Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 330: Làm loạn Lãnh uyển (2)



‘Ừm, nói như vậy còn có chút giống với phong độ của dâu trưởng của gia tộc Hoàng Phủ chứ.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mắt đầy ý cười nói.

Liên Kiều bất mãn bĩu môi: ‘Ngạn Tước, anh không cần em nữa phải không?’

‘Sao lại nói vậy?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô hỏi vậy liền giật mình, nhất là khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất của cô hắn càng đau lòng hơn.

‘Bởi vì đã mấy ngày rồi mà anh cũng không thèm đến đón em.’ Liên Kiều hệt như một đứa bé đi lạc, ngoài ủy khuất ra chỉ toàn là sợ hãi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi mỉm cười: ‘Yên tâm đi nha đầu, đợi anh xử lý xong những việc gấp bên này liền lập tức sang đó đón em.’

‘Vậy còn phải đợi bao lâu nữa?’ Liên Kiều vội hỏi lại.

‘Tối mai là em có thể gặp được anh rồi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không để cô đợi lâu, vội nói ngay đáp án.

‘Hả? Tối mai sao?’

Liên Kiều dường như không ngờ đến câu trả lời của hắn là như vậy, nhất thời ngạc nhiên đến sững người sau đó vui vẻ nói: ‘Hay quá, vậy là tối mai em có thể nhìn thấy anh rồi!’

‘Vui như vậy sao? Nói cho em biết, ngày mai gặp em, việc đầu tiên anh làm là phạt em một trận, xem lần sau còn dám bỏ nhà ra đi không, hại anh lo lắng lâu như vậy.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giả vờ hung hăng nói.

Liên Kiều tưởng thật, bất mãn trừng hắn một cái: ‘Anh thật xấu, đều không đứng trên lập trường của em mà suy nghĩ, giống hệt như tên Lãnh Thiên Dục kia, suốt ngày cứ bắt nạt em.’

‘Thiên Dục bắt nạt em sao?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước thế nào cũng không nghĩ là nghe được câu này, ‘Sao lại thế được chứ? Em không bắt nạt hắn đã tốt lắm rồi, có phải là lại giở tính bướng bỉnh ra không?’

‘Đâu có đâu.’

Liên Kiều nói một cách ủy khuất: ‘Lãnh Thiên Dục hắn bắt nạt em, không chỉ phái người giám thị bọn em, không cho chúng em ra ngoài chơi lại còn nói mà không giữ lời, em rõ ràng là đã bắn trúng hồng tâm, hắn lại không giữ lời hứa, không cho em bắn bằng đạn thật. Hắn thật keo kiệt, em ghét chết đi được.’

‘Ồ, thì ra là vậy.’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói ít nhiều cũng đã hiểu tám chín phần, bằng sự hiểu biết của hắn về Lãnh Thiên Dục, những điều mà Liên Kiều nói phần lớn là sự thật bởi vì Lãnh Thiên Dục hoàn toàn có thể làm được những chuyện này.

Thật đúng là anh em tốt!

‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh còn dám cười sao? Nhìn thấy em bị bắt nạt anh vui lắm phải không?’ Liên Kiều chau mày, bất mãn hỏi.

‘Em nha, nghịch ngợm như vậy đương nhiên là cần có một người nghiêm khắc quản lý em bằng không không biết em còn có chiêu trò gì nữa. Thiên Dục làm như vậy hoàn toàn là vì tốt cho em thôi, cậu ta sợ em lỡ như xảy ra chuyện gì thì không biết giải thích với anh thế nào thôi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng giải thích.

‘Hừm, anh ta nào có tốt như anh nói đâu. Em còn không nhìn ra được sao, hoàn toàn không có chút tự do nào, sớm biết như vậy em không thèm đến Ý làm gì.’ Liên Kiều không đồng tình với lời giải thích của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

‘Nếu đổi lại là anh anh sẽ quản lý em chặt hơn cả cậu ta nữa. Qua chuyện lần này, anh đã học được bài học rồi, tốt nhất là quản em chặt một chút thì tốt hơn.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa cười vừa nói.

‘Ghét anh chết đi được!’

Liên Kiều tức tối nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, bĩu môi: ‘Ai mà không biết các anh là cùng một phe chứ, đáng ghét!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô như vậy buồn cười nói: ‘Loại như Thiên Dục là cẩn thận chu đáo, em ghét cậu ta là không đúng rồi. Anh có thể nhìn ra cậu ta thật sự là thật lòng chăm sóc hai người .’

‘Con mắt nào nhìn thấy chứ? Chăm sóc chúng em? Ngưng … Không làm em tức chết đã là tốt lắm rồi.’ Liên Kiều bất mãn kháng nghị.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ lắc đầu, ‘Em đó, vẫn còn tính trẻ con lắm. Anh nhìn sơ qua căn phòng em ở là biết ngay rồi.’

‘Căn phòng này sao?’

Liên Kiều nhìn một vòng xung quanh căn phòng sau đó chau mày nói; ‘Anh còn nói tốt cho hắn, Lãnh Thiên Dục chuẩn bị căn phòng cho em một căn phòng màu hồng, bên trong toàn là thú nhồi bông với búp bê, Ngạn Tước, em cũng đâu phải trẻ con bảy tám tuổi đâu, sao lại sắp xếp cho em căn phòng nhàm chán thế này chứ. Với lại em đâu có thích màu hồng. Vậy chẳng phải là Lãnh Thiên Dục cố ý làm vậy sao?’

Nghe cô ai oán tố khổ một tràng, Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực cười cười, hắn thật lòng cảm thấy oan uổng thay cho Lãnh Thiên Dục …

‘Đó chỉ là một cách thể hiện tình cảm của Thiên Dục mà thôi. Trong mắt hắn em như là Tang Thanh nha đầu kia vậy, đều được hắn xem như là em gái ruột. Trong suy nghĩ của Thiên Dục, các cô gái đều thích mấy thứ như thú nhồi bông, thích màu hồng, đại loại vậy. Như Lãnh Tang Thanh vậy, lớn từng đấy tuổi rồi nhưng trong lòng Thiên Dục vẫn coi như là một cô nhóc thôi, sinh nhật hàng năm nếu hắn không tặng thú nhồi bông thì là tặng búp bê.’

‘Gì chứ?’ Liên Kiều cảm thấy mình sắp hôn mê rồi, Lãnh Tang Thanh thật đáng thương, ;Cũng đúng nha, em đã xem qua phòng của Thanh Nhi, thật giống với căn phòng này nha. Trời ạ, thực đáng sợ quá đi, hèn chi Thanh Nhi lại không tìm cách trốn đi du lịch khắp nơi.’

‘Không được học theo con bé, nghe rõ chưa? Ngoan ngoãn ở lại Lãnh Uyển chờ anh, lần này em còn dám lén trốn đi nữa, bị anh bắt lại thì em chết chắc rồi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng cảnh cáo.

Bỏ nhà ra đi có thể xem như một tín hiệu cảnh báo khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể an tâm được, hắn tuyệt đối sẽ không để cô dưỡng thành thói quen xấu này.

‘Được rồi được rồi mà, ông cụ non. Anh thật là phiền nha, hệt như Lãnh Thiên Dục vậy, thực ra bốn người bọn anh đều giống nhau cả. Ồ, không đúng nha … Cung Quý Dương tốt hơn nhiều, anh ấy không giống với các anh, nhàm chán như vậy.’ Liên Kiều hung hăng liếc hắn một cái.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ha hả, ‘Em đó, tiểu yêu tinh không sợ thiên hạ đại loạn, ngay cả Quý Dương cũng phải sợ em luôn. Nếu như anh không chạy đến nước Ý nhanh một chút, nói không chừng Thiên Dục cũng bị em chọc tức đến tuổi trẻ qua đời.’

‘Ngưng … Nào có khoa trương như anh nói chứ? Em mới là người bị hại đây này. Hừm! Anh ta là chó con! Tóm lại em sẽ không để hắn đắc ý lâu đâu.’ Liên Kiều làu bàu.

‘Chó con? Cái gì chó con?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe không hiểu. Sao tự dưng lại xuất hiện chó con chứ?

‘Ai ya, anh đừng có hỏi nữa mà. Có nói cũng không rõ ràng được. Thôi em cúp máy nha!’ Liên Kiều không muốn giải thích dông dài với hắn, vẫy tay ra hiệu tạm biệt.

‘Đợi đã!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vội lên tiếng ngăn lại động tác cúp máy của cô.

‘Gì vậy anh?’ Liên Kiều lười biếng hỏi lại.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Em còn chưa nói!’

Liên Kiều ngơ ngác nhìn nụ cười trên gương mặt anh tuấn của hắn: ‘Nói cái gì?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước ra lệnh bằng một giọng đầy vẻ sủng nịch, ‘Nói em yêu anh!’

Gương mặt xinh xắn của Liên Kiều chớp mắt đã bị màu hồng che phủ, cô khép mi, lí nhí nói: ‘Em yêu anh!’

Giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến từ tai nghe điện thoại vào tai của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn không kìm được nở một nụ cười hạnh phúc, đôi mắt đen láy đang nhìn cô qua điện thoại cũng trở nên hết sức dịu dàng, hắn âu yếm nói: ‘Anh cũng yêu em!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.