Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 190: Bốn người đàn ông tính sổ (6)



Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn cười rất quyến rũ, hắn gật đầu.

Lăng Thiếu Đường bị “đơ” ngay tại chỗ!

‘Ngạn Tước, cậu không phải … cũng muốn Liên Kiều theo mình học bắn súng chứ?’ Lãnh Thiên Dục nghĩ đến chuyện đó đã toát mồ hôi lạnh, cẩn trọng hỏi lại hắn.

‘Bingo!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng rạng rỡ.

Lãnh Thiên Dục cũng bị “đơ” luôn.

‘Quý Dương …’

Lăng Thiếu Đường một lúc lâu sau mới có phản ứng, xoay sang Cung Quý Dương hỏi, ‘Cậu không phải là đồng ý với tên kia chứ?’

Cung Quý Dương nhún vai, ‘Đương nhiên, sao mình lại không đồng ý?’

‘Nhưng mình nhớ là cậu nói với mình, nha đầu Liên Kiều này cực kỳ nghịch ngợm mà còn là loại chỉ sợ thiên hạ không loạn, không chỉ là công phu chỉnh người lợi hại mà ngay cả mấy mật mã tiên tiến cũng là chuyện nhỏ với cô ấy …’

‘Ai, Thiếu Đường, cậu nói nhiều như vậy không sợ mệt sao? Cái gì mà nghịch ngợm, bày trò, Liên Kiều là cô gái dễ thương ngoan ngoãn nhất trên đời này đấy!’

Cung Quý Dương không khó nhận ra ánh mắt sắc bén như hai thanh kiếm của Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngừng quét qua mình, vội vàng cười hề hề mấy tiếng ngắt lời Lăng Thiếu Đường, lại còn không ngừng nháy mắt ra hiệu với hắn.

Chỉ tiếc là Lăng Thiếu Đường không chút để ý đến ánh mắt ra hiệu của hắn, rành mạch nói tiếp: ‘Này Quý Dương, cậu là đàn ông mà sao lại thay đổi nhanh thế? Cậu còn nói Liên Kiều hết sức quả quyết, ngay cả Ngạn Tước cũng phải nhượng bộ mấy phần, đối với cô ấy hoàn toàn không có cách …’

‘Lăng Thiếu Đường mình thật muốn … bóp cổ cậu cho chết luôn!’ Cung Quý Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này, cổ áo của hắn đã bị một bàn tay to bấu chặt, ‘Người đáng bị bóp cổ là cậu mới đúng!!! Cái tên đáng chết này, rốt cuộc đã tiết lộ bao nhiêu chuyện của mình ra chứ?’

‘Nào có nào có, cậu đừng có nghe Lăng Thiếu Đường nói nhảm, rất nhiều chuyện đều là cậu ta thêm dầu vào lửa thôi!’’ Cung Quý Dương cười hề hề.

Lúc này Lãnh Thiên Dục mới mở miệng,’Quý Dương, áo sơ mi của cậu bị sao thế kia?’

Nghe hắn nói câu này, Lăng Thiếu Đường mới nhìn kỹ lại, ‘ Đúng đó, Cung Quý Dương, cậu không phải là cố ý ăn mặc thế này trước mặt Tử Tranh , muốn dùng khổ nhục kế để tìm cơ hội để Tử Tranh thiết kế quần áo cho cậu chứ?’

Cung Quý Dương hết sức ngượng ngùng.

Lãnh Thiên Dục thì cười nhạt, ‘ Mình thấy áo sơ mi của cậu có dấu cắt, haizz…Quý Dương , cậu có bị ai uy hiếp không đó?’

‘Đúng đó Quý Dương, bằng không sao cậu nói những lời không thật lòng tế kia, chắc là bị người nào đó uy hiếp rồi, đừng sự cứ can đảm nói thật ra, mình và Thiên Dục sẽ đứng về phía cậu!’ Lãnh Thiên Dục mang vẻ mặt ‘’chỉ sợ thiên hạ không loạn’’ dửng dưng nói.

Cung Quý Dương toát mồ hôi lạnh, nếu không hiểu tâm lý ‘’gây loạn’’ của hai người này, hắn dĩ nhiên sẽ cảm động đến chết vì tình anh em, nhưng mà…hắn còn lạ gì…

Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước cười vỗ vai Cung Quý Dương, giọng nói cực kỳ ôn hoà nhưng mang đầy đe doạ…

‘Quý Dương à, cậu bị ai uy hiếp vậy?’

Cung Quý Dương cười khan mấy tiếng, hắng gingj nói’’ Uy hiếp? Nào có ai uy hiếp mình chứ? Không có…không có…’

‘Này, mình nói hai người cậu đấy, vừa nãy ai liên tục nói là cố hết sức giúp đỡ mình vậy? Thế nào bây giờ lại lẳng lặng không nói tiếng nào, thật là quá đáng mà!’

‘Ngạn Tước, mình cuãng muốn giúp cậu hoàn thành tâm nguyện, nhưng mà…cậu nghỉ thử xem, Liên Kiều ngay cả Truy Ảnh của cậu cũng có thể phá hỏng, cậu nói nếu như mình dậy cô ấy cưỡi ngựa, nói không chừng đén lúc đó cô ấy nổi tính nghịch ngợm, đốt cả trường đua của mình luôn thì sao?’ Lăng Thiếu Đường cẩn trọng nói.

‘ Làm gì mà khoa trương như vậy chứ? Liên Kiều cũng chẳng phải phần tử khủng bố, Thiên Dục..’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chuyển ánh mắt về phía Lãnh Thiên Dục.

‘Cậu không phải tin mấy tin vịt kia chứ?’

Lãnh Thiên Dục không nói gì, lần đầu tiên trong đời nuốt khan một ngụm nước bọt.

‘Trời ơi, Thiên Dục, không phải cậu chứ, trước giờ chưa bao giờ thấy cậu như vậy! Hô hô…! Cung Quý Dương cười to một tràng.

‘Ngạn Tước…’Lãnh Thiên Duch trực tiếp nói với Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Dạy Liên Kiều bắn súng cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng nghe nói người phụ nữ của cậu rất nghịch ngợm, cậu cũng biết tuổi của cô ấy và tuổi của Tuyền tương đương nhau, lỡ như Tuyền bị cô ấy dạy hư, thậm chí là dụ dỗ đi mất thì biết làm sao?’

‘A, Lãnh Thiên Dục, cậu nói chuyện thâtj làm người ta dau lòng nha, Liên Kiều của mình lại chẳng là tên buôn người, dẫn Tuyền của câu làm gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước buột miệng nói.

‘Liên Kiều của mình?’

Ba người trăm miệng một lời nhắc lại câu nói của Hoàng Phủ NGạn Tước, giọng bỡn cợt, ánh mắt cũng đầy ám muội.

‘ Được rồi, cảnh cáo cho các cậu, lần này các cậu đông ý cũng được, không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu như vì các cậu mà làm trễ nãi chuyện hôn nhân của mình, nửa đời sau của mình sẽ bám theo các cậu đấy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại giở giọng bức bách nói.

‘Haizz…’

Lăng Thiếu Đường thở dài một tiếng,’ Vậy được thôi, ai bảo mình là bạn tốt của các cậu làm gì, vậy đi, phí bảo đảm giảm cho cậu 20%!’

‘Cái gì?’ Tiếng thết của Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt thối tung mái nhà, hù Cung Quý Dương ở bên cạnh giật nảy mình.

‘Ngạn Tước, đừng có kích động như vậy chứ? Thiếu Đường hắn chỉ đòi cậu phí bảo đảm thôi mà!’ Cung Quý Dương cố nén tiếng cười, nhẹ giọng an ủi.

‘Phí bảo đảm? Phí bảo đảm gì? Thiếu Đường cậu chơi xỏ quen rồi phải không, mới hai hôm trước còn làm mình tốn không ít tiền, bây giờ lại còn muốn phí bảo đảm gì chứ?’ Hoàng PHủ Ngạn Tước kinh ngạc hỏi.

‘Này Ngạn Tước, cậu không thể tính gộp lại được không, lần trước mình là người chỉ điểm cho cậu, nếu như không phải là mình báo tin cho cậu, cậu làm sao biết được Liên Kiều và cái tên tiểu tử kia đang ở bên nhau chứ? Lần này phí bảo đảm rất quan trọng, nếu như cô ấy cao hứng đem thả hết ngựa của mình thì làm thế nào? Cho nên cậu nhất định phải có chút thành ý mới được!’ Lăng Thiếu Đường phân tích kỹ lưỡng.

Sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước xanh mét.

Cung Quý Dương cũng tán đồng gật đầu,’ Đúng vậy, mình cảm thấy Thiếu Đường nói rất có lý mà theo cách nói của cậu ấy, thực ra mình cũng nên tính chút công lao mới được, nếu như không phải nhờ mình, cậu làm sao tìm được Liên Kiều nhanh như vậy, nói không chừng là đợi cậu đuổi tới sân bay, hai người bọn họ đã sớm bay đi mất rồi!’

‘Cậu về phe hắn?’ Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút không nắm bắt được, trên môi hé ra nụ cười nhàn nhạt.

‘Đương nhiên!’ Cung Quý Dương oanh liệt nói.

‘Thật là bạn tốt!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một câu không đầu không đuôi, sau đó nhìn về phía Lãnh Thiên Dục…

‘Thiên Dục, còn cậu? Có yêu cầu gì không?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.