Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 384: Anh động lòng vì em, đau lòng vì em (2)



Dodo không lên tiếng, chỉ có ánh mắt đăm đăm nhìn hắn không chớp.

Sau đó cô thấy mình bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm chặt lấy, ‘Đừng nói bậy, tất cả đều đã qua rồi!’

Hắn nói thật khẽ, vừa như trấn an cô, lại giống như đang trấn an chính mình.

Dodo an ổn dựa vào lòng hắn, đôi tay vòng qua cổ hắn nhưng trong đáy mắt là sự buồn bã đến vô cùng …

‘Ngạn Tước …’ Cô mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhận ra điểm này, hắn nhẹ nâng mặt cô lên, đôi mắt đen nhìn sâu vào đôi mắt màu tím của cô.

‘Sao vậy?’

Dodo chăm chú nhìn hắn như muốn thu hết gương mặt anh tuấn kia vào trong đáy mắt, dần dần trong mắt dâng lên một nỗi buồn man mác …

‘Nếu như … em không còn trên đời này nữa, anh còn nhớ đến em không?’

Đôi mày kiếm của Hoàng Phủ Ngạn Tước chau chặt lại …

‘Sao tự dưng lại nói những câu ngốc nghếch như vậy?’

‘Đừng, nghe em nói …’

Giọng nói của Dodo chợt trở nên cực kỳ dứt khoát, đôi mắt màu tím nhìn hắn không chớp: ‘Anh trả lời em được không?’

‘Anh sẽ không để ai làm tổn thương đến em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa vò vò mái tóc cô vừa nói.

Dodo hơi mỉm cười nhưng nỗi buồn trong mắt vẫn chưa tan, ‘Ngạn Tước, trời cũng có lúc mưa gió khôn lường, con người làm sao chống lại được số mạng chứ? Vạn vật trên đời không phải đều như thế sao?’

‘Liên Kiều …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô bằng ánh mắt đăm chiêu, trong ánh mắt lẫn giọng nói đều lộ vẻ không vui: ‘Những lời tiêu cực như vậy, về sau không được phép nói!’

Dodo nhẹ thở dài một tiếng đưa tay xoa xoa nơi chân mày đang nhíu chặt kia, động tác mang theo vô hạn trìu mến, cô dịu giọng nói: ‘Em chỉ mong anh sẽ mãi mãi nhớ đến em, dù rằng … đó chỉ là hy vọng xa vời!’

‘Liên Kiều …’

‘Nói “anh yêu em”, được không? Cho dù bây giờ anh không yêu em nữa nhưng cho em nghe một tiếng yêu từ miệng anh, vậy cũng đủ rồi!’ Dodo khổ sở lên tiếng ngắt lời hắn, giọng nói mang theo chút khẩn cầu.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp, vừa có chút áy náy, lại có chút tội nghiệp, lại có chút tự trách, hắn thở dài một tiếng: ‘Xin lỗi em, đều tại anh không tốt, anh làm cho em đau lòng.’

‘Không, như bây giờ em cũng cảm thấy đủ rồi, có thể ở trong lòng anh thế này dù một giây cũng đủ làm em vui lắm rồi.’

Dodo đưa tay che miệng hắn, không cho hắn liên tiếng, nhẹ giọng nói, ‘Cho nên, cho dù bây giờ anh không còn yêu em nữa, cũng xin anh … nói dối em thêm một lần nữa, được không?’

‘Liên Kiều …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước sâu kín thở dài một tiếng, ‘Anh yêu em!’

‘Nói lại lần nữa, được không?’ Đáy mắt Dodo dần dâng lên một tầng sương mù, qua màn sương mờ đó, ánh mắt như có thêm một chút cô đơn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ hôn trán cô, lặp lại lần nữa: ‘Anh yêu em!’

Dodo cười nhưng nước mắt bắt đầu rơi.

‘Ngạn Tước, em rất hạnh phúc, thực sự!’

‘Vậy thì đừng khóc!’

Giờ phút này, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ có áy náy cùng tự trách, hắn đưa tay nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, môi lại đặt lên trán cô một nụ hôn, động tác ôn nhu, săn sóc nhưng không biết vì sao lại làm cho người ta cảm giác được một tia sầu não.

Hai tay Dodo vòng qua cổ hắn, nhiệt liệt hôn hắn, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, bầu không khí cũng trở nên càng lúc càng nóng, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập.

Ngoài cửa sổ chợt sáng lóe sau đó là một tiếng sét chấn động.

‘Ngạn Tước, em mang cà phê cho anh …’ Giọng nói ngọt ngào của Liên Kiều truyền đến từ cửa phòng, rồi giọng nói theo án sáng vừa lóe lên từ bầu trời chiếu vào hoàn cảnh trong phòng mà ngưng bặt …

Choang …

Tiếp theo đó là một tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên, thì ra chiếc cốc đã trượt từ tay Liên Kiều xuống vỡ tan tành, mùi cà phê thơm lừng bay tản mát khắp phòng.

Trong ánh chớp đó, Liên Kiều nhìn thấy một đôi nam nữ đang hôn nhau nơi sofa, mà cũng bởi vì ánh sáng từ tia chớp đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy Liên Kiều đứng yên như phỗng nơi cửa, ánh mắt hoảng hốt, nét mặt bi thương.

Không khí như đông đặc lại.

‘Liên Kiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thảng thốt gọi.

Liên Kiều vẫn chưa có phản ứng, lòng cô đau, đau quá, chừng như tiếng sét kia là đánh trúng vào tim cô chứ không phải đánh ở ngoài cửa sổ vậy, trong đôi mắt màu tím chỉ còn lại chấn động cùng khó tin, không chỉ ngón tay mà cả thân thể đều đang run rẩy. Sau khi nghe tiếng kêu của hắn, cô không suy nghĩ gì, xoay người bỏ chạy.

‘Liên Kiều …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước lòng đầy sợ hãi vội vàng đứng dậy định đuổi theo thì cánh tay lại bị Dodo níu lại…

‘Ngạn Tước, anh thật sự muốn đuổi theo cô ấy sao?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước lòng nóng như lửa đốt, hắn nhìn về phía cửa phòng sách sớm đã không còn bóng người sau đó ánh mắt nhìn về phía Dodo, thần tình phức tạp.

‘Ngạn Tước …’ Dodo cũng khẩn trương nhìn hắn, trong mắt là vô hạn khẩn cầu.

Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vò tóc cô, sau đó cúi người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ …

‘Xin lỗi …’

Nói xong liền buông cô ra, bước nhan về phía cửa.

Một tia chớp nữa xẹt qua bầu trời chiếu lên gương mặt trắng bệch của Dodo.

Cô ngồi ngây ngốc một lúc thật lâu, mãi cho đến khi tay chân tê dại mới hơi động đậy một chút, co hai chân lên sofa, vùi đầu vào giữa hai gỗi, mái tóc dài rũ rượi trượt xuống bờ vai đang run rẩy, gương mặt lộ ra một vẻ tuyệt vọng hoàn toàn.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng sách chợt bị đẩy ra, từ ánh đèn hắt ra từ phía hành lang có thể nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn yểu điệu đang đứng dựa vào cửa.

‘Vì sao không đi cản lại?’

Giọng của Mặc Di Nhiễm Dung nhàn nhạt vang lên, không khó nhận ra sự nghi hoặc trong đó.

Dodo không trả lời câu hỏi của cô, cô ta chuyển tư thế ngồi để đầu tựa vào lưng ghế sofa, gương mặt vốn u buồn dần trở nên lạnh lùng.

‘Trả lời tôi! Vì sao không đi ngăn cản?’ Mặc Di Nhiễm Dung đi đến trước mặt Dodo, đứng nhìn cô từ trên cao, hỏi lại lần nữa.

Dodo rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn cô, ánh mắt bình đạm đến đáng sợ, cô ta lạnh nhạt hỏi: ‘Đây không phải là điều các người mong muốn sao? Để Hoàng Phủ Ngạn Tước thuận theo tình huống mà nhớ lại Liên Kiều?’

‘Cô rốt cuộc là muốn giở trò gì?’

Mặc Di Nhiễm Dung thật không hiểu rốt cuộc cô gái trước mặt mình đang suy nghĩ gì, cô nhíu mày, sự nghi hoặc trong đáy mắt càng lúc càng rõ nét: ‘Cô đem thời hạn cuối nói cho tôi biết tức là nói cho tôi biết cô có lòng tin đánh thắng cuộc chiến này. Vậy mà bây giờ nhìn thấy Hoàng Phủ tiên sinh đuổi theo Liên Kiều lại chẳng có hành động gì ngăn cản? Tôi thật sự không hiểu cô rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, muốn làm cái gì?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.