Mỗi ngày trước khi rời nhà Ngạn Tước đều dặn mình phải ngoan ngoãn, tuy
cô không biết ngoan ngoãn như lời hắn nói là ý gì, muốn cô phải ngoan
như thế nào, nhưng cô luôn cảm thấy nếu như bị hắn nhìn thấy mình ở chỗ
này cùng với học trưởng Kiều Trị vậy nhất định hắn sẽ không vui. Tuy
rằng … cô cũng nhìn thấy một màn khiến mình cực kỳ không vui.
‘Không xong rồi, hắn càng lúc càng đến gần rồi! Học trưởng, chúng ta đi
mau đi!’ Liên Kiều nhìn xuyên qua hai lỗ hổng trên tờ báo, tuyệt vọng
nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đi đến gần.
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy bóng người đang dùng tờ báo để che dấu chính mình, ban đầu hắn chỉ cảm thấy tò mò nhưng sau đó lại nhìn thấy
Kiều Trị rồi ánh mắt sắc bén không khó phát hiện ra bàn tay nắm tờ báo
đang run rẩy …
Mà đáng giận hơn là, trên tờ báo rõ ràng có hai lỗ hổng! Trên đời này,
người có thể nghĩ ra biện pháp này theo hắn biết chỉ có một … đó là Liên Kiều!
Nghĩ đến đây hắn không khỏi rủa thầm một câu, bước vội về phía cô, liền
sau đó lại thấy cô định chạy trốn, lửa giận trong lòng càng nâng cao.
Chân bước càng nhanh, sau đó vươn tay. . .
‘A. . .’ Một tiếng kêu làm kinh động cả nhà hàng.
Một bàn tay đã bị bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước níu lại.
‘Xoay người lại!’ Hắn ra lệnh.
Một tờ báo bị đẩy đến trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy tờ báo không buông.
Bàn tay đang bấu tờ báo ngưng trong không trung một lúc rồi từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt xệch của Liên Kiều. . .
‘Hi. . . trùng hợp thật, anh cũng đến đây ăn cơm sao?’
Đôi mắt màu tím đầy vẻ “vô tội” nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn.
‘Thế nào? Giờ mới nhìn thấy anh sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước mở miệng, ánh mắt lạnh lùng quét qua Kiều Trị sau đó lướt trên gò má trắng nõn của Liên Kiều.
Liên Kiều ơi Liên Kiều, lại dám lén lút gặp tên tiểu tử kia sau lưng hắn?
Cô chẳng lẽ thích tên Kiều Trị kia sao? Thích đến nỗi quên mất lời dặn dò của mình?
Liên Kiều nghe vậy, dè dặn cười. . .
‘Hì hì, đương nhiên là vừa mới thấy anh rồi, em không có nhìn thấy anh
với cái cô An Địch Á đó trò chuyện. . .’ Nói đến đây cô vụt nhớ ra, đưa
tay bụm miệng. Tiêu rồi, không đánh mà tự khai!
Sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó coi hơn, hắn kéo bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều, giọng lạnh lùng: ‘Theo anh về!’
‘Ngạn Tước, buông em ra, anh làm em đau!’ Liên Kiều chỉ cảm thấy cổ tay
truyền đến ẩn ẩn đau. Cô cố gắng giãy dụa nhưng bàn tay Hoàng Phủ Ngạn
Tước như gọng sắc, căn bản là giãy không ra.
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước đã mất hết kiên nhẫn.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin anh buông Liên Kiều ra!’
Kiều Trị thấy mình không thể rụt cổ mãi, hắn nghĩ chỉ có cố nén nỗi sợ
hãi đứng lên đối kháng với người đàn ông này thì mới có cơ hội cướp Liên Kiều về.
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia chán ghét, tên tiểu tử này nhìn thật chướng mắt.
‘Tránh. Ra!’
Giọng nói lạnh như băng hoàn toàn khác hẳn phong thái điềm đạm thường ngày lại mang theo một tia cảnh cáo.
‘Hôm nay như thế nào cũng không để anh dẫn Liên Kiều đi!’
Kiều Trị buộc mình nhìn thẳng vào đôi mắt đen lấy như mắt chim ưng kia, lấy hết dũng khí nói.
Kiều Trị ưỡn ngực, ‘Tôi biết anh rất giàu có cũng biết tứ đại tài phiệt
rất có quyền lực, nhưng tôi phải nói cho anh biết, trên đời này không
phải chuyện gì anh nói cũng là đúng, nếu so với anh đúng là tôi không có bản lãnh gì nhưng ít ra tôi không giống như anh, ba lòng hai dạ, hai
chân đạp hai thuyền!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lạnh một tiếng. . .
‘Đừng có ngu ngốc cho rằng rất hiểu tôi!’
Thực nực cười, một người đàn ông ấu trĩ như vậy không biết Liên Kiều thích hắn ở điểm nào?
Vừa nghĩ đến điểm này, trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước như có một ngọn lửa bừng bừng cháy.
Kiều Trị không khó phát hiện ra lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước
càng lúc càng bùng phát, tuy trong lòng rất khẩn trương nhưng hắn tự cổ
vũ bản thân phải dũng cảm lên.
‘Tôi đúng là không hiểu anh nhưng. . .tôi chỉ cần hiểu lòng mình là được rồi!’
‘Lòng ngươi?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hừ lạnh một tiếng, ‘Ta không có hứng thú biết!’
Kiều Trị quả thật là trâu non không sợ cọp, hắn xông đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn thẳng vào mắt hắn, tuyên bố: ‘Tôi yêu cô ấy, tôi
không thể mất cô ấy!’
Không khí, trong chớp mắt đông cứng lại!
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói một lời, đôi mắt sắc bén nhìn hắn chăm chăm, trên đôi môi đẹp như tạc nụ cười càng lúc càng lạnh.
Còn Liên Kiều thì ngây ngốc nhìn hai người đàn ông đang ghìm ghìm nhìn
nhau, không chút phát giác mùi thuốc súng càng lúc càng nồng, qua một
lúc mới ngây ngô hỏi: ‘Học trưởng Kiều Trị, “cô ấy” mà anh vừa nói là ai vậy? Em có biết không?’
‘Im miệng!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quay đầu quát một tiếng.
Liên Kiều rụt cổ lại núp sau lưng hắn.
Kiều Trị thấy vậy ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước,
‘Hoàng Phủ tiên sinh, anh. . . đang sợ sao? Tại sao không dám để Liên
Kiều biết?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước híp mắt, ‘Tôi chỉ cho rằng anh tốn công dã tràng thôi!’
Kiều Trị nhìn hắn một lúc, không nói gì mà đi thẳng đến trước mặt Liên
Kiều, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nói rõ ràng từng
chữ: ‘Liên Kiều, anh yêu em, anh tin rằng em hiểu tâm ý của anh, từ lúc
gặp em lần đầu tiên cho đến giờ trong lòng anh tình yêu chỉ có tăng
không giảm!’
Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, giống như bị lời của hắn làm cho giật mình, ngay cả thở cũng không giám thở mạnh.
‘Học trưởng Kiều Trị, anh. . .’
‘Liên Kiều, chẳng lẽ anh nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh yêu em, người
anh yêu là em!’ Kiều Trị trong lòng rối tinh rối mù, hắn kích động nắm
lấy vai của Liên Kiều vừa lắc vừa nói.
‘Ô. . .’ Liên Kiều bị hắn lắc đến choáng váng mặt mày, ‘Học trưởng, anh. . . anh buông em ra rồi nói sau. . . chóng mặt quá!’