Chúng ta hẹn hò được không?
Nếu như lấy góc độ của diễn viên AV mà đánh giá thì bộ phim này chế tác không mấy công phu, chỉ có một cảnh đơn giản từ đầu đến cuối, thậm chí thao tác đổi góc máy cơ bản nhất cũng không có.
Điểm sáng duy nhất chính là nhan sắc và vóc dáng của hai nữ diễn viên, dù góc quay không đẹp lắm nhưng lên hình cũng đủ đẹp mắt.
Vấn đề là Thẩm Doãn đã không còn là diễn viên AV, mà một trong hai nữ chính của phim lại là phu nhân đang bao nuôi nàng.
Sau khi Thẩm Doãn xem được một lúc, không chịu nổi giơ tay ấn tạm dừng. Nàng không xem nổi nữa cũng nghe không vào, hình ảnh và tiếng rên dâm mỹ quen thuộc kia như từng cây kim sắc nhọn đâm vào tim nàng.
Kỳ lạ, rõ là nàng đã sớm biết phu nhân không chỉ có một chú chim hoàng yến là nàng, cũng biết phu nhân từng kết hôn với người khác, còn có với nhau một đứa con gái. Thẩm Doãn biết tất cả, biết rất rõ ràng, nhưng việc hiểu biết khác hoàn toàn với việc nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai.
Nếu như trước đây chỉ biết qua sơ lược không chi tiết; thì giờ phút này từng chi tiết nhỏ đã được phóng to trước mặt mình, vừa lãnh khốc vô tình lại cực kỳ thực tế cho mình nhìn thấy lúc nàng ở bên người khác cũng từng có thời gian vui sướng như vậy.
Vào lúc ấy, mình lại đang làm gì?
Mình vẫn còn là một đứa nhóc chưa phát dục chưa phân hóa, ở trong trường học phương trình bậc nhất một ẩn* đơn giản nhất.
*ax+b=0
Thẩm Doãn cúi đầu, ngực bị nén quá nhiều cảm xúc đến nỗi không kịp thở, không phải là nàng không biết đến sự chênh lệch giữa mình và phu nhân. Không chỉ về mặt thân phận hay tuổi tác, mà còn sâu xa hơn, ví như trên phương diện tình cảm.
Nàng từng có rất nhiều người, mình không phải kẻ đầu tiên.
Điều làm cho nàng khổ sở bất an hơn hết chính là mình cũng chưa chắc là người cuối cùng.
Đúng, so với việc nhìn thấy video phu nhân làm tình cùng những người khác trước đây, thứ đả kích Thẩm Doãn nhất chính là thân phận nhỏ bé thấp kém của mình. Nàng sợ mình chỉ là một món đồ chơi, một món đồ thay thế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay thế hay vứt bỏ.
Sự tự ti và thân phận kém cỏi đã ăn mòn thần kinh Thẩm Doãn, khiến nàng rơi vào vũng lầy cảm xúc không thể thoát ra. Nàng ngước mắt nhìn hai người kết hợp chặt chẽ trong màn hình, Hứa Sanh không chừng chính là bản thân mình sau này, Thẩm Doãn đứng lên, tắt TV.
Đầu đĩa nhả đĩa video kia ra, Thẩm Doãn cầm lấy, định trả nó lại chiếc hộp Pandora.
Xem như khi nãy không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài, Thẩm Doãn sợ hết hồn, tay run run suýt chút nữa làm rớt đĩa video xuống thảm. Nàng ngước mắt, phu nhân đứng ở cửa, áo đầm len Prada đơn giản mà đầy quyến rũ, cổ chữ V khoét sâu càng lộ ra khe rãnh mê người. Áo khoác nhung vàng sáng phối bên ngoài, chỉ có khí chất của nàng mới có thể mặc ra nét cổ điển và thanh lịch. Diệp Lam bước từng bước đi tới, khi nhìn thấy đĩa video trong tay Thẩm Doãn, sắc mặt khẽ thay đổi.
"Xin lỗi, em muốn xem phim giết thời gian, vô tình em đã tìm thấy nó..."
Thẩm Doãn vội vàng giải thích, loại video này nói thế nào cũng là việc riêng tư của phu nhân, bị nàng lấy ra xem dù gì cũng là Thẩm Doãn không đúng. Diệp Lam không nói gì, chỉ cầm lấy đĩa video kia, nhìn chung quanh một chút, sau đó mặt vô cảm bẻ đôi chiếc đĩa, ném vèo vào thùng rác.
"Không sao, vừa hay nhắc nhở chị nên thanh lý rác rưởi."
Diệp Lam nói, thanh âm mang theo chút lạnh lùng, Thẩm Doãn biết cảm xúc đó là nhằm vào ai.