Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 316: Cuộc sống ở Lãnh uyển (1)



Dạ, Lãnh tiên sinh!’

Người áo đen chính là Lôi chấp pháp cung kính cúi thấp người chờ lệnh.

Lãnh Thiên Dục không vội lên tiếng mà đi đến trước mặt Hoàng Phủ Anh, cất lời.

‘Anh Anh, chị dâu em muốn học bắn súng, còn em thì sao?Có muốn học hay không?’

Hoàng Phủ Anh vốn cực kỳ sợ Lãnh Thiên Dục bị hắn hỏi một câu như vậy đương nhiên là càng sợ, vội vàng lắp bắp nói: ‘Em … em nghe theo anh Lãnh !’

Liên Kiều ở bên cạnh nghe vậy nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Anh, thấy đôi mày liễu của cô chau lại gần như dính sát vào nhau, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.

Lãnh Thiên Dục không khó nhận ra vẻ bất mãn trên gương mặt của Liên Kiều, môi hắn nhẹ câu lên một đường cong, nói với Hoàng Phủ Anh: ‘Anh nghe Ngạn Tước nói em là cô gái duy nhất trong nhà Hoàng Phủ không phải chịu huấn luyện, như vậy làm sao được chứ, lỡ như gặp phải phần tử nguy hiểm lúc đó năng lực tối thiểu là tự bảo vệ cho mình cũng không có!’

Đầu Hoàng Phủ Anh cúi thấp đến không thể thấp hơn, mười ngón tay bối rối nắm lấy nhau.

‘Như vậy đi, dù sao em cũng đã đến đây rồi, cùng học bắn súng vậy!’

Lãnh Thiên Dục bá đạo ra lệnh.

‘Dạ, anh Lãnh !’

Giọng của Hoàng Phủ Anh cực nhỏ, cô cúi đầu ánh mắt len lén nhìn về phía Liên Kiều.

Sớm biết như vậy thì đã không nghe lời Liên Kiều chay đến nước Ý làm gì, người thích học bắn súng là Liên Kiều chứ nào phải cô đâu.

Thấy cô lên tiếng đồng ý, Lãnh Thiên Dục hài lòng gật đầu sau đó xoay người lại dặn dò Lôi: ‘Lôi, Anh Anh giao cho cậu!’

‘Dạ, Lãnh tiên sinh!’ Lôi gật đầu đáp lời.

Hoàng Phủ Anh ngâng đầu lên, ánh mắt sợ sệt nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lôi, trong lòng ngoại trừ hoảng loạn chỉ có hoảng loạn, cô vội vàng nói: ‘ anh Lãnh , vậy … vậy Liên Kiều …’

‘Anh sẽ tự dạy!’

Lãnh Thiên Dục nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ hoài nghi của Liên Kiều, nói: ‘Người có thể khiến cho Lăng Thiếu Đường luống cuống tay chân anh còn chưa thật sự thấy qua, nha đầu anh lại muốn xem thử em có phải giống như lời Lăng Thiếu Đường … là có tài năng thiên bẩm thế không!’

‘Dừng …’ Liên Kiều bực dọc xua tay: ‘Cái gì mà thiên bẩm với thiên bánh? Nhân tiện, nhắc tới bánh em cũng thấy đói bụng rồi. Đúng rồi, cho dù anh nhốt em ở trong Lãnh gia biệt uyển thì cũng không thể bạc đãi em đâu, bằng không em sẽ nói với Ngạn Tước để anh ấy thay em báo thù.’

‘Phù …’ Thượng Quan Tuyền bị cách nói ngây thơ của cô chọc cười, cô che miệng cố nén tiếng cười.

Thật là một cô gái có bản lĩnh, có thể đem lời của Dục nói nghiêng nói ngửa thành thế này.

Lãnh Thiên Dục cũng bị lời nói của cô làm cho nhất thời không phản ứng lại kịp, một lúc sau hắn mới thở dài, dặn dò người làm …

‘Đi chuẩn bị bữa ăn cho Hoàng Phủ phu nhân và tiểu thư!’

***

Bữa ăn trưa diễn ra cực kỳ vui vẻ bởi vì có Liên Kiều, cây chọc cười này khiến cho bầu không khí trong Lãnh gia trở nên náo nhiệt không ít.

‘Tiểu Tuyền, biệt uyển Lãnh gia có thú vị không? Chị thấy chỗ nào cũng có vệ sĩ, em sống ở đây nhất định là buồn chết phải không?’ Ăn uống no nê xong Liên Kiều kéo tay Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh cùng nhau đi dạo trong vườn hoa.

Thượng Quan Tuyền mỉm cười, ‘Thực ra lúc vừa đến đây em cũng không quen lắm nhưng nghĩ đến thân phận của Dục thì em hiểu, vốn dĩ vệ sĩ ở đây nhiều hơn nhiều so với ba người còn lại trong tứ đai tài phiệt là bởi vì sự an toàn của Lãnh gia mà thôi!’

‘Vậy chẳng phải là em không có chút tự do nào sao?’

Liên Kiều nhướng mày nhìn một lượt bốn phía, căn biệt thự này toàn bộ đều là màu trắng hệt như một tòa thành cổ trong truyện cổ tích.

‘Nào có khoa trương như chị nói chứ. Thực ra Dục đón hai người đến ở chỗ này chẳng qua cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của hai người mà thôi. Dù sao hai người cũng là con gái chân yếu tay mềm.’ Thượng Quan Tuyền kéo tay Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh cùng ngồi xuống một băng ghế gỗ, nhẹ giọng nói.

Liên Kiều chợt nghĩ đến một vấn đề, cô liền lên tiếng hỏi: ‘Đúng rồi Tiểu Tuyền, em là sát thủ thật sao? Mà còn là loại sát thủ rất lợi hại phải không?’

Cô thật sự rất tò mò nha, từ nhỏ đến lớn Liên Kiều chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với một sát thủ huống chi là kết bạn chuyện trò.

‘Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Anh có chút ngượng ngùng kéo một góc áo Liên Kiều như nhắc nhở cô rồi nhìn Thượng Quan Tuyền bằng ánh mắt như có lỗi: Tiểu Tuyền, Liên Kiều chỉ là tính tò mò hơi mạnh, chị đừng trách nha.’

Thật là hết cách với Liên Kiều, chị ấy sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này chứ? Lúc đến sân bay mình không phải đã dặn dò rất kỹ là những chuyện liên quan đến quá khứ của Thượng Quan Tuyền tốt nhất là đừng nên nhắc tới hay sao chứ, hỏi ra thật không lịch sự chút nào.

‘Ai ya, Anh Anh, cái này có gì ghê gớm đâu. Chị chỉ là sùng bái một cô gái có thể làm sát thủ thôi mà!’ Liên Kiều vốn tâm tư đơn thuần, chẳng suy nghĩ gì nhiều, thản nhiên nói.

Thượng Quan Tuyền cười cười: ‘Anh Anh, Liên Kiều nói cũng đúng, thực ra cũng chẳng có gì phải dấu giếm cả, đều là chuyện đã qua rồi mà!’

‘Oa, nói như vậy tất cả đều là sự thật sao? Em thật sự là sát thủ sao?’ Liên Kiều nhìn Thượng Quan Tuyền bằng ánh mắt hâm mộ.

Hoàng Phủ Anh có cảm giác mình sắp xỉu mất.

Thượng Quan Tuyền gật đầu.

Liên Kiều thấy vậy càng cao hứng, cô vừa nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền vừa hỏi: ‘Làm được sát thủ nhất định là rất lợi hại phải không? Trong mấy phim chị xem ai làm sát thủ cũng cũng vậy hết đó, rất cool. Đúng rồi, em có thể phi thân sao? Trong phim rất nhiều người bay tới bay lui vậy đó!’

Hoàng Phủ Anh liếc nhìn cô một cái, nhịn không được chen vào: ‘Làm ơn đi Liên Kiều, bay tới bay lui là mấy chiêu trò để hấp dẫn người xem thôi!’

‘Ai nói chứ? Làm sát thủ không phải là nhảy từ những chỗ rất cao xuống đất hoặc là phi từ chỗ này sang chỗ khác sao? Tiểu Tuyền, em nói có đúng không?’ Liên Kiều hưng trí bừng bừng vừa nói vừ khua tay múa chân.

‘Phì …’ Lần này Thượng Quan Tuyền cũng không nhịn nổi nữa, cô bật cười ra tiếng, ‘Liên Kiều, chị thật đáng yêu nha!’

Chỉ quen nhau trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủ, Thượng Quan Tuyền đã hoàn toàn hiểu rõ sự ngây thơ và đơn thuần của Liên Kiều, chẳng trách cả Kỳ Hinh và Sầm Tử Tranh đều rất thích Liên Kiều, chính bản thân cô cũng rất thích.

‘Tiểu Tuyền, có thể biểu diễn một chút cho chị xem được không? Chị thật sự rất tò mò!’ Liên Kiều dùng ánh mắt nài nỉ nhìn Thượng Quan Tuyền, tay không ngừng lắc lắc cánh tay của cô.

Thượng Quan Tuyền cố nhịn cười nói: ‘Liên Kiều, cho dù là sát thủ lợi hại nhất cũng không bay nổi đâu, Anh Anh nói đúng đó, mấy chuyện đó chỉ là chiêu trò của phim điện ảnh mà thôi. Người làm sao làm nổi chứ!’

Liên Kiều thất vọng nói: ‘Nhưng sát thủ nhất định có điểm khác người thường chứ?’

Thượng Quan Tuyền nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Ừm, thực ra … sát thủ cũng có thể coi như là biết bay tới bay lui, nhưng với điều kiện là phải có hoàn cảnh thích hợp hoặc là một số công cụ hỗ trợ thì mới được.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.