Tù Điểu

Chương 44



Hai ngày sau là lễ cưới của Ngụy Đông, bởi vì nhà gái là người ở Bắc Kinh*, nên hôn lễ được tổ chức luôn ở chỗ này, để cưới được cô vợ này, nghe đâu Ngụy Đông cũng khá gian nan, ba mẹ trong nhà thầu bao đều cho hết, rốt cuộc mới đủ tiền mua được căn nhà ở đây, nhờ thế gia đình nhà gái mới gật đầu đồng ý, mà chung quy thế nào, tình cảm vợ chồng son tốt đẹp thì coi như người yêu nhau rồi cũng thành đôi*.

Mấy người bọn Sầm Tư Kỳ đều làm phù rể, sáng sớm đi theo Ngụy Đông qua nhà gái đón dâu, nhét vô số bao lì xì cuối cùng mới được vào cửa, bởi vì quá nhiều người, Sầm Tư Kỳ người xung phong giúp Ngụy Đông đầu tiên bị chen lấn xém chút nữa là ngã sấp mặt, may mà có người bên cạnh đỡ giúp một cái, giọng nam thuần hậu nhẹ bên tai: “Cẩn thận.”

Sầm Tư Kỳ vội vàng nói lời cảm ơn, ngẩng đầu, trước mặt là luật sư La đang cười tươi roi rói, ngạc nhiên nói: “Luật sư La? Anh là người bên đàn gái sao?”

La Tinh Cảnh cười gật đầu: “Tôi là anh họ của cô dâu.”

Thế giới này đôi khi thật sự rất nhỏ, tối hôm qua bọn họ chỉ vừa mới trao đổi Wechat bắt đầu những bước đầu tiên nhận thức lẫn nhau, không nghĩ tới trong lễ cưới ngày hôm nay lại có thể gặp mặt, không kịp nói nhiều, thân là phù rễ Sầm Tư Kỳ còn nhiệm vụ gian khổ phải hoàn thành, vội vã cùng Ngụy Đông đi vào phòng cô dâu đón người.

Lúc Ngụy Đông cười khúc khích ký xuống hiệp ước hôn nhân bất bình đẳng tất cả mọi người đều ồn ào vỗ tay, Thẩm Chi Hòa liếc mắt nhìn La Tinh Cảnh đứng phía sau cô dâu một cái, quay đầu nháy mắt với Sầm Tư Kỳ, khẽ cười nói: “Duyên phận nha.”

Sầm Tư Kỳ cười nhạt không nói, chủ động lên phía trước giúp Ngụy Đông uống một chén lớn trà các loại.

Địa điểm tổ chức hôn lễ là ở khách sạn năm sao cách nhà cô dâu không xa, lúc đi Sầm Tư Kỳ ngồi nhờ xe La Tinh Cảnh, đi theo phía sau đoàn người đông đúc, La Tinh Cảnh cười nói với cậu: “Tôi không nghĩ tới em sẽ là phù rể ngày hôm nay, trùng hợp thật.”

Sầm Tư Kỳ gật đầu: “Tôi cũng không nghĩ tới là ở chỗ này sẽ gặp được anh, đúng thật là rất trùng hợp.”

La Tinh Cảnh nhắc nhở cậu: “Làm phù rể lát nữa phải đi đỡ rượu vất vả lắm, lúc lên bàn ngồi em nhớ tranh thủ ăn hai món, đợi tới lúc có người tới mời rượu sẽ không có cơ hội ăn đâu, không lấp bụng trước là em chịu khổ đấy.”

“Không đáng sợ tới vậy chứ,” Sầm Tư Kỳ cười nói, “Có phóng đại thêm không đó?”

“Lời tuyên bố từ kinh nghiệm, tôi đã ba lần làm phù rể rồi, giờ không muốn làm thêm lần thứ tư nữa đây.”

“Bởi vì rất vất vả?”

La Tinh Cảnh nghiêng đầu qua nhìn cậu, cười khẽ một tiếng: “Bởi vì người ta nói bất quá tam, nếu làm phù rể lần thứ tư nữa sợ không được làm chú rể.”

Lễ cưới tổng cộng có bốn mươi bàn, phần lớn là bên gia đình nhà gái, Ngụy Đông trừ ba mẹ chỉ có mấy người bạn thân, người đến toàn là đồng nghiệp với bạn học trước đây. Sau khi đến khách sạn Sầm Tư Kỳ cùng La Tinh Cảnh tách ra, đi giúp Ngụy Đông tiếp đón khách mời, thời điểm đi học Ngụy Đông có nhân duyên rất tốt, lần này kết hôn mời rất nhiều bạn bè từ thời đại học, nghiễm nhiên trở thành buổi họp lớp, đa số là những người sau khi Sầm Tư Kỳ tốt nghiệp chưa từng gặp lại, lúc này gặp nhau có không ít người đổi thay, thậm chí có người dẫn theo cả người nhà, cùng với bạn học cũ hàn huyên, cậu không khỏi cảm khái một lần rằng thời gian trôi qua nhanh thật.

Sau giai đoạn vất vả nghi thức lễ cưới chính thức bắt đầu lúc này mới có thể ngồi xuống lấy hơi, Thẩm Chi Hòa bên cạnh cũng chẳng khác gì hỏi cảm nghĩ cậu ra sao, Sầm Tư Kỳ nhìn đôi tân nhân trên sân khấu đang nghiêm túc tuyên thệ, suy nghĩ một chút, trả lời: “Nhìn nhiều bạn bè trước kia đều đã kết hôn, có con cũng lẩm chẩm biết đi*, thật sự thấy hơi già rồi…”

“Cậu mới có bao nhiêu, nói cái gì vậy nè.” Thẩm Chi Hòa không chịu nổi mà đẩy cậu một cái, Sầm Tư Kỳ đi học từ sớm, rõ ràng so với bạn bè cùng khóa của bọn họ còn nhỏ hơn hai tuổi đây này.

Sầm Tư Kỳ không nói nữa, thật ra chỉ là tâm tình cậu thay đổi mà thôi, trước kia lúc khờ dại yêu một người giống như con thiêu thân lao vào trong lửa tin rằng chỉ cần vĩnh viễn được ở bên cạnh hắn chính là hạnh phúc, nhưng rồi năm tháng dần trôi không thể không đối mặt với hiện thực, hiện tại cậu chỉ muốn có một cuộc sống an yên bình thản, nếu có thể tìm được ai đó bên cạnh sẻ chia trò chuyện, đến lúc đêm khuya khi chăn đơn gối chiếc không tới mức làm cậu cô quạnh đến khó ngủ, chỉ vậy là được không mong những thứ xa hơn.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Tống Nghiêm Minh và Thẩm Chi Hòa phải về công ty trước, Lưu Hướng Dương uống say được người khác đưa về rồi, Sầm Tư Kỳ cũng uống hơi nhiều, cũng may không say tới nỗi mơ hồ, cùng với mấy người bạn học khác đi ra khỏi khách sạn, lúc sau tạm biệt nhau chỉ còn lại mình cậu, rốt cuộc không chịu nổi phải tìm thùng rác nôn ra hết.

Xe La Tinh Cảnh từ tầng hầm lái ra đến, dừng bên cạnh cậu, La Tinh Cảnh xuống xe đưa cho cậu nước và khăn giấy, quan tâm hỏi: “Em vẫn ổn chứ? Có phải uống rất nhiều không?”

Sầm Tư Kỳ lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu, cảm ơn anh lúc trước có nhắc qua, cuối cùng cũng không đến nỗi quá say cần người khác vác về.”

“Em đang ở chỗ nào? Tôi đưa em về.”

Sầm Tư Kỳ không từ chối anh ta, nói cảm ơn rồi trực tiếp mở cửa lên xe.

Cậu hiện tại tạm thời vẫn ở nhà Thẩm Chi Hòa chưa dọn đi, trên đường La Tinh Cảnh cũng không tìm đề tài bắt chuyện với cậu, để cậu dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, dựa trên ghế rất nhanh ngủ thiếp đi.

Mãi đến tận lúc được người bên cạnh đánh thức, xe đã dừng trước chung cư nhà Thẩm Chi Hòa, cậu mơ mơ màng màng lần nữa nói cảm ơn, trước khi xuống xe La Tinh Cảnh nhắc nhở cậu: “Trở về ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ không thấy khó chịu nhiều nữa, buổi tối ăn chút đồ thanh đạm thôi.”

Sầm Tư Kỳ lần nữa gật đầu, xuống xe, đi vào cổng lớn phía trước, lại thấy Hoắc Long Đình bước xuống từ một chiếc xe khác ở ven đường.

Sầm Tư Kỳ trong nháy mắt có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng mình uống rượu nhiều nên sinh ra ảo giác, cho tới lúc Hoắc Long Đình đi tới trước mặt cậu, nhíu mày hỏi cậu: “Hắn ta là ai?”

Nghe thấy ngữ khí cứng rắn giống y như hắn từ trước tới nay, Sầm Tư Kỳ tỉnh rượu hơn phân nửa, thật sự là Hoắc Long Đình, chỉ có Hoắc Long Đình mới dùng giọng điệu đương nhiên như vậy chất vấn cậu, cậu không muốn phản ứng lại, càng không muốn dây dưa ở đây với hắn, trong lòng suy nghĩ phải nhanh chóng dọn khỏi chỗ này, ngoài miệng qua loa nói: “Một người bạn.”

Bạn bè gì, cậu không giải thích, Hoắc Long Đình nhìn chằm chằm cậu, có ý muốn từ trong vẻ mặt cậu tìm ra manh mối. Vừa nãy lúc hắn ở trong xe đợi Sầm Tư Kỳ, nhìn thấy cậu ngồi xe người khác trở về, nhìn thấy cậu và người đàn ông khác thân mật trong cùng một không gian, ngay khoảnh khắc đấy hắn thật sự không thể khống chế được cơn giận dữ bùng lên, thế nhưng hiện tại, đứng đối mặt với biểu tình lãnh đạm Sầm Tư Kỳ dành cho chính mình, hắn ngay cả một câu nói nặng cũng không nói ra được, thậm chí ảo não vì vừa rồi dùng giọng điệu như thế đi chất vấn cậu.

La Tinh Cảnh cũng không lập tức đi ngay, anh ta cũng thấy được sự xuất hiện bất ngờ của Hoắc Long Đình, anh ta nhấn kèn một cái, Sầm Tư Kỳ quay đầu nhìn anh ta mà lắc đầu, ánh mắt ra hiệu anh ta đi trước đi không cần để ý đến cậu, La Tinh Cảnh khẽ cau mày, cùng với người đàn ông bên cạnh cậu bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy địch ý không hề che giấu trong ánh mắt cả hai.

Sau đôi chút giằng co, La Tinh Cảnh khỏi động xe rời đi.

Sầm Tư Kỳ cũng không muốn nhiều lời với Hoắc Long Đình nữa, gật gật đầu muốn đi, bị Hoắc Long Đình ngăn lại: “Chờ chút đã, anh tới tìm em, là vì có đồ muốn đưa cho em.”

Trong mắt Sầm Tư Kỳ chợt lóe lên tia buồn bực: “Xin lỗi, tôi không muốn.”

“Tư Kỳ… Em nhất định phải nói chuyện như thế với anh sao?”

Âm thanh Hoắc Long Đình có chút khàn, hắn nhìn Sầm Tư Kỳ, trong hai mắt càng mang vẻ cầu xin, Sầm Tư Kỳ trong lòng như bị kim đâm một cái, không đau nhưng làm cậu không thoải mái, cậu dời tầm mắt qua nơi khác, không nhìn hắn nữa.

Hoắc Long Đình đem túi công văn trong tay đưa cho cậu, thấp giọng giải thích: “Dự án khu dân cư trên núi trước đây các em thiết kế đã hoàn thành rồi, bên trong có một ít tư liệu và hình ảnh, có cơ hội em có thể đi thực tế nhìn thử xem, tốt hay xấu gì cũng là thứ mà năm đó em đổ nhiều tâm huyết.”

Hơi do dự, Sầm Tư Kỳ cuối cùng vẫn là nhận lấy túi công văn, nói một tiếng “Cảm ơn”, dùng sức siết chặt túi giấy nhưng nặng tựa ngàn cân kia, vội vã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.