Sáng sớm hôm sau, ba người trong phòng liền lục tục trở về nhà, Sầm Tư Kỳ chuẩn bị đồ đi thư viện, lần nghỉ đông này, cậu dự tính dùng toàn bộ thời gian mà ngâm mình ở đây.
Nói với bạn cùng phòng làm thêm kỳ thật cũng không tính là nói dối, cậu tìm được một công việc nghiên cứu tại nhà vẫn làm khi có thời gian trống, tiền kiếm được cũng tạm duy trì được sinh hoạt, học phí có tiền cho vay cùng học bổng cũng đủ rồi, mấy năm nay Hoắc Long Đình cho cậu tiền, ngoài trừ tiền thuốc men của bà nội còn lại cậu giữ lại cả, một đồng cũng không đụng đến.
Ngày nghỉ thư viện rất ít người, Sầm Tư Kỳ xem sách rồi vẽ, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Giữa trưa khi đang ăn cơm ở căn tin, có nữ sinh năm ba tới tìm cậu, đưa cho cậu một quyển atlas, nói là mượn Thẩm Chi Hòa, nhờ cậu giúp đưa trả cho cậu ta. Sầm Tư Kỳ gật đầu nhận lấy, gửi tin nhắn trên wechat cho Thẩm Chi Hòa.
“Cậu giúp tôi để trong ngăn kéo là được.”
Nhận được tin nhắn, Sầm Tư Kỳ thuận tay mà mà lật lật cuốn atlas này, là tập tác phẩm của Thẩm Chi Hòa, tất cả đều là thành quả vất vả mấy năm nay của cậu ta, Sầm Tư Kỳ nhìn mà có chút hâm mộ, xét về tính chính xác của kết cấu cùng hợp lý trong bố cục, khả năng Thẩm Chi Hòa so ra kém hơn cậu, nhưng sức tưởng tượng phong phú của Thẩm Chi Hòa so với cậu muốn mạnh hơn không ít, các tác phẩm có tính cá nhân rất đặc sắc, cũng khó trách các giáo sư trong khoa đều rất coi trọng cậu ta.
Cả buổi chiều, Sầm Tư Kỳ đều ngồi xem quyển atlas này, sau lại mơ mơ màng màng mà ghé vào bàn trong thư viện ngủ mất, lúc tỉnh lại đã thấy bên ngoài sắc trời đã tối, ngồi đối diện với cậu là nam sinh cao ráo đeo mắt kính, mà tập tác phẩm kia của Thẩm Chi Hòa lại để trước mặt anh ta, đối phương nhìn thấy Sầm Tư Kỳ đã tỉnh liền tươi cười đẩy trả quyển atlas lại cho cậu.
“Ngại quá, lúc mới đến thấy cậu đã ngủ nên thuận tay mà lật một chút.”
Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, đối phương còn muốn nói gì đó, màn hình điện thoại di động cậu sáng lên một cái, là tin nhắn Hoắc Long Đình gửi tới: “Một tiếng nữa tôi đến chỗ em.”
Sầm Tư Kỳ sắc mặt khẽ biến, không hề cho nam sinh đối diện cơ hội đến gần, liền đứng dậy vơ sách vở cất lung tung vào ba lô.
Khi đi tới chỗ thủ thư trả sách, nam sinh vừa gặp lúc nãy cũng theo ra tới, anh ta hướng Sầm Tư Kỳ cuời cười, tầm mắt của anh ta như mũi tên mà đảo qua một chút.
“Chúng ta có thể làm quen một chút không? Tôi và cậu cùng chuyên ngành, so với cậu tôi lớn hơn một năm, tôi tên Tống Nghiêm Minh.”
Nam sinh cười tự giới thiệu mình, Sầm Tư Kỳ gật gật đầu: “Chào đàn anh.”
Cậu có nghe qua cái tên Tống Nghiêm Minh này, là học thần đang học năm thứ năm, năm đó trong kỳ thi tỉnh đạt thủ khoa đại học khoa học tự nhiên, bảng xếp hạng thành tích cuối năm của khoa luôn xếp hạng nhất với thành tích siêu khủng, năm ba đại học bắt đầu theo giáo sư hướng dẫn trong khoa làm các loại đề tài, nghe nói kiếm được rất nhiều tiền, anh ta cùng Thẩm Chi Hòa đúng là học bá hoàn toàn không so được.
Sầm Tư Kỳ không tham gia bất kỳ hoạt động nào trong khoa, cho nên đối với Tống Nghiêm Minh đứng trước mặt chỉ là nghe danh chưa từng thấy, nam sinh cao đang đứng cười tủm tỉm trước mắt cùng anh ta trong tưởng tượng có vẻ không giống nhau lắm.
Nếu đổi lại ở thời gian khác, Sầm Tư Kỳ thật sự sẽ có hứng thú cùng anh ta kết bạn, thế nhưng lúc nãy Hoắc Long Đình vừa nhắn tin đến, trong lòng cậu bât giờ lung ta lung tung, cho nên khi nam sinh nói câu “Không bằng chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi”, cậu cũng chỉ trả lời một câu “Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước”, rồi vội vã rời đi.
Cậu và Hoắc Long Đình đã hơn nửa tháng không gặp nhau, đêm qua sau khi say gửi đi tin nhắn kia cũng là biển yên sóng lặng, giờ lần nữa nhận được tin nhắn của Hoắc Long Đình gửi tới, Sầm Tư Kỳ không thể không kích động, cậu cơ hồ là một đường chạy vội ra trạm tàu điện ngầm, chỉ muốn trong thời gian nhanh nhất chạy trở về chờ Hoắc Long Đình tới.
Hoắc Long Đình đến đúng giờ, nửa tháng không gặp giữa mày hắn rõ ràng hiện lên vẻ mệt mỏi, vừa vào cửa đã nới lỏng cà vạt trên cổ, Sầm Tư Kỳ tiếp nhận áo vest của hắn, nhìn hắn do dự hỏi: “Hoắc tiên sinh mệt lắm không?”
“Trong nhà xảy ra chút việc, tôi vẫn còn chưa ăn cơm tối, em làm đồ ăn cho tôi đi.”
Tiếng nói Hoắc Long Đình có chút khàn, cũng không tính giải thích quá nhiều. Dì của hắn qua đời, trong khoảng thời gian này phải lo hậu sự cho bà thật sự rất mệt, hắn là con trai có khi tuổi già, sau khi mẹ hắn qua đời dì vẫn luôn thế vai mẹ hắn, hắn thực sự gần gũi và trân trọng người dì này, bà bỗng nhiên qua đời đối với hắn là đả kích vô cùng lớn, nhưng dù là gì Hoắc Long Đình cũng cảm thấy không cần phải nói cho Sầm Tư Kỳ biết.
“Tôi bây giờ liền đi làm, ngài nghỉ ngơi trước một chút đi, sẽ xong ngay thôi.”
Sầm Tư Kỳ đi vào phòng bếp, cho dù Hoắc Long Đình không muốn chia sẻ gì với cậu, nhưng cậu vẫn còn có thể tới đây, cậu cũng đã rất thoả mãn rồi, hơn nửa tháng lo âu thấp thỏm cuối cùng cũng được quét đi sạch sành sanh rồi.
Nhanh chân lẹ tay là làm xong thức ăn, Sầm Tư Kỳ múc một chén canh nóng đưa cho Hoắc Long Đình: “Giọng nói ngài có vẻ không thoải mái uống trước chén canh bí này đi, giải nhiệt.”
Nhìn ánh mắt tha thiết chờ đợi của Sầm Tư Kỳ, tâm tình Hoắc Long Đình thả lỏng không ít, cười bảo Sầm Tư Kỳ ngồi xuống, gắp cho cậu một đũa thức ăn, hỏi cậu: “Tôi nhìn thấy tin nhắn tối qua em gửi cho tôi rồi, vì sao lại đột nhiên lại gửi tin nhắn đó?”
Trong mắt Sầm Tư Kỳ loé lên chút lúng túng, lắp bắp mà giải thích: “Tôi tối qua cùng bạn học đi liên hoan, uống nhiều rượu… nói mê sảng mà thôi…”
Hoắc Long Đình gật đầu một cái, không hỏi thêm: “Ăn cơm đi.”
Lúc Hoắc Long Đình tắm rửa Sầm Tư Kỳ vẫn luôn đứng ngoài cửa phòng tắm do dự không biết có nên đi vào hay không, muốn học chút chuyện chủ động dụ hoặc, nhưng trước mắt lại do dự không dám mở cửa.
Trong khoảng thời gian Hoắc Long Đình không đến tìm cậu, Sầm Tư Kỳ cũng suy nghĩ không biết có phải do mình quá mức chất phác không thú vị nên mới làm Hoắc Long Đình nhanh như vậy chán ghét cậu, mỗi lần lên giường đều giống con cá chết nằm trên thớt, không phản ứng gì cũng khó trách Hoắc Long Đình cảm thấy chán ngấy, cậu nghĩ muốn thử thay đổi, nhưng trong phương diện này cậu lại chẳng biết phải làm sao.
Thời điểm Hoắc Long Đình đẩy cửa đi ra Sầm Tư Kỳ vẫn còn ngốc lăng đứng cạnh cửa, Hoắc Long Đình lau tóc nhìn cậu nhíu mày: “Em ở đây làm gì?”
Sầm Tư Kỳ đỏ mặt, ấp úng nói: “Để tôi giúp ngày lau tóc?”
Hoắc Long Đình không ý kiến, ngồi xuống ở trên giường, Sầm Tư Kỳ đi qua cầm lấy khăn lông trên tay hắn, quỳ gối bên mép giường, cẩn thận mà giúp hắn chà sát tóc.
Hoắc Long Đình nhắm mắt lại thả lỏng mà hưởng thụ Sầm Tư Kỳ phục vụ, cậu bạn nhỏ này ở mấy việc khác có lẽ không quá tốt, nhưng cái sự ngoan ngoãn này thật sự làm hắn vô cùng hài lòng.
Lau xong tóc tai, Sầm Tư Kỳ vẫn quỳ gối sau lưng Hoắc Long Đình giúp hắn mát xa bả vai, Hoắc Long Đình thuận miệng hỏi cậu: “Có phải bây giờ em nghỉ đông rồi không?”
“Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên.” Sầm Tư Kỳ ngoan ngoãn trả lời.
“Phải về quê ăn tết sao?”
“Không về, ở quê chỉ còn vài thân thích là bà con xa, tôi về nhà họ cũng không tốt lắm.”
Từ lúc bà nội cậu sinh bệnh cậu nghĩ cũng không nghĩ đi vay mượn họ hàng, những người đó giờ không qua lại cũng là bình thường.
“Mấy ngày này dự tính sẽ ăn tết thế nào?”
“Đọc sách, vẽ, dù sao cũng chỉ mấy ngày mà thôi.”
“Muốn đi ra ngoài chơi không?”
Sầm Tư Kỳ vừa định nói là cái nào cũng không nghĩ tới đã thấy Hoắc Long Đình mở mắt ra, cười nhìn cậu, cậu ngẩn người, lời đến bên miệng lại nuốt về, ngón tay vô thức mà níu drap trải giường, bĩu môi lên tiếng: “Tôi chỉ có một mình thì có thể đi đâu chứ…”
“Ai nói em chỉ có một mình?” Hoắc Long Đình cười khẽ một tiếng, giơ tay nhéo sau gáy cậu một chút, “Tôi cùng với em, vừa lúc tôi cũng không có nhà để ăn tết, không bằng chúng ta làm bạn đồng hành đi.”
Sầm Tư Kỳ hơi mở to đôi mắt, không thể tin mà nhìn Hoắc Long Đình: “Thật sự?”
“Muốn đi không?”
Sầm Tư Kỳ dùng sức gật đầu.
“Vậy em nghĩ xem muốn đi đâu, nghĩ kỹ rồi nói với tôi.”
“Hoắc tiên sinh người không cần về nhà đón năm mới sao?”
“Tôi một người cô đơn thì chỗ nào là nhà?”
Hoắc Long Đình cười cười, hắn tuy người Hoắc gia, Hoắc gia là đại gia nghiệp, nhưng cha mẹ đã qua đời, anh chị đều có gia đình riêng, chuyện phiền phức cũng nhiều, hắn cũng không muốn tham gia mấy chuyện náo nhiệt.
Sầm Tư Kỳ không hỏi thêm, lòng tràn đầy vui sướng nhịn không được mà muốn nhảy nhót, cậu cong lưng ôm lấy bả vai Hoắc Long Đình, nhẹ giọng nói: “Được, tôi bồi Hoắc tiên sinh ăn tết.”