Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 217: Món nợ liên hoàn



‘Này …’

Lãnh Tang Thanh dùng sức đẩy Niếp Ngân một cái, cười: ‘Niếp Ngân, anh cũng quá nhỏ mọn đi, chẳng qua chỉ mất đi một sát thủ thôi mà, đừng có làm ra cái vẻ mặt muốn đuổi cùng giết tận như thế được không? Mặc Di tiểu thư cũng đã thật lòng nhận lỗi rồi còn gì, anh cũng đừng làm quá mà!’

Niếp Ngân nghe cô nói vậy, không đồng tình, hắn cười cười, bàn tay to lần nữa đưa lên, dùng sức vò vò mái tóc của Lãnh Tang Thanh …

‘Ý của em là … anh không nên truy cứu chuyện này sao?’

‘Đương nhiên rồi, anh không biết “kẻ không biết không có tội sao”, chuyện này nếu anh mà còn truy cứu nữa thì quá mất khí phách đàn ông rồi!’

Lãnh Tang Thanh giọng châm chọc nói, lại tức tối nói thêm một câu: ‘Với lại anh đủ rồi đó nhé, đã nói một ngàn lần rồi, đừng có đụng tay vào đầu em!’

Niếp Ngân thu tay lại, khoanh trước ngực, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy hứng thú …

‘Vậy được, anh nghe em không truy cứu với cô ấy nữa, chỉ là … món nợ này … em trả!’

Lãnh Tang Thanh nghe vậy, sững người, ‘Niếp Ngân, anh quả thật đủ hẹp hòi rồi!’

‘Mặc kệ em nói gì thì nói, dù sao em nợ anh cũng nhiều rồi, nợ thêm một khoản nữa thì có là gì!’

Ý cười trong mắt Niếp Ngân càng sâu, càng mê người, quả thật muốn có bao nhiêu sức quyến rũ thì có bấy nhiêu sức quyến rũ.

Lãnh Tang Thanh hung hăng trừng hắn một cái.

Mặc Di Nhiễm Dung ở bên cạnh ánh mắt lại rất ảm đạm, cô không nói gì chỉ âm thầm bước tách ra khỏi hai người một chút.

Lúc này Lãnh Thiên Dục mới lên tiếng: ‘Dù sao thì mọi chuyện cũng giải quyết xong rồi, Thanh Nhi, em cũng nên theo anh về rồi!’

Trên mặt Thượng Quan Tuyền có chút không tự nhiên nhìn về phía Lãnh Thiên Dục lại nhìn về phía Niếp Ngân .

Mà mắt Niếp Ngân tiếp xúc với ánh mắt của Thượng Quan Tuyền trong lòng chợt nhói đau.

Lãnh Tang Thanh đang định lùi về phía sau thì đã bị Niếp Ngân kéo một cái, quay trở về chỗ cũ.

‘Niếp Ngân, Thanh Nhi là em gái tôi, anh làm vậy hình như không hợp tình lý lắm!’ Lãnh Thiên Dục thấy Niếp Ngân cứ nắm chặt cổ tay của Lãnh Tang Thanh, lửa giận trong mắt càng lúc càng nồng.

Niếp Ngân nhìn thẳng vào mắt Lãnh Thiên Dục, ánh mắt vừa kiên định vừa thâm trầm …

‘Thật là ngại quá Lãnh tiên sinh, tôi đã nói rồi, cô ấy không thể đi với anh!’

Môi Lãnh Thiên Dục khẽ câu lên một đường cong nhàn nhạt, hắn nói từng chữ một: ‘Thế nào? Anh cho rằng tôi không thể dẫn nó đi sao?’

‘Anh có giỏi thì thử xem!’ Nhiếp Ngấn cũng không chút sợ sệt đáp lời hắn.

Lãnh Thiên Dục nghe vậy, bàn tay đột ngột nắm lại thành quyền, vừa định mở miệng thì Lãnh Tang Thanh đã ngắt lời: ‘Anh hai, em … em bây giờ thật sự không thể đi với anh, còn về nguyên nhân tại sao, sau này em sẽ giải thích với anh!’

Cô biết hai người đàn ông này trước giờ có vướng mắc cho nên rất sợ ngay lúc này đánh nhau ở đây, liền lên tiếng khuyên giải.

‘Không được, em không thể đi theo người này!’ Lãnh Thiên Dục giọng càng lạnh lùng nhưng không giấu được lửa giận.

‘Ai ya, anh hai, anh đừng làm khó em nữa mà. Anh yên tâm đi, em sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, được không? Đợi qua một khoảng thời gian em nhất định sẽ trở về giải thích rõ ràng với anh!’ Lãnh Tang Thanh đau khổ cất tiếng cầu xin.

‘Em …’ Lãnh Thiên Dục tiến đến.

‘Dục …’ Thượng Quan Tuyền vội vàng níu cánh tay hắn lại.

‘Tuyền, đừng cản anh, hôm nay Thanh Nhi nhất định phải theo anh về!’

Lãnh Thiên Dục trong lòng không nỡ đẩy cô ra, hắn chỉ đành quay đầu nhìn cô nói, cho dù là trong lúc lửa giận bừng bừng cũng có thể nhìn ra sự sủng ái và trìu mến hắn dành cho Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền đứng cản trước mặt hắn: ‘Thanh Nhi không phải là một đứ bé nữa, cô ấy làm như vậy nhất định là có lý do của mình. Anh là anh hai đáng lý phải tin tưởng cô ấy mới phải!’

Lãnh Thiên Dục trừng mắt nhìn hai người đứng cách đó không xa sau đó ánh mắt rơi trên mặt Thượng Quan Tuyền, giọng âm trầm: ‘Tuyền, em chắc cũng biết anh kiêng kỵ điều gì!’

‘Em biết, em đương nhiên là biết …’

Thượng Quan Tuyền hai tay ôm lấy hắn, giọng ôn nhu: ‘Nhưng tính tình của Thanh Nhi không phải là anh không biết, chẳng lẽ anh nghĩ rằng cứ trói cô ấy mang về nhà thì xong chuyện sao, cô ấy dù sao cũng là em gái duy nhất của anh, thường ngày không phải là anh yêu thương đứa em này nhất sao? Bây giờ nhân nhượng cô ấy một lần thì đã sao? Hơn nữa, mọi chuyện cũng chưa chắc xấu như anh tưởng tượng đâu …’

‘Nhưng mà …’

‘Đừng có nhưng mà nữa, nếu như anh còn ép Thanh Nhi nữa, em không thèm để ý đến anh nữa!’

Thượng Quan Tuyền nói xong cũng không thèm nhìn xem phản ứng của hắn, vừa xoay đầu bước thẳng về phía cửa vừa âm thầm ném cho Lãnh Tang Thanh một ánh mắt như ra hiệu.

‘Tuyền …’

Lãnh Thiên Dục thấy lần này Thượng Quan Tuyền giận thật rồi, hắn chỉ đành nhìn Lãnh Tang Thanh nói: ‘Nha đầu, liệu mà tìm cách giải thích với anh!’

Nói xong vội vàng đuổi theo bóng dáng đã khuất ngoài cửa.

Lãnh Tang Thanh thở phào một hơi, sau đó xoay sang Niếp Ngân, vẻ mặt không vui nói: ‘Lần này thì anh vui rồi, vì anh, ngay cả anh hai em cũng đắc tội rồi!’

Niếp Ngân không nói gì, trong ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Thượng Quan Tuyền vừa đi khỏi xẹt qua một tia phức tạp …

Hắn không biết rằng ở một góc, Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp lẫn si mê, còn Hoàng Phủ Ngạn Thương thì vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt thất bại.

***

Hoàng hôn đã dần buông trên bầu trời, khi Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh một đôi tuấn nam mỹ nữ xuất hiện ở đại sảnh khách sạn đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ lẫn ghen tỵ.

Đàn ông thì hâm mộ hắn có người bạn đi cùng xinh đẹp như vậy tuy rằng trên thân đang mặc trang phục trung tính.

Phụ nữ thì ghen tỵ cô gái có được người đàn ông tuấn tú như vậy làm bạn tuy rằng trên mặt người đàn ông ngoài sự lạnh lùng thì chẳng còn biểu tình nào khác.

Khi hai người đi qua đại sảnh của khách sạn, đi ngang một vòi phun nước mang hình thần tình yêu, từng giọt nước trong veo như thủy tinh ánh trong sắc đen của đá hoa cương.

‘Này, Niếp Ngân, đã nói rõ là phải lấy hai phòng đấy nhé!’

Lãnh Tang Thanh hất mái tóc, cực kỳ tiêu sái vừa nói vừa mỉm cười nhìn một vòng các cô gái xung quanh như muốn chào hỏi.

Niếp Ngân nghe vậy chỉ cười không nói, một lúc sau mới ném lại một câu: ‘Em thật sự là đầu thai lầm rồi!’

‘Đúng đó, nếu như em là đàn ông anh cũng sẽ không thiệt thòi như vậy có phải không? Lãnh Tang Thanh đập tay lên vai Niếp Ngân như một người đàn ông với bạn thân của mình.

Niếp Ngân hơi nghiêng mặt nhìn cô, sự mềm mại từ cánh tay truyền tới khiến đôi mắt màu đen của hắn càng thêm thâm trầm …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.