Mặc dù than đói nhưng nó đã quen với tôn nghiêm của một tiểu thư từ nhỏ. Nó từ tốn cho thức ăn vào miệng và thưởng thức mùi vị của chúng. Bữa ăn của cô không hề có một tiếng động nhỏ nào (hay ghê chưa?). Hai anh bước đên gần cô, người hơi cúi xuống
- Hân hạnh được làm quen với cô!
Nó ngước lên, đang ăn mà thằng cha nào phá đám thế không biết? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng vừa nhìn thấy hai cái bản mặt phải nói đẹp dã man thì cô lại nở nụ cười chết người. Nó đứng lên cúi đầu chào nhẹ
- Chào hai anh!
Cả hai nhìn nhau hài lòng, không những đẹp mà còn lịch sự. Ba người bắt đầu ngồi xuống trò chuyện. Tuy ngoài mặt cười nói vui vẻ nhưng trong bụng cô nàng thì lại rủa thầm
"Mẹ kiếp! Hai thằng này ở đâu chui ra không biết? Mất cả bữa bụp - phê của bổn tiểu thư. Nói gì nói lẹ đi rồi biến khỏi mắt ta, không thì ta bụp vào mặt cho mà phê nhá!"
Nó cười cười rồi cầm ly nước cam lên uống một hơi dài. Bỗng tiếng của một người đàn ông vang lên, theo sau đó là một đoàn người tiến vào phía cửa.
- Chào Trần chủ tịch! Lâu quá ta không gặp nhau.
- Ồ chào Hoàng chủ tịch! - một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Phụt"
- Khụ.... khụ....
Ngụm nước cam trong miệng nó văng vào mặt anh bạn đối diện không thương tiếc. Nó bị sặc ho bán sống bán chết. Nó lấy cái túi xách che mặt mình lại rồi đưa hai con mắt ra nhìn về phía đám đông vừa tiến vào.
Người đàn ông trẻ nhất chỗ đó, phong độ nhất chỗ đó, người có tên là Trần chủ tịch chẳng... chẳng.... phải là người ba đang "truy lùng" cô sao? Tại sao ông lại có mặt tại cái chỗ này hở trời? Thôi tiêu đời cô rồi, nó chỉ lo cho mình mà không thèm đoái hoài gì đến bốn con mắt đang mở trân trân ra nhìn cô. Hình tượng tiểu thư đài cát đã bị sụp đổ trong phút chốc.
Nó hoang mang, nhỡ ba phát hiện ra mình thì coi như toi. Phải tẩu thoát đi rồi tính gì tính. Nghĩ là làm, cô nấp sau lưng cô phục vụ vừa đi ra định chạy theo lối cửa. Ai ngờ một trong hai anh chàng lúc nãy lên tiếng
- Tiểu thư! Cô có thể để lại số điện thoại cho tôi không?
- ĐỂ CÁI ĐẦU NHÀ NGƯƠI! BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TA! - Nó bực bội quát lại. (thiệt tình bà này đang trốn mà không biết kiềm chế gì cả).
Ai ngờ cái giọng "quát" mấy nghìn độ rít-te của cô khiến cả nhà hàng chú ý. Trong số đó có một người nhận ra cô và hét lên
- Nhi! Nhi CON ĐỨNG YÊN ĐÓ! - còn ai ngoài Trần chủ tịch của chúng ta.
Nó co giò bỏ chạy thục mạng, bây giờ chỉ có chạy mới mong sống sót thôi. Trần chủ tịch đứng phắt dậy ra lệnh cho đám vệ sĩ đứng gần đấy
- Mau bắt cô chủ lại! Không được để nó chạy thoát!
- Dạ vâng.
Mười mấy tên vệ sẽ đuổi theo cô. Nó hất mấy đống chén dĩa, xô ngã đống bàn ghế xuống đất để ngán đường bọn chúng. Nhà hàng trong phút chốc thành một cái bãi rác bừa bộn và rất chi là lộn xộn.
"Ầm.... xoảng..... ầm"
Hoàng chủ tịch một phen bất ngờ, ông toát cả mồ hôi hột
Về phần nó thì vận hết nội công để chạy, vận tốc đã lên đến gần như tối đa. Mấy người khách lẫn nhân viên đang đi trên hành lang đều phải né hết vào lề vì sợ "xe căng hải tông". Vừa né xong nó thì đám vệ sĩ lại chạy đến, chúng vừa chạy vừa hét í ới vang vọng cả một khu vực. Nó bấm nút thang máy, cả người sốt ruột không khỏi nhảy tưng tưng lên
- Mở ra.... mở ra nhanh lên! Nhanh lên trời ơi!
Hai tay nó nhấn hai bên không ngừng, thế mà cái thang máy chết tiệt lại không chịu mở. Nó cởi đôi giày cao gót ra nhắm đến chỗ cửa thoát hiểm. Bọn chúng đã đuổi sát đít rồi, không còn thời gian nữa.
"Lên hay xuống đây? Chạy lên hay chạy xuống bây giờ??/?"
Trán nó đầy mồ hôi, mớ hải sản lúc nãy bây giờ chắc tiêu hóa hết rồi. Bỗng cái đầu của nó sáng trưng lên. Nghĩ ra rồi!
Mấy tên vệ sĩ mất dấu nó ở thang máy, tên chỉ huy phân công
- Hai người dùng thang máy đi lên, hay người dùng thang máy đi xuống!
- Dạ rõ! - bốn tên đồng thanh rồi thi hành.
- Còn ba người theo tôi đi kiểm tra cửa thoát hiểm! Nhanh lên!
- Dạ rõ!
Chỗ cửa thoát hiểm cầu thang đi xuống có chiếc giày cao gót của nó nằm lăn lóc. Tên vệ sĩ tiến tới nhặt lấy rồi bảo
- Hình như cô chủ chạy xuống tầng dưới! Ta mau đuổi theo thôi!
- Khoan!
Tiếng tên chỉ huy ngăn lại, anh ta cầm lấy chiếc giày rồi bảo
- Có thể là cô ấy định đánh lạc hướng chúng ta! Quăng chiếc giày ở đấy để chúng ta nghĩ là cô ấy chạy xuống nhưng thực ra là cô ấy chạy lên.
Nó giật điếng người sau cánh cửa tầng trên, tên này nhìn mặt đần độn vậy chứ cũng thông minh phết. Anh ta tiếp tục ra lệnh
- Hai cậu chạy xuống dưới kiểm tra! Tôi và cậu này sẽ lên trên để tìm kiếm!
- Dạ rõ!
"Thôi tiêu rồi!" nó lại co giò bỏ chạy, phải trốn nhanh lên. Nếu để bị bắt thì nguy lắm. Nhưng mà trốn ở đâu đây? Sao xung quanh đây toàn là phòng không thế này, sao không có cái kẹt nào cho cô chui vào hết vậy?
"Tiếng bước chân của họ ngày càng gần, chỉ cần cánh cửa thoát hiểm mở ra họ sẽ tóm được mình ngay. Trời ơi! Làm sao đây? What should i do? Na ottoke?"
Tội nghiệp ghê? Sợ quá loạn ngôn ngữ luôn rồi! Bỗng cô nhìn thấy cái phòng có cánh cửa lớn trong góc. Cô chạy đến đập cửa
- Mở ra! Mở ra nhanh lên! Mở cửa! Mở cửa!
Cánh cửa bật mở, nó chưa kịp nhìn mặt người đối diện thì đã ập vào phòng người ta. Cả hai té phịch xuống đất, nó quơ vội đóng cánh cửa lại đồng thời là lúc cánh cửa thoát hiểm vừa mở ra. Hú hồn! Tuy là đang ngồi trên người của người khác nhưng nó vẫn rất "hồn nhiên" áp tai vào cửa nghe ngóng.