Tự Do Cuối

Chương 5: Phiên Ngoại Lục Triết (Hoàn toàn văn)



Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã nhìn thấu được tâm tư của Lâm Dao.

Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tay của tôi, có qua có lại, tôi cũng nhìn lại đôi tay của cô ấy.

Nếu so với những cô gái mà tôi từng biết thì có chút không bằng, tay của những cô gái kia vừa trắng mịn vừa thon dài, móng tay còn được sơn màu, trông chúng càng đẹp hơn.

Tay của cô ấy thì cũng nhỏ và dài, nhưng không tính là quá trắng trẻo và mịn màng, móng tay chỉ cắt tỉa cho gọn gàng.

Dường như đã nhận ra bản thân mình có phần lỗ m ãng nên cô ấy thu hồi ánh mắt trong sự hoảng loạn của bản thân, sau đó rất nhanh đã ổn định lại tinh thần rồi cùng tôi nói chuyện.

Cô ấy nhất định không ý thức được rằng tai của mình đã sớm đỏ lên.

Sau đó một ngày, cô ấy bắt đầu theo đuổi tôi.

Khoảng thời gian đầu tôi không đáp lại cô ấy. Bởi vì những nữ sinh thích tôi có rất nhiều người xinh đẹp và theo đuổi nhiệt tình hơn.

Sự yêu thích của những cô gái đó cứ như là một cơn sóng, ập đến ồ ạt rồi nhanh chóng rút lui.

Nhưng Lâm Dao thì không giống như vậy.

Cô ấy theo đuổi tôi không nhẹ không nặng, như một cơn gió thổi qua gương mặt tôi.

Trong ba năm đó, dù một mực cố gắng theo đuổi tôi nhưng cô ấy vẫn sắp xếp việc học rất hợp lý. Thi đua cùng thành tích vẫn luôn cầm cờ đi trước, còn có công việc làm thêm cố định mỗi tuần.

Nên nói như thế nào cho đúng nhỉ? Giống như việc thích tôi, chẳng qua là cô ấy đang sắp xếp hoàn chỉnh thêm một bộ phận trong cuộc đời cùa mình mà thôi.

Không phải là tôi không muốn đáp lại cô ấy, nhưng khoảng thời gian đó, vị trí quan trọng nhất trong lòng tôi đã được Quý Dao chiếm cứ rồi.

Tôi và cậu ấy đã quen biết nhau rất lâu từ khi đi nhà trẻ đã học cùng một lớp.

Hoàn cảnh gia đình của tôi và Quý Dao đều giống nhau, tính cách của cậu ấy nhiệt tình và rất dễ thương.

Tôi đã từng thích cậu ấy, thích rất lâu rất lâu.

Mà cậu ấy và Lâm Dao hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau.

Tỷ như cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Quý Dao sẽ không nghe theo lời tôi mà tự mình pha nước chấm, cậu ấy nhất định sẽ đùa nghịch nửa ngày, nếu mùi vị không ổn thì liền đợi lúc tôi không chú ý sẽ sấn tới đổi đi.

Khó có khi được ra ngoài chơi nên cậu ấy sẽ trang điểm rất lâu, ở trong phòng thử qua cả trăm bộ quần áo, hai đuôi ngựa cũng được buộc đi buộc lại nhiều lần.

Tôi ngồi ở phòng khách nhà cậu ấy đợi đến giữa trưa, cuối cùng không thể không ra tay giúp đỡ, nhìn theo hướng dẫn trong video mà buộc tóc cho cậu ấy.

Tôi đã từng rất vui vẻ với những việc này, mãi cho đến khi cậu ấy đem những thủ đoạn đó dùng ở trước mặt Lâm Dao.

Nhất định là Lâm Dao để ý, cô ấy không nhận ra rằng vào những lúc tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ dùng đầu ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay, một chút rồi một chút.

Nhưng cái gì cô ấy cũng không nói, chỉ yên lặng mà thu hết vào trong mắt.

Tôi đưa cô ấy đi lấy canh, trong lòng thầm nghĩ về thủ đoạn nhỏ của Quý Dao vừa rồi không khôn khéo cho lắm.

Kỳ thật là tôi đã muốn chứng minh, chứng minh rằng cậu ấy chắc chắn để ý đến tôi, những lời phủ nhận trước đây chẳng qua là mạnh miệng mà thôi.

Khẩu vị của cậu ấy rất khó chiều, tuyệt đối sẽ không uống canh miễn phí ở nhà ăn, nếu lấy mang về, cậu ấy không chỉ không uống mà ngược lại sẽ chế giễu Lâm Dao vài câu.

Như vậy là lại một lần nữa có thể chứng minh rằng cậu ấy thật sự để ý đến tôi.

Thế nhưng tôi lại không muốn.

Tôi đi đến múc canh bên cạnh cửa sổ, Lâm Dao hỏi tôi một câu, khi đáp lời tôi đã không ngăn được sự bực bội trong giọng điệu của mình.

Lúc ngước đầu lên liền nhìn thấy cô ấy đứng ngẩn một chỗ, ánh mắt dường như xuyên qua tôi để nhìn về một nơi xa nào đó.

Những năm sau này khi nhớ lại hồi ức lúc đó, tôi đều không nhịn được mà nghĩ rằng ——-

Có lẽ bắt đầu từ ngày đó, tôi đã đánh mất Lâm Dao.

Dường như cô ấy là kiểu người sẽ không bao giờ khóc.

Quen biết nhau hơn ba năm, yêu đương với nhau nửa năm, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy rơi một giọt nước mắt nào.

Ít nhất là ở trước mặt tôi.

Cô ấy muốn được gặp tôi, nhưng tôi khi đó vì một vài chuyện phát sinh trong gia đình mà tâm phiền ý loạn, cho nên đã từ chối.

Nhưng cô ấy lại nói: "Em vừa thấy được bài đăng bằng tài khoản Weibo phụ của anh."

Tâm trạng của tôi trong một giây kia như thế nào nhỉ?

Hoảng loạn? Giải thoát? Hay nhẹ nhõm thở dài một hơi?

Hình như đều không phải.

Tôi chỉ bỗng nhiên nhớ tới năm mình sáu tuổi, mẹ tôi ra nước ngoài, khi trở về đã mua cho tôi một chiếc đồng hồ.

Nó không phải màu sắc và kiểu dáng tôi thích, vậy nên vẫn luôn cất nó qua một bên.

Thẳng đến dịp tết năm sau, một người em họ tới nhà chơi, mẹ tôi bỗng nhắc tới: "Lúc trước mẹ có mua cho con một chiếc đồng hồ, nếu con không thích thì đem tặng cho em xem như là quà sinh nhật đi."

Đến lúc đó tôi mới phát hiện thì ra chiếc đồng hồ kia trông cũng rất đẹp mắt.

Thế nên trong lòng tôi vẫn luôn nhớ tới nó rất nhiều năm, đến năm mười sáu tuổi, trong một dịp đi HongKong tôi đã mua lại một cái giống y đúc.

Tôi thấy Lâm Dao đứng dưới một đám mây có màu hồng nhạt, cô ấy mặc chiếc váy hoa mà tôi đã tặng hai tháng trước, trông đẹp đến kỳ lạ.

Một khắc đó, tôi nhận ra tim mình rõ ràng đang đập nhanh hơn.

Tại sao trước đây không nhận nhỉ? Nhiều nữ sinh thích tôi như vậy nhưng tôi lại chỉ chọn cô ấy, là vì gia cảnh cô ấy bần cùng nên dù thế nào cũng sẽ không mang lại phiền toái cho tôi sao?

Muộn rồi.

"Nếu em đã nhìn thấy rồi, anh cũng chẳng còn gì để giải thích."

Cuối cùng, vẻ mặt tôi làm như không có gì mà nói, "Lâm Dao, chia tay đi, chúng ta kết thúc ở đây được rồi."

Tôi đã không nói thật cho cô ấy biết, buổi tối ở quán bar hôm đó, tôi chỉ hôn nhẹ Quý Dao một cái liền buông ra.

Trên môi Quý Dao còn đọng lại mùi nước trái cây, đôi mắt cậu ấy dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar như được tiếp thêm vẻ diễm lệ.

Nhưng lúc ấy tôi lại nhớ đến Lâm Dao, nhớ đến lần đầu tiên hôn nhau của chúng tôi, cô ấy nhắm chặt hai mắt, cả người khẩn trương đến mức run rẩy các đầu ngón tay.

Tôi cố ý không tiến thêm quá sâu, đợi đến khi cô ấy hoảng hốt mà mở mắt ra thì liền rời khỏi.

Trong nháy mắt đó, tôi có thể nhìn thấy chính mính trong đôi mắt của cô ấy.

Tôi và cô ấy đều mất đi nụ hôn đầu tiên của mình.

Khi hôn nhau, tay chân cô ấy cuống hết cả lên, đôi mi run run, trong lòng tôi như đang có một con bướm nhỏ bay vòng.

Tôi quả thật đối với cô ấy có một chút động tâm, nhưng lại không quá sâu đậm —— tự bản thân tôi đã từng cho là như vậy.

Ba năm ngắn ngủi cận kề, làm sao có thể thắng nổi tình cảm thanh mai trúc mã tận hai mươi mấy năm của tôi và Quý Dao?

Huống chi cô ấy và tôi vốn dĩ đã định sẵn là hai người ở hai thế giới khác nhau.

Đây là những gì mà tôi từng nghĩ.

Là do tôi vọng tưởng mà thôi.

Trên thực tế, đến lúc hoàn toàn đã mất đi cô ấy tôi mới ý thức được rằng tình cảm mà tôi dành cho Quý Dao tựa như toà kiến trúc cao lớn đã bị một con mối đυ.c rỗng.

Nhiều năm như vậy bên trong chỉ là một khoảng trống tồn tại mà thôi.

Sau khi chia tay với Lâm Dao không lâu, bố mẹ đã gọi điện thoại cho tôi, hai người nói với tôi rằng hợp đồng của công ty nhà tôi được thông qua, ít nhiều điều nhờ bố mẹ Quý Dao hỗ trợ.

"Mẹ biết con đã thích Dao Dao rất lâu, đúng lúc con bé cũng đã lớn rồi, nếu như về sau con bé có thể trở thành con dâu của nhà chúng ta, mẹ và ba đều cảm thấy rất hài lòng."

Tôi không có cách nào để hoà thuận với Quý Dao trong lúc yêu đương.

Quý Dao không thích đọc sách, tốt nghiệp đại học chính quy liền về làm việc trong công ty của gia đình.

Tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì sẽ không phải gặp mặt cậu ấy hằng ngày.

Khoảng thời gian đó, tôi thường xuyên bắt gặp Lâm Dao trong trường, phần lớn thời điểm cô ấy đều đang đi một mình, bước chân có chút vội vàng, trên người mặc một chiếc áo hoodie đơn giản phối cùng với quần jeans.

Lúc chúng tôi mới biết nhau, dáng vẻ cô ấy vẫn luôn như vậy.

Nhưng theo suy nghĩ của tôi, cô ấy vừa gầy vừa cao như vậy, mặc vào một chiếc váy lên người chắc chắn sẽ đẹp hơn rất nhiều.

Vì thế trong khoảng thời gian yêu nhau, tôi đã mua tặng cho cô ấy rất nhiều mẫu váy.

Cô ấy theo đuổi sự bình đẳng, tôi tặng quà cho cô ấy, cô ấy sẽ nhanh chóng tặng lại cho tôi một món quà có giá tầm cỡ với thứ mà tôi đã đưa.

Bởi vì không muốn cô ấy đem tiền làm thêm kiếm được dùng trên người của mình nên dần dà tôi không còn tặng quà cho cô ấy nữa.

Đêm trước Lễ Giáng Sinh, tôi đi đến một tiệm chuyên bán đồ ăn Nhật mà trước đó thường đi ăn cùng Lâm Dao.

Ông chủ và tôi đã rất quen thuộc, lúc gặp liền thuận miệng chào hỏi: "Lâu rồi không gặp cậu, hôm nay không dẫn bạn gái đến cùng à?"

Tôi há miệng th ở dốc, không biết nên trả lời thế nào.

Cuối cùng thấp giọng nói: "Chúng tôi chia tay rồi."

Ông ấy một bên nướng cá hồi đặt lên sushi, một bên nói: "Ôi, tiếc thật đấy, cô bé kia thoạt nhìn là một người rất ưu tú."

Trong nháy mắt đó, tôi không cách nào hình dung được cảm xúc của mình, dường như có một vật bén nhọn nào đó đâm vào lòng tôi, đau đớn tràn ngập.

Cô ấy tất nhiên là ưu tú.

Tôi chẳng qua là may mắn sinh ra trong một gia đình không tồi, thuận buồm xuôi gió một đường mà đi tới ngày hôm nay.

Nếu đem tôi đặt vào vị trí của cô ấy, e rằng một nửa cũng không so được.

Nhưng tôi đã vĩnh viễn mất đi cô ấy.

Hai ngày lễ Giáng Sinh, Quý Dao xin nghỉ làm, đến thành phố N đón tết cùng tôi.

Tôi cứ luôn thất thần, rốt cuộc vẫn không nhịn được, giữa trưa ngày hôm sau liền nói rõ với cậu ấy.

Quý Dao phẫn nộ mà vung cho tôi một bạt tai rồi trách mắng: "Tôi thấy anh hình như rất thích những cô gái không thích mình!"

Sau đó xoay người bắt taxi rời đi.

Tôi một mình đi tới toà nhà thí nghiệm, vừa lúc nghe thấy Lâm Dao đang khóc ở bên trong.

Giấy tiếp theo, giọng nói của Giang Mộ vang lên: "Sao vậy?"

Buổi tối ngày hôm đó, tôi giống như một kẻ đáng thương giấu mình trong góc tối, nhìn hai người họ sóng vai rời khỏi toà nhà thí nghiệm, nhìn Giang Mộ đứng trong tuyết mà tỏ tình với Lâm Dao, sau đó dắt tay cô ấy rời đi.

Nhìn cô ấy lạnh đến mức đỏ bừng chóp mũi, nhưng khi ngửa đầu nhìn Giang Mộ thì bên trong đôi mắt lại có ánh sáng toả ra.

Đôi mắt ấy cũng từng chăm chú nhìn một người như vậy, đó là tôi.

Tôi đã đánh mất cô ấy, là tôi tự làm tự chịu.

Đêm trước kỳ nghỉ đông, tôi lại đυ.ng phải Lâm Dao trong trường.

Bên cạnh cô ấy giờ đây đã có Giang Mộ.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nói với cô rằng: "Anh và Quý Dao đã chia tay."

"Ừm." Cô ấy nói, "Vậy chúc anh sẽ sớm tìm được người tiếp theo của mình."

Trong ánh mắt cô ấy, không hề có một chút gợn sóng.

Giống như đang nhìn một người xa lạ chưa từng quen biết.

Đây rất đúng với tính cách của cô ấy, nếu như kết thúc cô ấy chắc chắn sẽ không thèm chia cho tôi một ít cảm xúc nào.

Thôi bỏ đi Lục Triết, giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng đi.

Tôi ở trong lòng tự nói với bản thân mình như vậy.

Sau đó cười nhìn cô ấy nói: "Khẩn trương như vậy làm gì? Em nghĩ rằng anh đến đây để năn nỉ em quay lại sao?"

Nhưng Giang Mộ nhất định nhìn thấu được ý nghĩa giấu sâu trong lòng tôi.

"So với cậu, có lẽ tôi thật sự may mắn hơn một chút."

"Ít nhất hiện tại người ở cạnh Lâm Dao là tôi."

Hai câu nói này. Nửa đời sau tôi chẳng muốn nghe lại thêm lần nào nữa.

Người may mắn kia ban đầu vốn dĩ là tôi.

Vốn dĩ nên là tôi.

Sau khi tốt nghiệp nghiêm cứu sinh, tôi trở về tiếp quản công ty của gia đình, đặt tất cả sự chú tâm lên công việc.

Năm tôi ba mươi tuổi, công ty mở rộng quy mô, ký kết một bản hợp đồng rất lớp.

Bên nhân sự đến tìm tôi, hỏi có thể tổ chức một chuyến đi du lịch để chúc mừng không.

Tôi nói được, sau đó lại hỏi cô ta đã lên ý định nơi nào rồi.

Cô ta trả lời: "Thành phố N ạ."

Tôi trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Đổi địa điểm khác đi, tôi không thích nơi đó."

Cả đời này, những mục tiêu mà tôi đặt ra không có cái nào là không thành công, chỉ gặp phải hai lần ngoài ý muốn, chúng đều xảy ra ở thành phố N.

Một lần là sau khi thi đại học, thành tích có phần lệch đi, bất đắc dĩ tôi phải thay đổi chuyên ngành, nhưng sau một năm mọi thứ cũng ổn định, thành công quay về đúng với quỹ đạo.

Còn lần thứ hai....

Tôi ở đó quen được Lâm Dao, sau đó đã đánh mất cô ấy.

Suốt quãng đời còn lại của tôi, đây là lần chệch quỹ đạo duy nhất và không có cách nào cứu vớt được.

HOÀN TOÀN VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.