Mẹ ho đến đứt ruột đứt gan, ngay cả đờm cũng vương máu, quả thực như muốn ho cả lá phổi ra ngoài mới thôi. Không khí trong phòng bệnh vẩn đục, lan tràn loại mùi vị của tử vong.
Mẹ gầy gò đến chỉ còn xương cốt. Tôi nhìn thấy kinh hãi.
Kỳ thực hồi tưởng lại, mẹ tựa hồ đã ho thật lâu, phòng bếp, sân nhà, phòng ngủ… Trong tất cả ký ức của tôi. Giống như một cuốn phim nhựa được phóng đại, tôi tựa như đã sớm quen thuộc với tiếng ho khan của mẹ như tiếng nhạc nền, giống như âm thanh nên phát ra hàng ngày.
Hóa ra, trong vô tình, tôi đã trở nên chậm chạp đến thế.
Đối với bệnh của bà, tôi cũng không có dấu diếm, nói tất cả cho bà biết. Tôi ôm lấy bà khóc. Tôi đã quen thuộc luôn có một bóng lưng phía sau gánh vác cho tôi rất nhiều điều, cho nên tôi đã quên mất. Quá quen thuộc. Nếu mẹ không còn, tôi thực sự chỉ còn hai bàn tay trắng.
Sơ trung, cao trung, đại học, tôi đều chậm chạp như thế. Thành tích không cao không thấp, cái gì cũng không nghĩ, gần như mù quáng mà xuôi theo dòng nước. Không bị bỏ lại, không bị phát hiện, cũng không bị đẩy đi.
Hóa ra tôi vẫn luôn sống trong thế giới của chính mình.
Chúng tôi hàn huyên rất nhiều, không nghĩ rằng mẹ có thế nói nhiều như vậy. Không tưởng tượng được bà của thơi trẻ tuổi.
Tuổi thanh xuân của bà, tình yêu của bà, mộng tưởng của bà, bà nói những chuyện này nếu không nói sẽ biến mất.
Chỉ là không nói, bà làm mẹ.
Tôi tận mắt thấy bà héo rũ từng ngày. Giống như có lực lượng nào đó kéo sinh mệnh của bà trong cơ thể đi như kéo tơ. Bà già yếu, mặt nhăn nheo, vô tri vô thức. Quả thực tử vong giống như được phóng đại lên cho tôi nhìn, tàn nhẫn bắt chúng tôi cảm nhận được nó đáng sợ như thế nào.
Tôi còn như vậy, huống chi là mẹ.
Không thể báo đáp.
Bà chưa bao giờ ngừng yêu tôi.
52.
Hạ tiên sinh nửa tháng rồi chưa gọi điện thoại đến.
Tiền thuốc men và viện phí ngày càng nhiều, tôi canh giữ suốt đêm trước giường bệnh, tâm tình theo hốc mắt xanh xao mà càng ngày càng trũng xuống. Ngay cả giấc ngủ trưa bình thường cũng đều mơ thấy các giấc mộng kỳ quái, tỉnh lại thì quên mất không còn một mảnh.
Mẹ yêu thương nhìn tôi, bảo tôi trở lại nghỉ ngơi. Tôi dùng hết dịu dàng của mình an ủi bà.
Tới hai người họ hàng xa, một đôi vợ chồng, đến từ một thành phố khác, tuổi nhiều hơn mẹ, tôi không nhận ra họ. Mẹ thật ra lại có tinh thần hơn. Lôi kéo tay của tôi bảo tôi gọi một tiếng cậu, mợ, nói tôi khi còn bé thường xuyên đi làm khách các loại và vân vân.
Bọn họ hàn huyên rất lâu, công tác, gia đình, con cái, nhiều hơn là chuyện cũ. Tôi không chen miệng vào được, lại không thể rời đi, bởi vì bọn họ thường thường cùng đưa ánh mắt quan tâm về phía tôi.
Cậu hai len lén kín đáo đưa cho tôi một phong bì.
Tiểu Tô, cậu mợ cũng không giúp được mày cái gì, mày cầm cái này, là một chút tâm ý cho mẹ mày.
Tôi vốn không muốn nhận, nhìn ông có một loại cảm giác lạ lẫm. Rõ ràng là một người xa lạ không hề có liên hệ, rồi lại có nghicn vạn liên hệ không nói được thành lời với tôi. Ông không biết làm thế nào, còn nói muốn nghỉ hưu, khuôn mặt bị sinh hoạt mài mìn đến nhăn nheo. Trong đôi mắt đục ngầu mang một chút chờ đợi.
Tôi yên lặng nhận lấy. Thấp giọng nói cảm ơn.
Ông tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn tôi cũng ngày càng thân thiết.
Bọn họ tới lại đi, mẹ cũng dần bình tĩnh.
53.
Tiểu Tô, mẹ còn sống được bao lâu?
Có thể là mấy tháng.
Lúc mẹ đi, con nhớ kỳ tìm một cô nương tốt đến cho mẹ xem.
Mẹ Con… không muốn mẹ đi.
Mẹ thường xuyên nghĩ, mình tới thế giới này làm gì. cái gì cũng không lưu lại đã ra đi, chỉ trừ con. Sống đời này, khổ gì cũng đều ăn, mưa gió cũng đã gặp qua. Nếu như không có con, mẹ khẳng định không đợi được đến hiện tại đã ra đi rồi.
Mẹ, xin lỗi.
Có gì để xin lỗi đâu. Mẹ không mong con thăng chức nhanh, người sống trên cao cũng rất mệt mỏi. Mẹ chỉ mong con sống giản giản dị dị, vô bệnh vô tai, sống thật tốt.
Ừm.
Mẹ vô dụng, tìm một nam nhân cũng không đáng tin cậy, không cho con được một gia đình hạnh phúc. mà con trời sinh tâm tư nặng nề, mẹ nhìn ra được, con từ nhỏ đến lớn rất ít khi hài lòng. Mẹ chỉ mong muốn con sau này có một gia đình viên mãn, hạnh hạnh phúc phúc.
Được.
Người sắp chết, không nhịn được mà bắt đầu lải nhải. Con đừng ngại mẹ phiền nha.
Sẽ không, mẹ nói, con nghe.
Chờ mẹ chết rồi,con cũng đừng làm lễ tang, lễ tamg là làm cho người sống, mà không phải là làm cho mẹ. Con làm một phần mộ bên hồ nước phía sườn núi, chôn là được.
Mẹ…
Mẹ cả đời này cứ như vậy. Khi còn sống không ai nhớ tới, huống chi là sau khi chết rồi. May là có con, không thì…
Mẹ rơi nước mắt. Là rơi nước mắt, chứ không phải khóc.
Một lần nói là một lần ho khan, giống như di ngôn.
Tôi khóc không thành tiếng.
54.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tử thần ra không ai tới làm phiền.
Trước mặt sinh mệnh, tôi nghĩ rất nhiều.
Một lực lượng sờ không thấy nhìn không được chậm rãi chảy xuôi giữa chúng tôi. Nó rút đi sinh mệnh của mẹ, lấy đi sinh lực của tôi.
Tôi càng ngày càng cảm thấy vô lực. Tận mắt nhìn thấy mẹ chết đi, vô cùng lo lắng, khủng hoảng, sôi trào…
Lục phủ ngũ tạng bị vặn xoắn, tự thân còn chưa lo xong.
55.
Nhìn mẹ không nói được thành câu, bị cắm vào người đủ loại ống. Giống như loài động vật nào đó.
Động vật có ý thức của chính nó, nhưng không có cách nào sử dụng ngôn ngữ. Thực sự là một chuyện thực đáng buồn.
Tôi học hút thuốc. Dưới bóng tối không ngủ được, trong góc công ty, trong nhà vệ sinh của bệnh viện. Hút vào thuốc lá.
Cả đêm mất ngủ. Cứ như vậy ngồi trước giường mẹ, đối mặt bóng tối, không phát ra một chút thanh âm.
Có đôi khi bà thanh tỉnh, dùng ánh mắt gần như thương xót nhìn tôi, giống như tôi mới là người đáng bị đồng tình. Có đôi khi bà mê man, giống như héo mòn, mu bàn tay trong suốt có thể lôi ra một tầng da.
Càng nhiều thời gian chính là thống khổ. Không thể tự kiềm chế.
Quả thực không thể tưởng tượng được một người phụ nữ gầy yếu lại có thể phát ra âm thanh như vậy, giống như quái vật bị nhốt mấy nghìn năm dưới đáy vực, lại giống như quỷ ảnh vặn vẹo ban đêm. Thanh âm kinh khủng bén nhọn đến thê lương.
Tôi bịt tai không tiếng động rơi nước mắt. Tiếng kêu của bà quanh quẩn trong đầu cả ngày.
Tôi thậm chí nghĩ, vì sao bà như vậy mà còn sống đây, như vậy được coi là sống sao.
Mẹ vì sao lại không có tôn nghiêm mà sống sót.
56.
Tôi gần như đã quên Hạ tiên sinh. Ý thức của tôi khiến tôi chỉ có thể tiếp thu sự vật xảy ra trước mắt, những vật bị che đậy không có cách này huy động.
Tôi nhận được điện thoại của anh, phản ứng mất một hồi lâu. Trong đầu vận động các ký ức, trái tim điều động tâm tình.
Thanh âm của anh xuyên qua điện thoại, xuyên qua năm tháng truyền đến. Tôi nhất thời không biết giờ là năm tháng nào, có một loại cảm giác hốt hoảng như đã cách mấy chục năm rồi. Mới giật mình nhận ra, chúng tôi đã rất lâu không hề liên lạc.
Hạ?
Giọng tôi mang một tia không thể xác định. tôi mấy ngày nay tựa hồ lần đầu tiên nghe thấy thanh âm của chính mình, khàn khàn đến chính bản thân cũng bị dọa sợ.
Tiểu Tô, em khỏe không?
Tôi muốn nói “rất tốt”, nhưng tôi không tốt. Nếu như là Hạ tiên sinh, câu đầu tiên anh sẽ nói không phải là thế này. Anh nhất định sẽ nói, bảo bối, em cái đồ không có lương tâm này, lâu như vậy rồi cũng không gọi điện cho anh.
Em không sao chứ?
Ừm.
Xin lỗi.
Làm sao vậy?
Anh hẳn là nên đến thăm em.
Không có việc gì.
Trầm mặc. Anh bạo phát.
Tô, em có thể nói thật rõ cho anh biết được hay không!