Tù Điểu

Chương 17



Trong tiếng gầm của động cơ, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, Sầm Tư Kỳ choáng váng mà bị Hoắc Long Đình ôm vào trong ngực, lắp kín hơi thở của cậu, bọn họ không quan tâm ai khác cứ vậy mà triền miên trong nụ hôn dài.

Vừa hôn xong, Sầm Tư Kỳ đỏ mặt nhấp nháy mắt, nhỏ giọng hỏi Hoắc Long Đình: “Hoắc tiên sinh sao lại tới đây?”

“Tới đây tham gia lễ khởi công một hạng mục, thuận tiện đến thăm em một chút.”

Hoắc Long Đình cười giải thích, nhưng thật ra chỉ là lấy cớ mà tới, đặc biệt đến tìm Sầm Tư Kỳ muốn làm cậu vui vẻ, thuận tiện tham gia lễ khởi công hạng mục, hắn là kiểu người thích làm theo ý mình, nghĩ cái gì liền làm cái đó, cũng không cảm thấy như vậy có gì là quá kinh động, thời điểm Sầm Tư Kỳ mừng rỡ chạy đến khi nhìn thấy hắn trong mắt là sự hưng phấn cùng không dám tin, hắn liền cảm thấy chuyến đi này của mình là không phí.

“Tôi cuối tuần này là về rồi…”

“Nhưng tôi không chờ được đến cuối tuần.” Hoắc Long Đình bá đạo nói.

Một tiếng sau, Sầm Tư Kỳ cả người trần trụi mà nằm trên giường lớn ở khách sạn 5 sao ngoài tỉnh cách hơn trăm km, hai chân co lại bày ra một tư thế gọi mời nhất, nam nhân đứng trước mặt cậu từng nút từng nút cởi bỏ áo sơ mi dùng ánh mắt tình sắc từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu, ánh mắt nóng bỏng thay thế hết thảy vạn lời nói trên đời, trong khoảnh khắc này, Hoắc Long Đình chính là vua cậu là thần, cậu cam tâm tình nguyện vì hắn mà kính dâng tất cả của chính mình.

Bị triệt để tiến vào, đau và vui sướng cùng tồn tài, Sầm Tư Kỳ lớn tiếng mà rên rỉ, không hề kiềm chế cảm giác của chính mình, lúc cậu bị làm đến choáng váng cực hạn mà đạt cao trào từ bên trong, cậu hai mắt mông lung nhìn nam nhân đang không ngừng va chạm giữ lấy cậu, cảm thấy linh hồn gần như đều bị đối phương tới đánh dấu ấn, mãi mãi cũng không thể thoát được.

Sau một hồi kịch liệt Sầm Tư Kỳ được Hoắc Long Đình ôm vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, Hoắc Long Đình hiếm khi nào cẩn thận săn sóc như thế, Sầm Tư Kỳ ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn mặc hắn muốn làm gì, bên trong đôi mắt chứa một tầng ậng nước xinh đẹp là thỏa mãn, Hoắc Long Đình nhìn có chút động lòng, một lần nữa hôn cậu, môi không tự chủ hơi nhếch lên: “Ngày mai cùng tôi quay về?”

Sầm Tư Kỳ phút chốc thanh tỉnh không ít, nhanh chóng lắc đầu: “Chúng tôi là tới làm khảo sát thực địa, ngày hôm nay vừa mới đến, ngày mai còn muốn đi quanh địa phương quan sát, không tính nhanh như vậy liền trở về.”

“Vậy quên đi.”

Vốn tưởng rằng Hoắc Long Đình sẽ không đáp ứng, không nghĩ tới hắn dễ nói chuyện như vậy, Sầm Tư Kỳ ngược lại sửng sốt một chút: “Hoắc tiên sinh ngài giận sao?”

“Tôi giận cái gì chứ?” Hoắc Long Đình bất đắc dĩ kéo mũi cậu một chút, “Tôi ở trong lòng em tính cách kém như vậy hả, động một chút là nổi giận?”

Cũng không kém bao nhiêu, câu này Sầm Tư Kỳ không dám nói ra.

Lần nữa nằm lại lên giường, bọn họ đều không quá buồn ngủ, Sầm Tư Kỳ dựa vào trong lồng ngực của Hoắc Long Đình nhỏ giọng nói chuyện với hắn: “Hoắc tiên sinh trước đây đã đến nơi này chưa?”

“Lần đầu tiến tới, như thế nào? Em muốn giới thiệu với tôi gì sao?”

“Ở đây cũng không có gì tốt để chơi, trong thị trấn còn khá hơn một chút, quê tôi ở bên kia chính là huyện nhỏ, lại lạc hậu, duy nhất chính là đồ ăn vặt cũng không tệ lắm, nhưng đáng tiếc thời gian vội vàng, nếu không tôi có thể mời Hoắc tiên sinh về quê ở bên kia đi ăn đồ ăn vặt.”

Hoắc Long Đình nhẹ giọng nở nụ cười: “Không nhìn ra em còn là một tiểu ham ăn?”

“Có thực mới vực được đạo* mà, ăn uống no đủ là điều kiện tiên quyết cần thỏa mãn, lo chuyện ăn uống cũng không có gì không tốt.”

“Không phải nói không dự định thuận tiện về nhà sao?”

“Là không định đi, bất quá nếu Hoắc tiên sinh có hứng thú, mang Hoắc tiên sinh đi tham quan cũng được, đáng tiếc chính là không có thời gian.”

Đó là nơi cậu từ nhỏ lớn lên, bên trong tâm tư của Sầm Tư Kỳ kỳ thực hi vọng bọn họ hiện tại có thể trao đổi với nhau nhiều một chút, hi vọng Hoắc Long Đình có thể ở trong cuộc sống cậu lưu lại một chút, đủ để cậu ngày sau sẽ có được vết tích của hồi ức, bởi vì cậu biết đến một ngày nào đó, giấc mộng rồi sẽ tỉnh.

“Lần sau rồi nói,” Hoắc Long Đình vỗ vỗ lưng cậu an ủi cậu, “Có cơ hội nhất định đi.”

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Hoắc Long Đình đã đưa Sầm Tư Kỳ về lại, thời điểm Sầm Tư Kỳ rón rén trở về chỗ nghỉ Thẩm Chi Hòa vẫn còn chưa tỉnh, cậu cởi quần áo nằm lên giường, tuy rằng cả buổi tối gần như không ngủ, nhưng lúc này lại hưng phấn đến không ngủ được.

Lúc tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua kính cửa sổ rọi vào trong phòng, Sầm Tư Kỳ lần nữa leo xuống giường ra cửa, Tống Nghiêm Minh đã dậy trước rồi, hiện tại đang ở cạnh giếng giúp con trai trưởng thôn múc nước, Sầm Tư Kỳ đi tới chào hỏi hai người họ, Tống Nghiêm Minh chuyển tầm mắt nhìn cậu, dừng một chút, hỏi: “Mới vừa dậy sao?”

“Ừm,” Sầm Tư Kỳ ngáp một cái chậm rãi xoay người, “Có chút lạ giường, ngủ không được quen lắm.”

Tống Nghiêm Minh gật đầu không nói thêm gì nữa, anh múc nước cho cậu đi rửa mặt trước, lúc Thẩm Chi Hòa ra đến cửa thì Tống Nghiêm Minh và Sầm Tư Kỳ đã ngồi dưới tán cây lớn trong sân ăn bữa sáng, Sầm Tư Kỳ vẫy tay gọi cậu ấy đi qua, Thẩm Chi Hòa có hơi xấu hổ: “Tôi dậy trễ…”

“Không trễ không trễ, là chúng tôi thức dậy quá sớm.” Sầm Tư Kỳ cười híp mắt đem cái bánh nướng mặn không nhân mới ra lò đưa cho cậu ấy, có vẻ đang rất vui.

Ba người ăn xong bữa sáng liền xuất phát đi đến khu núi rừng ở vùng phụ cận, Sầm Tư Kỳ ôm camera không ngừng chụp ảnh, Thẩm Chi Hòa thì cầm bàn vẽ tiện tay phát họa, năng lực vẽ tay của cậu ấy rất mạnh, trong thời gian ngắn đã vẽ ra được bốn, năm tấm phát thảo, Tống Nghiêm Minh ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng góp ý cậu ấy vài điểm nên sửa thế nào, Sầm Tư Kỳ tấm tắc cảm thán, sâu sắc biết được rằng kiến thức cơ bản của Thẩm Chi Hòa so với cậu còn muốn vững hơn, đương nhiên trình độ vẽ tranh phát họa của cậu cũng không kém, chỉ là lúc thường không có chuyện gì làm mới ngẩn người mà vẽ một ít bản vẽ, nhưng vẽ tranh lại nhiều hơn, hơn nữa là vẽ cùng một người.

Tập tranh phát họa kia cậu đều luôn để trong ba lô mang theo người, tranh bên trong chỉ đều vẽ một mình Hoắc Long Đình, cậu cũng không dám lấy đưa cho người khác, thậm chí là chính Hoắc Long Đình.

“Hai người các người ‘trâu’ như vậy, tôi cảm thấy tôi hình như hơi thừa rồi.”

Sầm Tư Kỳ cười trêu chọc, Thẩm Chi Hòa bất đắc dĩ nói: “Cậu ở phương diện không gian và điều chỉnh kết cấu mạnh hơn so với tôi nhiều, chúng ta là lấy sở trường bù sở đoản nha, huống hồ nếu nói là dư thừa, so với học trưởng toàn năng mười phần, hai chúng ta đều rất dư thừa.”

Hiếm thấy Thẩm Chi Hòa cũng biết nói đùa, Sầm Tư Kỳ rất tán thành, Tống Nghiêm Minh ở phương diện chuyên nghiệp gần như không có trở ngại, một người cũng có thể làm được hết thảy, căn bản không cần thiết mang theo hai người bọn họ, Tống Nghiêm Minh nghe vậy nở nụ cười: “Các cậu quá đề cao tôi rồi, tôi lợi hại đến đâu thì lực của một người cũng có hạn, hơn nữa, có thể hợp các với các cậu tôi rất vui.”

Anh nói nhưng ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn Sầm Tư Kỳ một cái, Sầm Tư Kỳ tầm mắt đang dừng trên bàn vẽ của Thẩm Chi Hòa, lại không chú ý đến.

Vào lúc chạng vạng bọn họ đi xe của con trai trưởng thôn xuống núi, đi đến trạm xe lửa để kịp tuyến xe đêm trở về, tuy rằng chỉ ngắn ngủi có hai ngày, thu hoạch lại rất không tồi, kể cả Sầm Tư Kỳ hay Thẩm Chi Hòa đều có linh cảm hay ý tưởng mới, chuyến đi này thật sự không hề uổng phí.

Ở thời điểm đợi xe ở trạm xe lửa Sầm Tư Kỳ nhận được cuộc gọi đến của Hoắc Long Đình: “Nửa tiếng nữa tài xế tôi bảo sẽ đến đón em, em giờ cứ chờ ở nhà ga.”

“A? Tôi sắp ngồi xe lửa trở về rồi…”

“Nghe lời, đừng ngồi xe đêm mà về, tối hôm qua không phải đã nói mang tôi về quê em nhìn thử sao? Xe sẽ đến nhanh thôi, em ở đó chờ một lát.”

Hoắc Long Đình nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, Sầm Tư Kỳ không dám cãi lời hắn, hơn nữa tối qua mặc dù lời nói ra chỉ là cậu thuận miệng, nhưng Hoắc Long Đình lại thật sự để tâm làm cậu vô cùng vui vẻ, vì vậy liền cố gắng tìm cái cớ để chào tạm biệt Tống Nghiêm Minh và Thẩm Chi Hòa: “Ở quê tôi đột nhiên có chút việc, tôi phải đi về nhà một chuyến, hai người đi trước đi, tôi ngày mai sẽ về lại trường.”

“Chuyện gì? Về ngay lúc này? Gấp lắm sao?” Thẩm Chi Hòa lo lắng hỏi.

“Không phải chuyện gì quá lớn, bất quá vừa vặn đang ở đây nên thuận tiện về một chuyến.” Sầm Tư Kỳ giải thích.

“Cậu từ đây về nhà sẽ mất bao lâu?”

“Ngồi xe buýt về không tới một giờ là đến, nhanh lắm.”

“Ngày mai có thể về lại trường không?”

“Chuyện này giải quyết chắc cũng không có vấn đề, ngày mai đại khái là cả ngày đều có tiết, nếu giảng viên có điểm danh cậu giúp tôi ứng phó một chút nha.”

“Này là việc nhỏ, nhưng một mình cậu thì cẩn thận một chút.”

“Yên tâm, chỗ này tôi nhắm mắt cũng sẽ không đi lạc được.”

Tống Nghiêm Minh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên hỏi: “Vừa nãy là người nhà cậu gọi điện thoại cho cậu?”

“Ừm… Nói có chút việc bảo tôi trở về.” Bởi vì là thuận miệng viện cớ, Sầm Tư Kỳ rốt cuộc có chút chột dạ, dời ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn thẳng anh.

Tống Nghiêm Minh cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói một câu “Vậy cậu chú ý an toàn”. Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, cùng bọn họ vẫy tay, xoay người rời đi.

*Nguyên văn: Dân dĩ thực vi thiên, tôi thay luôn cho hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.