Ngày hôm sau buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, Sầm Tư Kỳ thuận lợi lấy được thị thực, sau đó cậu đi một lần cuối cùng đến hoa viên Cẩm Giang.
Vốn là muốn đem đồ đạt ở nơi này mang đi, tới lúc đi vào rồi mới phát hiện thực tế cậu căn bản chẳng có thứ gì ở chỗ này cả, nơi đây đến một tất một phân cũng đều không thuộc về cậu, cậu cũng không muốn.
Chỉ có khác là lúc sau những món quà sinh nhật vẫn được khóa trong ngăn tủ được đặt lên bàn trà, kể cả thẻ ngân hàng trong đó là tất cả tiền học phí và sinh hoạt phí ba năm qua Hoắc Long Đình cho cậu.
Một lần cuối nhìn quanh cái nơi mang đến cho cậu nhiều thống khổ và nan kham, cũng là nơi lưu lại cho cậu vui sướng và ngọt ngào ngắn ngủi, Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại khẽ mỉm cười, không lưu luyến nữa, để lại chìa khóa cửa, nhanh chân rời đi.
Ở bên dưới vườn hoa nhỏ tìm được con mèo nhỏ cậu nuôi bên ngoài gần ba năm, Sầm Tư Kỳ ôm bé mèo ấy lên, sờ sờ đầu nó, thấp giọng thì thầm: “Xin lỗi, tao nuốt lời, không có cách nào nuôi mày được, tao mang mày giao cho người khác có được không?”
Cậu đã nói qua với Lưu Hướng Dương xong hết rồi, mang mèo cho y nuôi, mẹ Lưu Hướng Dương đúng kiểu người phụ nữ gia đình, thích nhất là mấy động vật nhỏ, nhất định có thể chăm sóc tốt cho con mèo nhỏ này.
Mèo nhỏ mở to đôi mắt như viên lưu ly nhìn cậu, đến gần cọ cọ lên cánh tay cậu.
Lúc sắp ôm mèo đi ra khỏi cổng, mèo nhỏ trong lòng cậu bỗng nhiên kịch liệt giãy giụa, giống như là đã nhận ra ý đồ mang nó đi của cậu, con mèo nhỏ từ trên tay cậu nhảy xuống, quay người chạy ngược về phía sau, Sầm Tư Kỳ nhanh chóng đuổi theo, mèo nhỏ dừng bước quay đầu đưa mắt nhìn về phía cậu, sau đó liền nhanh chóng chạy vào bụi cỏ không thấy bóng dáng.
Sầm Tư Kỳ ngẩn người, còn tưởng có thể gọi mèo trở về, nhưng cho dù gọi như thế nào, ngày thường vừa kêu mèo nhỏ đã đến giờ làm thế nào cũng không chịu xuất hiện, cuối cùng cậu chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, đến mèo cũng không chịu đi với cậu, chắc là đã muốn cậu không thể mang bất kỳ cái gì từ nơi này ra đi.
Sau đó, Sầm Tư Kỳ mua vé xe lửa xuôi về phương nam, không xác định mục đích đến, cậu dự định đi nơi nào làm cái gì, dùng thời gian một tháng cuối này mà đi một vòng trời nam biển bắc.
Hoắc Long Đình trở về là một tuần sau, vừa xuống máy bay trên đường về đã gửi tin nhắn đến số di động của Sầm Tư Kỳ, nhưng lần đầu tiên cậu không trả lời tin nhắn của hắn, Hoắc Long Đình gọi điện thoại tới, trả lời lại hắn là âm thanh nhắc nhở lạnh băng máy móc, đối phương tắt máy.
Hắn chậm rãi hạ xuống ánh mắt, ra hiệu tài xế lái xe trực tiếp đến hoa viên Cẩm Giang.
Trong phòng lạnh như băng, Sầm Tư Kỳ mỗi lần hắn trở đã làm xong cơm đợi hắn, giúp hắn nhận quần áo, rót nước đưa trà đã biến mất, Hoắc Long Đình đi vào phòng khách, liếc mắt liền vô cùng dễ thấy những món đồ được đặt trên bàn trà kia, trán hắn nhíu chặt lại, nhìn khắp nơi một vòng, tựa như mọi thứ vẫn còn đó, lại vừa giống như cái gì đó đã không còn.
Dì quét dọn nhận được điện thoại của Hoắc Long Đình cẩn thận mà trả lời hắn, năm ngày trước bà đến thì đã có mấy thứ đó rồi, bà không dám đụng chạm lung tung nên vẫn để nguyên đấy, trong phòng này có dấu hiệu một tuần rồi không ai ở, nhà bếp cũng không dùng qua, đến vết nhăn trên giường trong phòng cũng giống như chưa từng thay đổi.
Hoắc Long Đình cúp điện thoại, suy sụp ngồi trên sofa, Sầm Tư Kỳ đi rồi, ở thời điểm hắn không biết, cậu đã không chút lưu luyến nào mà rời hắn đi, không mang đi bất kỳ món đồ nào hắn cho cậu, cứ như vậy mà đi.
Hồi lâu sau, tiếng chuông điện thoại đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên, Hoắc Long Đình lập tức bắt máy, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện ba chữ “Lâm Tuệ Trinh” liền cau mày ném trở lại, buồn bực kéo cravat.
Đầu bên kia điện thoại kiên nhẫn mà gọi lại lần nữa, Hoắc Long Đình không thể không nhấn nút nghe, âm thanh Lâm Tuệ Trinh trước sau vẫn ôn nhu như vậy: “Anh về rồi?”
“Vừa mới hạ cánh.”
“Buổi tối có thời gian rảnh không? Cùng nhau đi ăn một bữa cơm nhé?”
“Không được…”
“Em có chuyện muốn nói anh, đi nhé, sẽ không làm mất thời gian anh lâu đâu.”
Hoắc Long Đình không thể làm gì khác hơn là gật đầu, cùng đối phương xác định thời gian địa điểm gặp mặt, sau khi tắt máy hắn thử lần nữa gọi cho Sầm Tư Kỳ, đầu dây bên vẫn là trạng thái tắt máy.
Trong nháy mắt ấy sự tức giận đột nhiên phun lên từ trong lòng, Hoắc Long Đình đạp một cước lên bàn trà trước mặt, đồng hồ đeo tay trị giá trăm vạn đồng từ trong hộp bay ra rồi nằm yên trên sàn nhà đá hoa cương, mặt đồng hồ xuất hiện loang lổ những vết rạn nứt, nơi rơi gần thùng rác cạnh góc tường, như là tiện tay ném đi rác thải, đó cũng là đồ mà Sầm Tư Kỳ không muốn.
Hoắc Long Đình tối sầm mặt xoay người nhanh chân bỏ đi.
Nhà hàng Lâm Tuệ Trinh chọn là nơi trước đây tổ chức sinh nhật cho Hoắc Long Đình, cô hôm này không chăm chút trang phục, chỉ mặc một bộ váy rất phổ thông, Hoắc Long Đình lại không phát hiện cô có gì khác biệt. Lâm Tuệ Trinh nhìn người đàn ông vẫn luôn thất thần mất tập trung trước mặt, trong lòng than nhẹ, Hoắc Long Đình là không thèm để ý, cho dù cô như thế nào, hắn thật ra chưa từng chân chính để vào trong mắt.
Mấy tháng quen biết nhau đến nay, cô hoặc nhiều hoặc ít đều có thể cảm giác được, Hoắc Long Đình trong lòng có ai đó, mà người kia lại không phải cô.
“Người đại diện của em nói, sang năm em có cơ hội được hợp tác cùng dàn nhạc hoàng gia châu Âu, mở ra tuần biểu diễn trên thế giới, nếu như muốn quyết định, bây giờ liền phải ký hợp đồng.”
Hoắc Long Đình tùy ý gật đầu: “Rất tốt.”
“Anh hiểu ý của em không?” Lâm Tuệ Trinh nhìn hắn, “Trước đây anh đã nói, muốn một người vợ gia đình, em cũng đồng ý vì anh thay đổi, như vậy hiện tại thì sao, suy nghĩ của anh vẫn giống vậy chứ?”
Hoắc Long Đình nhíu mày, hắn cảm thấy được vấn đề của Lâm Tuệ Trinh rất dư thừa, thế nhưng trong nháy mắt vừa nãy, trong đầu hắn không cố tình mà lóa lên cặp mắt không chút ánh sáng đang chảy nước mắt trong lồng ngực hắn buổi tối ngày hôm đó, tim đột nhiên co rút lại, lời đến khóe miệng vẫn không thể thốt ra.
Lâm Tuệ Trinh thấy hắn không nói, đỏ mắt khẽ cười một cái: “Em hiểu được, Aaron… chúng ta chấm dứt ở đây đi.”
Từ nhà hàng bước ra, Hoắc Long Đình kiên trì đưa Lâm Tuệ Trinh trở về, dọc trên đường đi về hai người cũng không trò chuyện cùng nhau, mãi đến khi xe dừng lại trước tiểu khu nhà Lâm Tuệ Trinh, trước khi xuống xe, cô hỏi Hoắc Long Đình: “Cô ấy là người như thế nào?”
Hoắc Long Đình lắc đầu: “Không có, không phải như em nghĩ.”
Lâm Tuệ Trinh nhẹ nhàng cười: “Anh cần gì phải gạt em? Hay là vì thật ra anh vẫn đang lừa mình dối người? Chính anh cũng không rõ ràng bản thân mình muốn cái gì đúng không?”
Hoắc Long Đình trầm mặc nhìn những biển đèn nê-ông không ngừng lấp lóe ở xa xa ngoài cửa sổ, trong lòng như có vật gì đấy đè nặng làm cho hắn có cảm giác vô lực không nói nên lời.
“Thích thì liền theo đuổi đi, không nên để cho mình về sau sẽ hối hận.” Lâm Tuệ Trinh cười nói xong, mở cửa xuống xe, nhanh chân rời đi.
Hoắc Long Đình không lập tức lái xe đi, hắn đốt một điếu thuốc, lại không hút hơi nào, không ngừng gọi điện thoại cho Sầm Tư Kỳ, một lần lại một lần chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở máy móc vang lên, tâm thần hốt hoảng. Điếu thuốc kẹp trong tay chậm rãi bị đốt nóng thành khói bay, mãi cho đến khi ngón tay cũng nóng rồi, hắn mới lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại, dụi tàn thuốc, khởi động xe.
Một tháng sau, Sầm Tư Kỳ trở về quê, bái tế xong cha mẹ và bà nội, cậu thu dọn thành lý, về Hỗ thành, từ nơi đó xuất phát đi nước E.
Trước khi lên máy bay, cậu mở di động đã tắt một tháng lên, các loại tin nhắn từ bạn bè cậu không ngừng tràn vào, cậu trả lời từng cái một, sau đó nhìn thấy mấy tin nhắn được Hoắc Long Đình gửi đến.
“Tôi đã về rồi, buổi tối em đến nơi đó đi.”
“Em đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại?”
“Em rốt cuộc đang ở đâu?”
Tin nhắn cuối cùng được gửi tới từ nửa đêm hôm qua: “Nếu thấy tin nhắn lập tức gọi điện thoại cho tôi, đừng trốn nữa, em có thể trốn cả đời hay sao?”
Sầm Tư Kỳ kéo khóe miệng, tự giễu cười một tiếng, cuối cùng trong group chat bạn cùng phòng gửi một tin “Tôi sắp lên máy bay, đến bên kia sẽ liên lạc với các cậu, hẹn gặp lại”, lần thứ hai tắt điện thoại, đem thẻ sim lấy ra, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, mang hành lý xách tay, đi vào cửa lên máy bay.
–
Hoắc Long Đình thật hợp với câu: có không giữ, mất đừng tìm.
Tư Kỳ không trốn chỉ là không muốn nhìn thấy anh thôi, Hoắc tiên sinh.