Tự Độ Bất Đắc

Chương 2



11.

Hạ tiên sinh kiên trì rèn luyện một tuần cuối cùng tuyên bố sụp đổ. Anh không phải là một người có thể kiên trì, tôi sớm đã biết.

Vuốt vuốt bụng anh so với trước đây cứng hơn một chút, tôi lại nghĩ thật đáng tiếc.

Nếu không anh luyện nữa đi.

Không phải em sợ anh ra ngoài quyến rũ ai sao.

Thật vất vả mới có chút hiệu quả, bỏ đi rất đáng tiếc.

Không phải em nói anh là dạng gì em đều thích mà, vậy cứ như thế đi.

Em tốt xấu ngũ quan đầy đủ, thẩm mỹ bình thường, nếu như anh béo thành lợn em khẳng định mang anh đi bán đổi tiền.

Hạ tiên sinh căn bản không để ý tới tôi, giống như lợn chết bất động.

Hai ngày trước vì sao đột nhiên muốn giảm béo?

Ngày đó quay về ký túc xá, mấy người Viên tử chê anh béo, so anh với em, nói em gầy hơn. Nói, Hạ tiên sinh liền giống như một chú chó lớn, hai mắt phát ra ánh sáng vừa tức giận lại tủi thân.

Tôi quả thực không biết nên an ủi anh thế nào.

12.

Thời gian gian nan nhất của mùa xuân là mưa dầm đã đi qua. Nhiệt độ bắt đầu tăng lên, trong không khí bắt đầu bay bay một ít loại thực vật giống như sợi bông.

Hạ tiên sinh da dày thịt béo, tôi cũng không rõ vì sao anh lại dị ứng với loại sợi bông này.

Anh mang khẩu trang loại tám đồng một cái, hai mắt đỏ ngầu, đánh cái hắt xì. Giống như du hồn lượn qua lượn lại quanh người tôi.

Được rồi, hai ngày này em xin nghỉ giúp anh, anh cứ nằm trên giường nghỉ đi.

Anh vui vẻ. Chuyện đương nhiên tiếp nhận chăm sóc của tôi.

Tay không đứt chân không gãy còn sai bảo tôi làm cái này làm cái kia. Nấu xong cơm, rửa xong bát, lau xong nhà, vừa muốn đi tắm, anh lại muốn tôi đi pha sữa bò cho mình. Tôi tức giận đến muốn cầm chén nước đập anh.

Anh mau chóng mở hai cánh tay ôm tôi vào trong ngực. Dùng ngữ khí sủng nịch hỏi tôi. Giận à?

Tôi thoáng chốc không còn nóng nảy. Quệt miệng một cái không để ý đến anh.

Được rồi, đùa em thôi.

Anh cười đến chướng mắt, tôi bỗng chốc hôn lên.

13.

Chúng tôi thường xuyên hôn môi. Bởi vì tôi thích.

Lần đầu tiên là tôi hôn trộm anh. Lúc đó nam sinh ký túc xá hẹn một nhóm nữ sinh cùng đi xem cây anh đào. Lúc trở về đã khuya, hai chúng tôi song song ngồi cuối xe. Anh ngủ trên vai tôi.

Tôi khẩn trương đến không thể nhúc nhích. Chỉ cần hơi động cổ là có thể cảm nhận được tóc của anh đảo qua, ngứa đến không chịu nổi.

Hô hấp của anh rất gần, tôi căn bản không thể thở được. Tôi như đi vào cõi thần tiên mà đếm những nốt đậu trên mặt anh, khắp đầu óc đều đang suy nghĩ một chuyện.

Lúc qua đường hầm tôi liền làm.

Tôi cho rằng anh thực sự đang ngủ, thẳng đến khi tôi hôn anh, tôi cảm nhận được cả người anh cứng lại.

Tôi cũng cứng lại. Cả người trở nên lạnh lẽo, tay chân lạnh buốt. Là cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Ký ức của tôi tựa hồ thiếu hụt từ chỗ này, tình cảnh nan kham đó đều hiện lên rõ ràng trước mắt, mỗi khi nhớ lại kỹ càng, từng chuyện từng chuyện một đều có thể để tôi thể nghiệm được cảm giác khiếp đảm lúc đó thế nào. Giống như đau đớn khi trái tim bị nắm chặt.

Ký ức vui sướng luôn luôn mơ hồ không rõ, không hề khắc sâu.

Hạ tiên sinh không có đứng dậy, anh giống như cái gì cũng không phát sinh, tiếp tục giả bộ ngủ.

Mãi cho đến trường học, vai của tôi đã tê rần. Tôi ngẩn đầu nhìn anh lên lầu.

Sau này Hạ tiên sinh vẫn lấy chuyện này trêu chọc tôi. Đương nhiên, tôi rất vui vẻ khi có thể dùng từ “Sau này”.

14.

Cuộc sống của chúng tôi vẫn rất bình thản, không có gì lãng mạn và oanh liệt, khi tôi ghi tới đây mới chợt nghĩ đến, hóa ra chúng tôi có nhiều chuyện cũ ấm áp như vậy.

Có thể phương pháp này có thể trị được căn bệnh đánh mất ký ức của tôi.

Chúng tôi rất ít tranh cãi ầm ĩ, mỗi lần không phải là tôi thỏa hiệp thì chính là anh cúi đầu. Có thể Hạ tiên sinh cũng giống như tôi, là đang sợ cái gì đó, lại có lẽ là không có.

15.

Tôi vô cùng thích Hạ tiên sinh uống rượu, bước chân của anh lắc la lắc lư, lúc này tôi có thể quang minh chính đại ôm anh, một cánh tay vòng qua lưng anh, nâng thân thể của anh.

Hạ tiên sinh tửu lượng tốt, uống đến sáu phần liền bắt đầu giả say. Anh hồ ngôn loạn ngữ bên tai tôi, mạnh mẽ dựa sát vào vai tôi.

Người khác sẽ không hoài nghi gì cả. Giống như bình thường tiễn chúng tôi, vỗ vỗ vai tôi bảo tôi chăm sóc anh thật tốt.

Người trên đường rất ít, mấy siêu thị còn mở đèn, gió đêm thổi vào người có chút lạnh. Anh cố ý đặt tất cả trọng lượng lên người tôi, mười ngón tay giao nhau cứ vậy dựa sát vào nhau mà đi.

Hạ tiên sinh cũng sẽ liên miên cằn nhằn nói vài câu không quan trọng, tỷ như trong nhà còn có bia hay không, cơm ngày hôm qua ăn không chừa lại chút nào, môn khóa nào muốn treo các loại.

Vui sướng của chúng tôi có vẻ vô cùng nhỏ bé, ái tình cũng có vẻ hèn mọn.

16.

Khi nghỉ hè chúng tôi đều nói dối người nhà, nói không quay về. Kế hoạch đi du lịch của chúng tôi, là tôi đề nghị.

Ngày thu thập hành lý, mẹ của anh tới.

Hạ tiên sinh rõ ràng cũng rất kinh hãi, không biết nên phản ứng thế nào.

Mà dì ngược lại vô cùng thản nhiên, xách một đống đồ, cười hì hì chen vào cửa. Chào hỏi thân thiết với tôi.

May mắn chỉ là đến xem.

Buổi tối không cần tôi làm cơm, tôi ngồi trước bàn cơm nhưng cả người không được tự nhiên. Dì rất khác Hạ tiên sinh, thân thiết và biết làm mọi việc. Đem tất cả xử lý vừa vặn.

Tôi giống như một người ngoài. Không, tôi là một người ngoài.

Tôi không muốn để Hạ tiên sinh khó chịu, giống như không có việc gì mà đáp lời.

Dì đợi hai ngày liền đi. Trước khi đi, bà kéo tôi như kéo một cô con dâu lén lút đến một bên.

Đương nhiên, không phải thực sự là kéo một đứa con dâu.

Bà nháy mắt về phía tôi tìm hiểu chuyện của Hạ tiên sinh, bài vở bài tập thế nào, có bạn gái các loại hay không.

Tôi cười an ủi.

Hạ ca rất tốt, học tập chưa từng bị trượt, nào có giống cháu còn chưa qua nổi cấp bốn. Cũng không thấy anh ấy có bạn gái các loại. Bác yên tâm đi.

Ai biết dì căn bản không yên tâm.

Đến bây giờ còn chưa có bạn gái a? Đã hơn hai mươi tuổi rồi, bác còn dự định để nó sau khi tốt nghiệp liền kết hôn đây.

Tôi cười như trước, trong lòng lạnh lẽo đến đáy vực.

Tiểu Tô, cháu giúp bác nhìn, nếu như có bé gái nào tốt thì tác hợp cho nó nhé. Được rồi, lúc nào Quốc khánh tới nhà bác chơi nha.

Tôi đáp ứng.

17.

Thành phố này rất huyên náo, tôi thích nơi yên tĩnh, nhưng mà tình yêu của chúng tôi cần nơi náo nhiệt để che giấu.

Chúng tôi ở trên xe buýt chen chúc mà nắm tay, mồ hôi trên tay anh dính dính, tôi không thích, nhưng lại không muốn buông tay.

Chúng tôi hào phóng chọn phần ăn của tình nhân, dưới ánh nhìn quái dị của người phục vụ, giả vờ thản nhiên nói cái này rẻ hơn.

Không ai biết chúng tôi.

Một buổi tối, Hạ tiên sinh ấn tôi vào trong một góc ngõ nhỏ mà hôn môi.

Nụ hôn của anh rất ấm, đâm thẳng vào lòng tôi.

Ánh đèn ngoài ngõ nhỏ chiếu vào ánh sáng yếu ớt, người đi đường lờ mờ qua lại. Chúng tôi đều rất khẩn trương, càng hôn đến mãnh liệt.

Hạ tiên sinh chôn đầu vào cổ tôi thở dốc, một tay ôm tôi, một tay sờ sờ tóc tôi.

Có phải nên cắt rồi hay không?

Tóc của tôi mấy tháng rồi chưa cắt, có vài lọn che mất mắt.

Không cần, trông rất dễ nhìn.

Thanh âm anh khàn khàn. Tôi ôm lại anh, cảm thấy thế nào cũng không quan trọng.

Để trời sập xuống đi.

18.

Kéo Hạ tiên sinh đi mua quạt.

Kỳ thực chúng tôi dùng đều là tiền của cha mẹ, thỉnh thoảng kiếm thêm một chút thu nhập thêm. Lúc trước anh làm qua gia sư, tôi bình thường gửi bản thảo, tuy rằng không kiếm được nhiều như anh, nhưng cũng may không tính là quá thấp.

Mùa hè thực sự rất khó khăn, chúng tôi thuê phòng ở tầng một, muỗi nhiều đến khó có thể tưởng tượng.

Mỗi ngày tắm xong phải xịt nước hoa khắp người, tôi còn mua riêng phấn rôm, vỗ khắp tay chân anh, có mùi của trẻ con.

Tắm rửa xong, nhất định phải lôi kéo anh ra ngoài đi một chút. Bởi vì xịt thuốc diệt trùng, mùi đó không mất nửa tiếng thì không tản đi.

Nóng là cái quan trọng nhất. Hai đại nam nhân như chúng tôi thường xuyên nóng đến cáu kỉnh, đến mức muốn nhảy luôn vào đánh đối phương.

Hạ tiên sinh có một đống tật xấu. Mùa hè càng nhiều.

Bít tất không giặt, còn thường xuyên vứt bừa. Quần áo chất đống một chỗ mặc nó có mùi. Trạch đến muốn chết, ai kêu cũng không ra ngoài,

Tôi mỗi lần sắp bùng nổ, anh chỉ cần nói hai câu liền dỗ cho tôi nguôi giận. Hai chúng tôi đời trước nhất định là kẻ thù. Tôi giết cả nhà anh, cho nên đời này anh tới tìm tôi đòi nợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.