bảo tìm được chứng cứ quan trọng, có lẽ sẽ không đến được.

Linh Đan gật đầu, vỗ vỗ vai nó :

- Yên tâm, dù hôm nay có xảy ra chuyện gì chị sẽ luôn ở bên cạnh em.

Linh Đan à, em rất cảm động nhưng sự thật là em có lo lắng gì đâu. Chẳng lẽ mặt mình hình sự đến thế sao?

Tòa nhà New Time chật ních người. Xe của các tòa soạn để chật kín bãi đỗ xe, phóng viên chen nhau chụp hình, ai cũng muốn bài báo của mình hình ảnh giá trị nhất.

Vy Anh được dẫn vào tòa nhà bằng lối đi nội bộ. Nơi tổ chức họp báo ở tầng 7, phòng hội nghị rộng đủ sức chứa được nghìn người. Còn 30 phút nữa mới bắt đầu, nó ở trong phòng nghỉ để trang điểm và chỉnh lại trang phục. Linh Đan kiểm tra toàn bộ mọi thứ một lần nữa, cảm thấy ổn mới thở phào một chút.

Bỗng cánh cửa bật mở, người phụ trách chương trình nhanh chóng bước vào nói gì đó với Linh Đan, mặt cô lập tức biến sắc. Nó đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vẫn cảm nhận được không khí khác lạ trong căn phòng.

- Chị Linh Đan có chuyện gì vậy?

- Hà An Nhiên cũng ở đây. Cách chúng ta đúng một tầng.

Nó ngạc nhiên :

- Cô ta ở đây làm gì?

- Họp báo. Hơn nữa còn trùng giờ với cả chúng ta.

- Không phải chứ, em đâu có thấy thông báo gì của An Nhiên đâu?

- Thông báo vừa đăng năm phút trước, lần này chính xác là cô ta công khai đối đầu em rồi. Chỉ có điều An Nhiên là nghệ sĩ đang được hâm mộ nhất showbiz, cô ta thậm chí còn thông báo sẽ tiết lộ dự án sắp tới và sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào. Đám phóng viên mà bỏ qua cô ta thì nhất định bị ăn gạch đá đến chết.

Đoạn Linh Đan ngập ngừng :

- Vy Anh, lần này chúng ta chỉ có thiệt, không đấu lại được đâu.

Nó cũng đau đầu. Chuyện xảy ra theo chiều hướng mới, rốt cuộc phải giải quyết sao cho ổn thỏa đây?

9 a.m

Thời gian họp báo bắt đầu. Hàng loạt phóng viên bắt đầu di chuyển lên phòng hội nghị. Nhưng đúng như Linh Đan nói, họ không dừng lại ở tầng 7 mà là tầng 8, chỗ của An Nhiên.

- Hà tiểu thư rất vui được gặp mặt.

- Hà tiểu thư quả nhiên là xinh đẹp, danh bất hư truyền.

Quản lý của An Nhiên nhìn đám phóng viên không ngừng tiến vào, cười sảng khoái :

- An Nhiên cô quả là có sức hút lớn, bọn họ không ngại đổi quyết định vào phút cuối cùng. Lần này danh tiếng Cherry không có tăng mà càng tăng thêm lượng anti fan.

Hà An Nhiên mỉm cười. Vốn là cô ta đã muốn rút lui nhưng thật không ngờ Hàn Vy Anh có thể dùng thủ đoạn bì ổi như vậy. Có trời mới biết sàn diễn của Fashion World quý giá với cô hơn bất kỳ giải thưởng nào. Nếu mọi chuyện đã là như thế, Hà An Nhiên lần này sẽ đấu đến cùng. Đột nhiên một người phóng viên reo lên :

- Nhìn kìa ! Trịnh lão gia và Trịnh phu nhân cũng xuất hiện ở đây !

Đám phóng viên ồ ạt chạy ra chụp ảnh. An Nhiên ngỡ ngàng. Bên cạnh cô ta, tên quản lý giọng không giấu nổi sự đắc thắng :

- Nhìn xem ! Ba mẹ Trịnh tổng cũng đến họp báo của cô kìa. An Nhiên dư luận chắc chắn nghiêng hết về phía cô rồi.

Hà An Nhiên vui sướng. Cô ta không quan tâm đến hình tượng chạy theo đám phóng viên, giấc mộng trở thành cô dâu của hắn ngày một gần hơn.

Đám phóng viên thấy An Nhiên cũng tự động tránh sang một bên. Thấy người đến ngày một gần trái tim cô ta bỗng đập dữ dội. Tất cả máy ảnh đều hướng vào nhân vật chính, chờ đợi khoảnh khắc viên mãn.

- Trịnh lão gia, Trịnh phu nhân nghe danh đã lâu, con là...

Nhưng họ vẫn tiếp tục đi dường như không hề nhìn thấy một Hà An Nhiên ở trước mặt. Xa xa có tiếng nói vọng lại :

- Ông mau tìm xem Tiểu Vy Anh tổ chức ở phòng nào?

- Cái bà này đừng có sồn sồn lên tôi đang tra đây !

- Già rồi bị lẫn à ông mở Google Map lên thì có mà tra bằng niềm tin và hy vọng.

Ba mẹ Trịnh tổng đến đây vì Cherry? Đám phóng viên chưa kịp hết kinh ngạc về mối quan hệ giữa nó và Trịnh gia thì ...

- Âu tổng và Âu phu nhân cũng đến đây !

- Đình thiếu gia cũng xuất hiện sao?

- Nhìn kìa Hàn gia cũng đến. Còn có cả Hàn lão gia và Hàn phu nhân nữa !

Tứ đại gia tộc không hẹn mà cùng xuất hiện một lúc.

Tất cả đều là vì Vy Anh !

Đám phóng viên nhìn nhau tất cả đều chạy lên tầng 7.

Sảnh lớn đông đúc bỗng chốc chỉ còn lại một mình Hà An Nhiên.

Đây cũng là lần đầu tiên cô ta trải nghiệm cảm giác ở trên đỉnh cao rơi xuống vực thẳm là như thế nào.

Ở trong phòng hội trường lớn, Vy Anh chán nản nhìn xung quanh. Thôi hôm nay thế là toi rồi, đành để tính cách khác vậy. Dạo này nó bị sao quả tạ chiếu mạng hay sao ấy, làm chuyện gì cũng không được như ý. Bỗng cánh cửa bật mở, nó từ ngạc nhiên chuyển sang mừng rỡ, reo lên :

- Pama Trịnh hai người tới Việt Nam từ bao giờ thế sao không bảo con ?

- Trịnh Y Tử con trai ông còn làm con gái tôi khổ chưa đủ sao mà còn bắt nó ra đón chứ?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Một lần nữa Vy Anh hét lên kinh ngạc. Pama nó, còn có cả mọi người nữa, trời ơi xúc động chết mất.

Trịnh lão gia lắc đầu cười cười, nhìn ông bạn già khiêu khích :

- Chắc là nợ tình nhiều quá nên đời con phải gánh hộ cha đây.

Trịnh lão gia và Hàn lão gia là bằng hữu lâu năm, nhưng ít ai biết họ từng là tình địch của nhau, trải qua một cuộc chiến tình trường " đầy máu và nước mắt ". Mama nó và Papa Trịnh vốn là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau nên tình cảm nảy sinh là điều đương nhiên. Nhưng trớ trêu thay, đang lúc tình yêu rực lửa thì gia đình ép mama phải gả vào Hàn gia. Hai người họ sống chết thế nào cũng không thể làm gia đình đổi ý. Thế là trong ngày cưới, nhìn cánh cổng lâu đài Anh quốc đóng sập lại, papa Trịnh mất người thương ngay trước mắt mà không làm gì được. Tất nhiên sau này pama nó trải qua cuộc tình đẹp y như cổ tích, papa Trịnh cũng tìm được hồng nhan tri kỷ là mama Trịnh hiện giờ. Tuy nhiên Trịnh lão gia vẫn luôn cảm thấy lão già Hàn gia này nợ mình quá nhiều, nhưng không làm gì được lão nên lúc nào gặp nhau cũng phải kháy kháy vài câu cho đỡ ngứa miệng. 

Vy Anh tất nhiên là sửng sốt đến mức đứng không vững, nhưng không phải vì chuyện tình y như kịch bản phim truyền hình Hàn Quốc dài tập kia mà là vì ... Pama Trịnh rốt cuộc là pama ruột của hắn, là pama chồng của nó. Trời ơi !

Nhưng sao có thể? Không phải khi đưa nó sang Mỹ mama nó rõ ràng nói đây là người bạn cũ của bà, gia đình trung lưu khá giả sống ở ngoại thành California sao? 

Hàn phu nhân nhìn mặt con gái tất nhiên hiểu trong đầu nhóc con này đang nghĩ gì, ôn tồn giải thích :

- Anh nhi à mama xin lỗi đã nói dối con. Quả thật lúc đó chỉ có đưa con sang Mỹ mới đảm bảo phẫu thuật thành công, nhưng gia đình ta không thể sang cùng con được nên đành phải gửi gắm Trịnh gia.

Ngừng một chút, bà nói tiếp :

- Mặc dù để con về Việt Nam chơi nhưng chuyện gì về con, con yêu ai, con nghĩ gì cha mẹ đều biết hết. Nếu biết con là người đứa nhóc Trịnh Y Tử yêu thì chắc hẳn hai ông bà họ Trịnh này sẽ hận mà không công bố cho toàn thế giới biết, mà nếu để con biết thì con cũng sẽ không chịu ở. Thế nên ta và cha con đành phải giấu mọi người.

Nhìn mặt con gái và hai ông bà " thông gia " đang đen sì vì bị ăn cú lừa, Hàn lão gia đành nói một câu an ủi hiếm thấy :

- Là ta sai. Nhưng không phải hai bên khi gặp nhau cũng đỡ khách sáo hay sao? Đây gọi là " trong cái rủi có cái may "

Vy Anh nhìn người cha già đáng kính của mình, cố lắm mới không nói là " may con khỉ ", bởi vì...

Nó thoáng nghĩ tới một ngày đẹp trời nào đó, một cô gái trẻ nghịch ngợm thấy bộ râu Trịnh lão gia nổi tiếng giang hồ không được ổn cho lắm, nhân lúc không ai phòng bị lấy kéo tỉa tỉa vài phát khiến lão được một phen đuổi đánh đứa trẻ hỗn láo làm hỏng bộ râu mất bao nhiêu công đến Hair Salon chăm sóc. Hồi đó vui vẻ chẳng nghĩ đến hậu quả, bây giờ thì hay rồi.

Sự thật sao mà nó phũ phàng đến thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.