"Lẽ ra anh đã đi rồi, nhưng lại nhìn phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn, nên đi qua xem thử một chút thì nhìn thấy em ngồi khóc ở đây."
"Có một nghiên cứu sinh cũ của mẹ anh về quê làm việc, tình cờ lại là giáo viên của một trường học gần nhà em, mẹ anh đã liên lạc với cô ấy, nhờ gửi một số thứ đến cho ông bà."
Tôi vân vê vạt áo, nhỏ giọng nói: "Thật sự rất cảm ơn giáo sư Giang..."
Cảm ơn bằng lời nói đơn giản thì quá thiếu thành ý.
Anh đã ngồi cùng tôi trong phòng thí nghiệm đến khi trời tối hẳn, lại còn giúp đỡ ông bà tôi rất nhiều, tôi vắt óc suy nghĩ trong lòng, không biết phải nên cảm ơn Giang Mộ thế nào cho phù hợp.
Còn chưa nghĩ xong thì chúng tôi đã cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Vào ban đêm, tuyết rơi bên ngoài càng lúc càng nhiều hơn, anh mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, trên vai nhanh chóng bị phủ bởi một tầng mỏng màu trắng.
Tôi muốn phủi nó đi, nhưng lại cảm thấy làm vậy có chút lỗ m ãng, khi tôi còn chần chừ chưa kịp hành động, thì đột nhiên bước chân của Giang Mộ dừng lại.
Chúng tôi đứng yên dưới ngọn đèn đường, cách nhau bởi ánh đèn vàng ấm áp và những bông tuyết rơi lã chã, Giang Mộ quay người lại, hơi cụp mắt xuống nhìn tôi, sau đó lấy từ trong ba lô ra một chiếc hộp đưa cho tôi.
"Giáng sinh vui vẻ." Anh nói, "Anh thấy em thường xuyên nghe nhạc, vì thế mạo muội đổi cho em một cặp tai nghe tốt hơn."
Tôi có chút luống cuống, không dám nhận lấy chiếc hộp: "Cái này đắt quá anh ạ... Với lại... Em còn chưa chuẩn bị quà để tặng cho anh."
Cảm xúc trong đôi mắt của anh dần tối xuống.
"Lâm Dao, anh nghĩ là em cũng đã nhận ra rằng anh thích em, cho nên có thể giúp đỡ em, anh cầu mà còn không được. Chuẩn bị quà tặng cho em cũng là do anh cam tâm tình nguyện, nếu khiến em sinh ra gánh nặng tâm lý thì cho anh gửi lời xin lỗi."
"Trước giờ anh chưa từng theo đuổi con gái, có thể vẫn làm chưa tốt ở một vài chỗ nhưng anh sẽ cố gắng khắc phục để trở nên tốt hơn."
Lời nói của anh rất có chừng mực, nhưng nội dung của những câu từ đó lại khiến tôi cảm thấy bối rối.
Một lúc lâu sau, tôi mới nhỏ giọng đáp lại anh: "Nhưng... như vậy đối với anh là không công bằng."
"Tại sao?"
Lòng tôi rối bời, vô số cảm xúc xen lẫn với nhau:
"Anh... Vì sao anh lại thích em?"
Anh im lặng một lúc rồi mới trả lời tôi:
"Kỳ thật ngày đầu tiên em đến nhập học, anh là người đã đăng ký thông tin của tân sinh viên cho em, nhất định là em không nhớ rõ, nhưng anh thì lại bắt đầu chú ý đến em kể từ ngày hôm đó, trong những năm mà em theo đuổi Lục Triết, anh ở nơi khác từng giờ từng phút cũng không ngừng dõi theo em, nhìn em cố gắng từng chút một để trở nên tốt hơn."
"Sau đó đến lúc khai giảng, ngày em bước vào phòng thí nghiệm, anh bỗng nhận ra rằng mình đã thích em mất rồi."
Tôi cắn môi, khàn giọng nói: "Nhưng... nhưng..."
Đối với những người như tôi, đứng ở điểm kết thúc của mình cũng chẳng so được với điểm xuất phát của anh.
"Lần trước khi chúng ta nói chuyện ở vườn cây, anh đã muốn nói hết tất cả cho em biết, nhưng từ phản ứng của em, anh cảm thấy đó không phải lúc thích hợp. Lâm Dao, anh hiểu rõ suy nghĩ của em, bản thân em cảm thấy điểm xuất phát của mình quá thấp, không có cách nào để đứng cùng một vị trí với anh. Tuy rằng anh không cảm thấy như vậy, nhưng nếu em không thể tránh khỏi những băn khoăn lo lắng thì hãy cứ nói ra cho anh biết... "
Anh chậm rãi tiến lên một bước, lại thêm một bước nữa, cho đến khi sánh vai đứng bên cạnh tôi.
"Anh sẽ lùi lại để đứng cạnh bên em, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau tiến về phía trước."
Đứng giữa những lớp tuyết ngày càng dày đặc, tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đang đập rất nhanh của mình, nó tựa sông băng trên núi cao đang tan ra một cách mãnh liệt, lại phảng phất như tiếng sấm nổ vang trời.
"Anh không thể may mắn trở thành người đầu tiên khiến em rung động, nhưng luôn tin rằng người cuối cùng của em chắc chắn chính là anh."
"Lâm Dao, em đồng ý làm bạn gái anh nhé?"
Anh đưa tay ra, ngập ngừng nắm lấy tay tôi.
Tôi trở tay giữ lấy, không có ý định buông tay anh ra.
11.
Ngày thứ ba sau khi hai chúng tôi ở bên nhau, tôi đã gặp bố mẹ của anh ấy.
Bố mẹ của anh đều là giáo sư trong trường chúng tôi. Trước đó hai người đi trao đổi học thuật ở nơi khác, gần đây mới quay lại trường.
Khi tôi và Giang Mộ cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm thì bất ngờ đυ.ng phải hai người họ.
Lúc này đã không thể che giấu được nữa, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số cảm xúc vụt qua trong lòng tôi.
Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, thì Giang Mộ đã nắm lấy tay tôi và bắt đầu giới thiệu: "Ba, mẹ, đây là Lâm Dao, bạn gái của con."
Tôi không ngờ rằng giáo sư Giang dường như biết tôi từ trước.
Bà cười hỏi tôi:
"Nghe nói lúc trước em có một số ý tưởng mới về điện toán đám mây công cộng phổ biến trong những năm gần đây, hiện giờ có muốn thử nghiên cứu chuyên sâu về nó hơn không?"
Tôi "A" một tiếng, bỗng nhiên nhớ ra.
Bà ấy chính là giảng viên của các khóa học về điện toán đám mây và chương trình số liệu lớn mà tôi đã tham gia vào năm ba đại học.
Thấy tôi có chút sững sờ đứng tại chỗ, ba của Giang Mộ là giáo sư Điền vội vàng giải vây.
"Được rồi, lần đầu gặp con dâu mà, sao em lại nói về những vấn đề liên quan đến học thuật."
"Ôi em biết rồi."
Giáo sư Giang vươn tay vỗ vai tôi, sau đó còn nháy mắt với tôi một cái.
"Nếu em vẫn còn có ý tưởng về khía cạnh này, thì hãy cân nhắc đến gặp cô nhé."
Tôi gật đầu rồi nói thêm vài lời.
Hai người dường như đang vội vã quay trở lại văn phòng, trước khi rời đi, tôi rút tay mình ra khỏi tay Giang Mộ, hướng về phía giáo sư Giang cúi đầu:
"Mấy ngày trước đã làm phiền cô phải tìm người chuyển đồ cho ông bà giúp em rồi ạ."
Kết quả, bà ấy lập tức đưa tay ra đỡ tôi: "Đứa nhỏ này, khách sáo với cô như vậy làm gì!"
...
Thời điểm sắp kết thúc học kỳ, lệnh phong toả ở quê tôi cuối cùng đã được huỷ bỏ.
Giang Mộ đề nghị muốn cùng tôi về nhà gặp ông bà.
Do dự một hồi lâu, tôi kể cho anh nghe về hoàn cảnh gia đình của mình:
"Mẹ em qua đời khi em còn rất nhỏ, bố sau đó cũng không thèm quan tâm đ ến em. Em đã suy nghĩ kỹ rồi, đợi sau này tốt nghiệp xong, em sẽ đưa ông bà ngoại đến sống ở thành phố N..."
Giang Mộ bình tĩnh nghe tôi nói, trong mắt anh không hề xuất hiện một tia trào phúng hay thương hại tôi.
Sau khi nghe xong, anh cúi đầu hôn lên má tôi rồi nói:
"Cũng được, sau này có thể sắp xếp để ông bà ngoại ở cùng một tiểu khu với chúng ta, như vậy sẽ có thể thuận tiện chăm sóc hai người họ.."
Anh trực tiếp gọi ông ngoại bà ngoại một cách rất tự nhiên, không hề gượng gạo.
Trong lòng tôi luôn có một cảm giác kỳ lạ, hai người chúng tôi yêu nhau chưa được bao lâu nhưng dường như đã rất quen thuộc với nhau từ trước đó.
Vào ngày chúng tôi về nhà trong kỳ nghỉ đông, tôi và Giang Mộ đang sóng vai đi cạnh nhau trong trường, thì bất ngờ đυ.ng phải Lục Triết.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì Giang Mộ đã chủ động nắm chặt tay tôi.
Vốn chỉ là tình cờ gặp, tưởng rằng hai bên sẽ cứ lướt qua nhau, nhưng đột nhiên Lục Triết lại gọi tên tôi: "Lâm Dao."
Tôi dừng lại bước chân, mặt không biến sắc mà nhìn anh ta, trong lúc tôi đang nghĩ rằng anh ta sẽ lại nói mấy lời linh tinh như tôi muốn trèo cao gì đó thì chỉ thấy anh ta vẫn cứ im lặng, một lúc sau mới mở miệng nói với tôi: "Anh và Quý Dao đã chia tay rồi."
Không biết vì sao mà đột nhiên tôi có chút muốn cười.
"Ồ." Tôi nói, "Vậy thì chúc anh sẽ sớm tìm được người tiếp theo của mình."
Anh ta không tức giận mà còn cười rộ lên: "Khẩn trương như vậy làm gì? Em nghĩ rằng anh đến đây để năn nỉ em quay lại sao?"
"Chẳng qua là may mắn nên có được xuất thân tốt hơn người khác mà thôi, cậu ỷ vào đó xem mình là một ông lớn sao? Ngẩng đầu nhìn lên thử xem, trên thế giới này còn có rất nhiều người may mắn hơn cậu đấy. Tôi thật sự cảm thấy rất tò mò, đợi một ngày nào đó cậu gặp được những người như vậy thì sắc mặt sẽ thế nào đây?"
Ánh mắt Lục Triết ngưng trọng: "Người may mắn hơn ư...thế chẳng phải là anh Giang đây đang tự đến nói chính mình sao?"
"So với cậu, có lẽ tôi thật sự may mắn hơn một chút."
Khóe môi Giang Mộ hơi cong lên, "Ít nhất hiện tại, người ở cạnh Lâm Dao là tôi."
...
Sau đó Lục Triết cười một tiếng rồi rời đi.
Tôi cùng Giang Mộ bắt taxi đến nhà ga của tàu cao tốc. Lúc ở ngồi ở trong xe, tôi cứ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ miên man trong đầu một chút.