Hình như cơ thể của tôi đang giúp tôi đi làm, ăn, ngủ. Mà ý thức duy nhất của tôi chính là tiếp điện thoại.
Là bệnh viện.
Mẹ ung thư phổi. Thời gian còn lại không nhiều lắm.
Trong lòng trĩu xuống, đau nhức đến dữ dội, giống như bị đánh một cái thật mạnh vào trái tim, suýt nữa khiến tôi đau đến chết đi. Lập tức loại đau đớn này tiêu tan thành mây khói. Cơ thể của tôi lấy lại được tự chủ. Thế nhưng cái gì cũng không cảm giác được. Ý thức của tôi như bị thôi miên, ngủ say dưới đáy vực.
Phương tiện thích di chuyển nhất là xe lửa, nhìn cây cối ngoài cửa sổ di chuyển về phía sau thật nhanh. Vững vàng đi thẳng về phía trước mà không có điểm dừng, mỗi người đều nhất định phải đi con đường này. Cái gì cũng không cần nghĩ, không có hồi ức cùng tương lai. Tương lai đã được định trước đường đi.
Tôi vẫn luôn muốn ngồi ở tuyến đường Thanh Hải- Tây Tạng, qua đời tại nơi cao nhất nơi ấy.
Luôn nghĩ, ở nơi đó có đúng hay không có thể tìm được cái gì.
Mẹ hôn mê trên giường bệnh. Không kịp thu dọn nỗi buồn, giống như một con quay bị ép chạy tán loạn qua lại khắp các phòng ban, giống như con rối nộp đi các loại chi phí, mới có thể thở hổn hển ngồi trước giường mẹ.
Thời kỳ cuối. Bác sĩ trực tiếp hạ tử hình.
Tôi tại ngoài phòng bệnh gọi điện thoại. Ý thức của tôi hình như lại trở về.
Ba.
Tiểu Tô?
Ba lúc nào rảnh qua đây một chuyến?
Ta…
Mẹ sinh bệnh rồi.
Ông trầm mặc.
Thiếu bao nhiêu tiền?
Ba có thể cho bao nhiêu?
Ngày mai ta chuyển cho con ba vạn.
Được.
Con… Hãy chăm sóc bà ấy thật tốt…
Ừm.
Tôi ngắt điện thoại trước. 26 giây.
Ý thức còn chưa đi. Nước mắt của tôi tức khắc không khống chế được chảy xuống.
43.
Hạ tiên sinh muốn đến thăm tôi, tôi cự tuyệt.
Anh công tác bận rồi như vậy, đừng tới. Em có thể ứng phó.
Để em lại một mình nơi đó anh mới lo lắng.
Có gì để lo lắng đâu, em lớn như vậy rồi.
Bảo bối, em so với em trong tưởng tượng còn yếu đuối hơn nhiều.
Tôi nghẹn lại.
Anh cũng không phải em, làm sao biết được,
Trên thế giới này, anh hiểu em hơn cả.
Vậy anh nên biết em có thể tự gánh vác được. Chờ em mệt mỏi rồi, sẽ gọi điện cho anh.
Anh lo lắng cho em.
Nghe lời.
Được rồi. Lúc anh rảnh nhất định sẽ đến đó.
Được.
Mẹ cười nhìn tôi.
Là bạn con à?
Vâng. Bạn đại học.
Nhìn con như vậy mẹ cũng yên tâm.
Yên tâm cái gì?
Có bạn bè dù sao so với lẻ loi một mình vẫn tốt hơn.
Mẹ đừng lo lắng cho con nữa, chăm sóc cho mình thật tốt mới quan trọng nhất.
Mẹ con đã ngần này tuổi rồi, sớm muộn gì cũng phải đi. Cháu trai không thể gặp được, liền muốn trước khi đi nhìn thấy con dâu.
Mẹ dùng giọng điệu thường ngày hay nói đùa, tôi nghe theo rất chăm chú.
Vợ sớm muộn gì cũng có, mẹ chỉ có một.
Trước đây chưa từng gặp con nói như vậy.
44.
Ba mẹ tôi đã ly hôn lúc tôi bốn tuổi. Ông có gia đình mới, còn có một người con nhỏ hơn tôi chín tuổi.
Đối với ông, không tính là yêu hay là hận. Tôi có thể cảm nhận được đây đó một tầng huyết thống, tầng huyết thống này khiến chúng tôi không đến mức là người qua đường.
Khi ông đối xử với tôi thật tốt, tôi sẽ thụ sủng nhược kinh, trong lòng sẽ tính toán, để sau đó trả lại cho ông.
Mà đối với mẹ, không kể là nợ hay trả lại, đó chính là điều đương nhiên phải thế.
Tôi không có tiền. Ba cho tiền tôi sẽ không thanh cao mà từ chối. Ông không đến, tôi chỉ là sợ mẹ khổi sở. Bà quá cô độc.
Tôi và ông, đã định trước không thể làm cha con của nhau.
45.
Làm việc xong ở công ty, sẽ đến bệnh viện.
Mẹ luôn ngồi một mình trên giường bệnh, không ai đến thăm, cũng không giao lưu với người xung quanh. Chỉ có khi tôi tới, bà mới có thể mỉm cười nói chuyện.
Hai chúng tôi đều giống nhau.
Đều núp dưới góc kín đáo mà sinh tồn.
Không tính là cống hiến vì xã hội, chỉ là làm những chuyện mình có thể làm, ở trong đó mưu sinh.
Chưa từng có nhiều tiếp xúc, sống sát bên biên giới của xã hội, giống như chúng tôi từ khi sinh ra đã vậy.
Nếu như thế giới không phải như thế này, nhân loại không thể xây dựng thành xã hội. Cây cối là cây cối, không phải xanh hóa(?), không phải rừng cây. Nước là nước, ô tô là một đống sắt thép, quần áo chỉ là vật che đậy cơ thể. Mọi chuyện đều trở về nguồn gốc của nó. Chúng tôi đây có đúng hay không có thể đơn giản hơn một chút.
Nhân loại chỉ là nhân loại. So với mưu sinh bên trong xã hội, ăn ngủ sinh để vì mưu sinh không phải càng trực tiếp hơn sao?
Lý Phú Quý trong “Phải sống“, trong mắt người khác, sự tồn tại của hắn là một loại may mắn. Mà đối với chính hắn mà nói, cũng không tồn tại loại may mắn mà mọi người nói, chỉ là sinh hoạt. Tìm tòi, leo trèo, lăn lộn mà sinh hoạt.
Tôi và mẹ được tính là sinh hoạt sao?
Nếu như không có Hạ tiên sinh, tôi dường như đang sinh tồn.
Nếu như không có tôi, mẹ cũng đang sinh tồn.
Đây có thể là nguyên nhân xã hội tồn tại.
46.
Hạ tiên sinh vẫn chưa đến.
Ngày ngày đêm đêm công tác. Anh và người xung quanh tiêu hao tinh lực và nhiệt tình của chính mình. Đương nhiên, tiền lương cao hơn tôi không phải chỉ gấp hai lần.
Anh bắt đầu tính toán trong năm năm công ty sẽ phát triển như thế nào, trước ba mươi tuổi có thể mua được phòng ở hay không.
Tôi cảm thấy rất lâu rất lâu rồi chưa được gặp anh.
Chúng tôi giống như không sẽ không bao giờ ở cùng một chỗ. Từ khi ly biệt khi tốt nghiệp.
Đa tình tự cổ thương ly biệt (trích trong bài thơ Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh, đại ý: xưa nay đa tình khổ vì ly biệt).
Tôi cũng không đau khổ. Chính là cảm thấy không quan trọng. Tất cả đều không quan trọng. Anh tới hay không tôi đều không hề gì.
47.
Tiểu Tô, cậu gầy đi nhiều quá.
Có hả?
Ai Ở đại học cậu vẫn có cái tính vô thanh vô tức này, xảy ra chuyện cũng không biết tìm người.
Ừm…
Nếu thiếu tiền anh đây sẽ giúp cậu.
Không sao, tạm thời không thiếu.
Cậu như vậy khiến cho một người bạn như tôi cảm thấy mình thật thất bại.
Không thể nào. Cậu tới thăm tôi là đủ rồi.
Không có người thân nào khác sao?
Họ hàng xa.
Aizz
Viên tử thở dài khiến cả người tôi không được tự nhiên. Rất chán ghét bị đối đãi như vậy, chán ghét bị thương hại, được quan tâm, bị người khác biết chuyện của mình. Mặc dù biết là ý tốt.
Tiễn Viên tử, thấy được Hạ tiên sinh ngay trong phòng bệnh. Dáng người cao to, nói chuyện phiếm với mẹ, một kiểu dáng rất thân thiết.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt anh, ý thức của tôi trong nháy mắt trở về.
Khuôn mặt quen thuộc, dáng tươi cười quen thuộc, lại có chỗ nào đó không giống trước. Có loại cảm giác kỳ lạ, hình như tôi xuyên qua thời gian mà xoa khuôn mặt anh.
Anh quay đầu lại nhìn thấy tôi, trong mắt có ánh sáng rực rỡ.
Tiểu Tô…
48.
Chúng tôi về nhà của tôi, là căn phòng trọ nửa năm trước chúng tôi thuê,
Cũng không biết xuất phát từ tâm tình gì, tôi vẫn không có trả phòng, gian nan gánh vác việc trả tiền thuê nhà.
Tôi không khống chế được ôm anh. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Hạ tiên sinh…
Không cho gọi như thế.
Chúng tôi là người thân mật nhất, lại dùng xưng hô xa lạ nhất.
Em rất nhớ anh.
Tôi lần đầu tiên nói như vậy. Tôi không phát hiện được chính mình đang run rẩy.
Tâm tình áp lực từ lâu toàn bộ tuôn trào.
Hóa ra, là anh đã mang đi một phần của tôi, kể cả bộ phận kia của anh. Chỉ cần anh trở về, tôi mới có thể sống, mới có thể một lần nữa yêu anh.
49.
Giống như lúc trước. Tôi làm cơm trong phòng bếp nhỏ hẹp, Hạ tiên sinh xem tư liệu trên giường trong phòng ngủ. Chúng tôi không có phòng khách. Quạt thổi khói thổi vào người có chút lạnh, điều hòa vẫn hỏng như trước, vẫn chưa có sửa.
Trong không khí bụi bậm bay bay dưới ánh mặt trời có chút dày. Là mùi vị trong nhà.
Đột nhiên nhớ đến Margaret từng nói: Tôi ở trên giường, cơm ở trong nồi.
Anh ở bên đó thế nào?
Vẫn rất bận.
A.
Tiểu Tô, em theo anh sang đó đi.
Tôi gảy một chút cá kho.
Anh là nói đi cùng cả dì nữa. Việc làm của em anh thay em nghĩ biện pháp.
Không cần.
Vì sao?
Không cần vậy, cứ như thế này đi.
Vì sao!
Không có lý do gì.
Đầu ngón tay của anh xanh lên, lộ ra biểu tình chưa từng có. Nghiêm túc, lạnh lẽo.
Chúng tôi trầm mặc rất lâu.
50.
Chúng tôi sợ hãi nhất chính là chính bản thân mình. Tôi không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, tôi muốn cái gì.
Tôi rõ ràng hết thảy.
Đem chính mình khóa trong thế giới đen như mực.
Hạ tiên sinh tới lại đi. Mang theo loại phức tạp, khổ sở, không cam lòng kia nhìn tôi.
Trong lòng đau đớn đến chết lặng.
Thân thể của mẹ ngày càng kém đi, tôi muốn tìm một người nào đó ở cùng bà, thế nhưng không có.
Tôi không thuê nổi điều dưỡng, cũng không có ai vẫn luôn đợi bên cạnh mình.
Tôi không dám mệt mỏi.
Buổi tối một ngày. Cũng không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy khó chịu. Nước mắt ào ào rơi xuống.
Kỳ thực rơi lệ không có thanh âm. Tôi lúc khóc cũng không có thanh âm.
Thật giống như bỗng chốc tỉnh ngộ. Tôi hối hận, hận chính mình như vậy. Tôi đang làm cái gì! Đang khẩn cầu cái gì!
Hạ tiên sinh…
===
Không hiểu sao, khi làm đến chương này, trong lòng như có cái gì đó nghẹn lại, nghẹn đến khó chịu. Cũng không biết vì sao mình lại như thế…