Tử Động

Chương 34: Vì Cứu Người Phải Vào Tử Động - Ngộ Kỳ Duyên Ngộ Cả Tình Duyên



Và bầu không khí hoang mang càng dâng lên cực độ khi mọi người nghe một tiếng gầm kinh khiếp của lão Thượng Quan Điền bỗng vang lên:

- A... A...! Ta phải giết tất cả! Phải hủy diệt tất cả! Đánh...

Vù...

Đường Thượng Thanh kịp quay lại khi có cảm nhận luồng kình kia đang bất ngờ cuộn ập vào chàng!

Chàng nhanh tốc xuất chưởng.

Vù...

Và chàng không thể không khựng lại hành động của chàng lúc nhìn thấy từ tả thủ của lão bỗng có một thân hình bay bắn vào Tử động!

Một ý nghĩ chợt đến trong tâm trí chàng:

“Lão ném Xích Y nữ lang vào Tử động? Hành vi hủy diệt võ lâm như lão nói đã bắt đầu rồi!”.

Theo cảm nghĩ và nhờ vào phản ứng của bản năng, chàng khẽ chao người thi triển Ngọc Điệp thân pháp!

Vút!

Ầm! Hự! Chàng phản ứng có phần chậm nên phải nhân một chưởng may mà không trọn vẹn của lão! Đồng thời nhờ đó chàng càng thi triển nhanh hơn thân pháp Ngọc Điệp để bám đuổi theo bóng nhân ảnh của Xích Y nữ lang!

Vút!

Xích Y nữ lang vừa biến mất vào Tử động! Thượng Thanh càng kiên quyết lao vào!

Vút!

Trước lúc đến lượt chàng phải biến mất hút vào Tử động, tai chàng còn nghe hàng loạt những tiếng hô hoán ầm vang:

- Mau bày La Hán trận!

- Lão ma đang tháo chạy kìa!

- Mau đuổi theo! Đừng để lão thoát!

- Vây chặt lão! Ôi chao!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Sau cùng là tiếng hô hoán của Ngọc Vi vang lên lồng lộng:

- Lệnh Tam thúc và Ngọc Tử vẫn bình ổn! Đại ca chớ bận tâm!

Chàng hiểu!

Và càng hiểu chàng càng yên tâm trong việc đối đầu với những trận quái phong để cứu mạng Xích Y nữ lang!

U... U... U...

Trận quái phong đang hiển hiện và dĩ nhiên là đang hủy diệt tất cả những gì có trong lòng Tử động!

U... U...

Chàng vừa vận lực để ngăn ngừa quái phong đang muốn cuốn chàng đi, vừa thầm nghĩ: “Tất cả sẽ bị những trận quái phong hủy diệt, kể cả Xích Y nữ lang! Cao xanh ơi cao xanh! phải chăng đây là hậu quả nàng phải chuốc lấy, khi đã nhẫn tâm ném Hạ ngũ bối và Đường Thượng Thanh này vào chính Tử động này? Là lẽ tuần hoàn báo ứng ư? Là nỗi thống hận đến chết của Tam thúc Tả Nhất Thiên ư? Không được! Dù sao ta cũng phải cố cứu nàng! Ta phải cố cứu nàng cho bằng được!”.

Ánh sáng của Tử động nếu có thì chỉ là nhợt nhạt, nhờ vào một tiểu động khẩu thật nhỏ ở phía trên phảnhồi ánh dương quang đưa vào!

Thượng Thanh nào nhìn thấy gì ngoài những mẩu xương, những vụn đá đang bị trận quái phong đưa đẩy và quật về mọi phía!

Xích Y nữ lang hiện ở đâu?

Vụt!

Một bóng nhân ảnh chợt lao ngang, Thượng Thanh vì bất ngờ nên không kịp chộp lấy. Chàng chỉ kịp hé miệng kêu:

- Là nàng?

U... U...

Thân hình chàng vừa khẽ dao động lập tức bị quái phong cuốn đi.

Vút!

U... U...

Vận toàn bộ chân lực, chàng cố trầm người xuống.

Vô ích, quái phong vẫn không ngừng xô đẩy thân hình chàng.

U... U...

Chàng chợt nảy sinh một ý định liều lĩnh.

Vút!

Buông người để mặc quái phong phát tác, chàng chỉ có thể vận lực vừa để bảo hộ tâm nguyên mạch vừa thi triển Ngọc Điệp thân pháp!

U... U...

B... u... n... g!

Một âm thanh thật mơ hồ chợt vang lên âm u giữa muôn vàn tiếng rú rít của quái phong!

Chàng thầm hốt hoảng: “Nàng vừa bị quái phong quật vào vách đá? Chao ôi, nàng chết mất!!”.

Vớinhận thức thật mơ hồ về phương hướng phát ra tiếng động vừa rồi, Thượng Thanh tung toàn thân lao theo cơn gió hút của quái phong!

Vút!

U... U...

Chàng chợt kêu thành tiếng:

- Ôi chao! Ta nguy mất!

Với tình thế đang bị quái phong và khinh thân pháp cùng hợp lại ném thật mạnh thật nhanh vào vách đá như lúc nãy, Thượng Thanh chỉ còn mỗi một cách để tự cứu!

Chàng vận dụng toàn bộ chân lực để quật một kình cật lực vào vách đá.

Ầm!

Vách đá sù sì chỉ cách chàng gang tấc chợt dời xa đi khi phản kình cực mạnh rốt cuộc cũng dội thẳng vào chàng!

Và chàng tự nhận lấy hậu quả!

Hự!

Tự mình đả thương mình, trên đời hiếm thấy!

Thượng Thanh vội vàng vận chân khí tự ổn định chân nguyên sau khi bị phản kình dội thẳng vào người!

Không chậm hơn cũng không sớm hơn, đúng lúc chàng vận lực dẫn lưu chân khí theo tâm pháp Ngọc Điệp, nội khí phát sinh bỗng dịch chuyển theo Kim Sa tâm pháp!

Ọe!

Khí huyết nhộn nhạo buộc chàng phải thổ huyết lai láng!

Chưa hết!

U... U...

Quái phong bất ngờ cuộn tung chàng lên.

Vút!

Hoảnghốt vì hai điều kinh biến lại phát sinh cùng một lúc, Thượng Thanh vội đề khí! Và lần này chàng đề khí theo tâm pháp Kim Sa!

Họa vô đơn chí!

Ọe!

Chàng lại thổ huyết vì khí huyết đột nhiên sôi trào! Mà sự sôi trào này là do chàng vận khí theo tâm pháp Kim Sa nhưng nội khí lại tự dẫn lưu theo Ngọc Điệp tâm pháp!

U... U...

Việc đề khí bất thành khiến thân hình chàng phải để cho quái phong mặc tình đưa đẩy.

Vút!

Một cảm nhận bất an chợt đến, và liền sau đó chàng nhìn thấy một vách đá sù sì khác đang lao thẳng đến chàng!

Không thể không tự cứu, chàng lại quật thẳng một kình nữa vào vách đá.

Ầm!

Hự!

Nếu tính luôn lần đi vào Tử động này, chàng đã ba lần nhập động! Và nếu lần đi vào này là lần chàng có nhiều tự tin nhất thì cũng chính lần này là lần chàng gặp nhiều hung hiểm nhất.

Sau hai lần quật kình để tự cứu, cũng là hai lần chàng phải nhận lãnh phản kình của chính chàng vào chàng, toàn bộ chân nguyên nội lực của chàng hầu như đã suy kiệt!

U... U...

Quái phong vẫn còn hung hãn và chàng sau lần nhờ phản kình chấn xa khỏi vách đá liền bị quái phong đưa đi tiếp tục, vô phương kháng cự!

Vút!

Dẫu là thế, dẫu chân nguyên đã suy kiệt, Đường Thượng Thanh khi lâm vào cảnh ngộ này vẫn vận lực đề khí theo bản năng!

Luồng nhiệt khí vừa xông ra khỏi bể chứa là Đan Điền, Thượng Thanh chợt nhớ lại hai lần thổ huyết đành lưỡng lự phân vân trong việc dẫn lưu chân khí!

Tâm pháp nào bây giờ để sinh mạng chàng không phải lâm nguy?

Là Kim Sa tâm pháp? Hay Ngọc Điệp tâm pháp? Do nhiệt khí một khi đã khởi đi từ Đan Điền, nó phải chu lưu khắp chân thân bất kể là bằng tâm pháp nào! Và việc chàng chợt lưỡng lự phân vân không hề đình lại luồng nhiệt khí phải dẫn lưu!

Cảm nhận sự di chuyển của nội nguyên chân khí đang diễn ra, Thượng Thanh lo lắng và chờ đợi một kết cục bi thảm chắc chắn sẽ xảy đến với chàng!

Luồng nhiệt khí lên đến Bách Hội huyệt và bắt đầu đi dần xuống các huyệt đạo kế tiếp! Chàng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra chúng đang di chuyển theo tâm pháp Kim Sa là theo Đốc Mạch!

Việc thổ huyết nhờ đó đã không xảy ra, Đường Thượng Thanh vì yên tâm với việc vận lực đề khí nên dễ dàng nương theo quái phong để tránh việc bị va đập vào các vách đá!

Đúng lúc đó, những trận quái phong chợt tan đi! Như bao lần trước đó Đường Thượng Thanh đã từng nếm trải, ngay sau khi quái phong không còn, sẽ chỉ là một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, chàng nhanh tốc thi triển khinh thân pháp đi khắp lòng Tử động!

Vút!

Thật may cho chàng, thời gian dù ngắn ngủi nhưng chàng cũng kịp tìm thấy Xích Y nữ lang!

Nàng đang thu người vào một góc khuất và bắn xạ ra toàn những tia nhìn kinh hãi và hoảng loạn!

Nàng hãy còn sống sót sau lượt quái phong vừa rồi kể ra cũng quá may mắn!

Chàng khẽ lên tiếng gọi:

- Cô nương...

Nàng đang hoảng loạn và tiếng kêu của chàng làm nàng phải thất thần thét lên:

- Ai? Đừng ai gần ta! Ngươi không được đến gần ta!

Chàng lo lắng: “Có khi nào vì quá kinh tâm nàng sẽ trở nên cuồng loạn không? Hy vọng là không! Ngược lại, chậc... chậc”

Còn đang nghĩ, chàng bật kêu lên thất thanh:

- Quái phong lại nổi lên! Cô nương mau tìm một chỗ mà bấu chặt vào! Đừng để...

U... U... U...

Khoảng yên tĩnh ngắn ngủi đã hết, quái phong nổi lên làm chàng phải tự lo cho chàng và không sao căn dặn nàng rõ hơn!

Tuy nhiên, ngay lập tức một cảm giác nhẹ nhõm liền đến với chàng! Xích Y nữ lang nếu có cuồng loạn thì vẫn còn phần nào tỉnh táo. Vì nàng vừa quờ tay và tìm được một mẩu đá nhỏ để bấu vào như chàng lo sợ đề tỉnh!

“Nàng sẽ không sao! Đã qua được một lượt quái phong thì thêm một lượt nữa với một chỗ giữ người, nàng sẽ qua được lượt này!”.

Và đến lượt chàng phải lo tự cứu thân, bởi quái phong đang dần dần hung hãn!

U... U...

Thân hình chàng chầm chậm lắc lư theo nhịp đưa đẩy dồn đuổi của quái phong, cũng may là việc tọa công đã được chàng khởi sự!

Theo tập tính quen dùng Kim Sa tâm pháp, chàng tọa công trông vòng Châu Thiên đầu là theo tâm pháp này!

Hốt nhiên, luồng chân khí bỗng dưng đi theo Nhâm Mạch, đó là đường lối của Ngọc Điệp tâm pháp! Huyết khí lập tức sôi trào khiến chàng nhớ lại hai lần thổ huyết đành để mặc cho chân khí lưu chuyển!

Hết vòng châu thiên thứ nhất, chàng vội vận khởi Ngọc Điệp tâm pháp với ý muốn là thúc đẩy việc tọa công xảy ra mau chóng!

Thế nhưng, việc xảy ra lại giống với lần đã xảy ra ở Miên Băng cung thất, chân khí cứ luôn lưu chuyển không theo ý và theo tâm pháp mà chàng muốn! Ngay lúc này, ở nửa sau của vòng chu thiên thứ hai chân khí ung dung lưu chuyển theo đốc mạch chính là Kim Sa tâm pháp!

Ngao ngán, thất vọng và dẫn đến liều lĩnh, Đường Thượng Thanh vì cần phải duy trì việc tọa công để kháng cự quái phong nên phải chấp nhận mạo hiểm!

Chàng cứ tọa công và cứ để mặc cho chân khí muốn lưu chuyển theo lối nào cũng được!

Không như lúc ở Miên Băng cung thất, chàng vì nghi ngại nên không dám mạo hiểm như thế này. Còn bây giờ, đang trong tình huống chẳng đặng đừng, nghĩa là không thể không tọa công, chàng buộc phải chấp nhận những điều xảy đến!

Thật lạ.

U... U...

Quái phong vẫn vận hành theo thiên ý và chàng vẫn thản nhiên tọa công cũng phó mặc thiên ý!

Tuy vậy, việc chàng mạo hiểm lại không tạo cho chàng bất kỳ sự hung hiểm nào! Có chăng là có những hiện trạng lạ lùng khó lý giải! Chân khí nội thể của chàng cứ vòng châu thiên này di chuyển theo Đốc mạch thì ở vòng châu thiên tiếp theo lại di chuyển theo Nhâm mạch! Nghĩa là chàng cứ tuần tự thở nạp theo tâm pháp Ngọc Điệp lại đến tâm pháp Kim Sa!

Rất mạch lạc, rất rõ ràng và không hề có bất kỳ sự nhầm lẫn nào!

Kim Sa - Ngọc Điệp...

Ngọc Điệp - Kim Sa...

Hai tâm pháp nọ luân phiên thay đổi với chỉ một mục đích, giúp chàng vừamau hồi phục chân nguyên vừa chống lại sức cuồng nộ của từng trận quái phong!

Chàng càng lúc càng yên tâm và dĩ nhiên là sau đó chìm vào vô thức...

Bung...

Một tiếng chấn động đâu đây vang ra khiến chàng phải mở mắt hồi tỉnh! Và một ý nghĩ chợt đến với chàng:

“Phải chăng Xích Y nữ lang vừa bị quái phong quật vào vách đá?”.

Chàng xạ mắt tìm kiếm và phát hiện nàng vẫn ngồi thu người ở chỗ cũ! Có nghĩa là tiếng chấn động nọ không phải do nàng bị va vào vách đá tạo ra.

Đó cũng là lúc quái phong lui đi!

Chàng tiến lại gần nàng!

Vừa tiến chàng vừa gọi:

- Cô nương! Cô nương!

Lo lắng vì không nghe nàng đáp hoặc kêu thét nữa, chàng đi nhanh đến!

Vút!

Tuy có phần ngạc nhiên về cách di chuyển quá nhẹ nhàng của bản thân nhưng chàng vì quá lo nghĩ đến nàng nên không lưu tâm đến nữa!

“Nàng đã ngất, phải chăng là do đầu bị va vào vách đá, tạo nên tiếng chấn động ta nghe được?”.

Lo nghĩ như vậy, chàng tiến lại thật sát, định xem xét điều đó có xảy ra hay không!

Đột nhiên, chàng phải đỏ cả mặt và phải dừng lại!

Trước mặt chàng nếu Xích Y nữ lang được xem là vận y phục thì y phục đó giờ chỉ còn là những mảnh vải tả tơi không đủ che thân!

Chàng hiểu quá rõ đó là do sự đùa bỡn ác nghiệt của quái phong! Nàng không đương đầu nổi đành phải để quái phong tha hồ va quật, xô đẩy nàng hoặc cuống nàng lăn lốc trên nền đá ở Tử động!

Chịu đựng như vậy, thử hỏi có y phục nào được vẹn toàn?

Chàng cố vượt thắng bản thân để mong xem xét rõ tình trạng của nàng!

“Nàng chỉ ngất, chưa phải chết! Vậy tiếng động vừa rồi là vật gì phát ra?”.

Chàng hoang mang đưa mắt tìm kiếm!

Và, chỉ trong một lượt đưa mắt nhìn, Đường Thượng Thanh vụt hiểu rõ!

Trong lượt đưa mắt nhìn và tìm kiếm này, thật lạ, chàng dễ dàng nhìn rõ mọi vật dù ánh sáng đưa vào Tử động vẫn chỉ là một làn sáng nhợt nhạt như trước kia!

Việc chàng nhìn rõ này, việc chàng vừa mạo hiểm tọa công theo cả hai tâm pháp do chúng tự nảy sinh, việc chàng nghe hay nói đúng hơn là bị chấn động, tất cả chỉ có một lời giải thịch!

Chàng bật kêu thành tiếng!

- Nhâm Đốc Nhị Mạch của ta đã được khai thông? Sinh Tử Huyền Quan của ta đã được thông suốt? Phải thế không? Nếu không, tại sao ta nhìn rõ được mọi vật như đang nhìn dưới ánh dương quang? Tại sao nếu không phải tại điều mà ta không ngờ đó? Hà... Hà...

U... U...

Quái phong lại đến lúc xuất hiện! Để thử nghiệm, chàng vội vận lực thử chịu đựng quái phong.

U... U...

Chàng vẫn vững như bàn thạch, tựa hồ một đỉnh núi có khả năng tồn tại mặc cho phong ba bão táp!

Vút!

Bất ngờ, do Xích Y nữ lang đã ngất không thể bấu giữ được thân hình, nàng bị quái phong cuốn đi!

Hốt hoảng, chàng lao đến và kịp chộp được nàng!

Chỉkhi thu người lại, an tường đứng giữa những trận quái phong chàng mới nghĩ lại hành động vừa rồi của chàng! Ở hành động này chàng có một điều để mừng và cũng có một điều để kinh sợ!

Mừng là vì chàng thật sự vừa tự đả thông Sinh Tử Huyền Quan, khai thông nhị mạch Nhâm Đốc!

Kinh sợ là vì chàng vừa có hành vi mạo phạm đến vóc ngọc thân ngà của xích ynữ lang! Chàng đang giữ trong tay một nữ nhân có thể được xem là lõa lồ!

“Vậy đó, chỉ mong sao nàng đừng tỉnh lại vào lúc này? Hà”

Ý nghĩ này tuy không phải là lời tán thán lại gởi cho Thượng Thanh một cách xử trí!

Chàng nhanh nhẹn đưa nàng quay lại vị trí trước đó của nàng và đặt nàng đúng theo tư thế mà nàng đã ngồi trước lúc ngất đi!

Sau đó, chàng vì giữ cho nàng khỏi bị quái phong cuốn đi nên phải ngồi án ngữ ngay phía trước!

Chàng ngồi đưa lưng về phía nàng và chỉ cần chàng vờ tọa công đúng vào lúc nàng tỉnh lại, mọi chuyện sẽ ổn!

U... U...

Quái phong cũng phải đến lúc ngừng lại và tan đi! Chàng lập tức vờ tọa công khi nghe ở phía sau có tiếng nàng cựa mình.

- Chao ôi...! Úy! Ngươi...

Đúng như dự liệu, chàng làm như người bị kinh động phải xả công!

- Cô nương có việc gì không? Tại hạ chỉ có thể ngồi như thế này để che chắn bớt quái phong cho cô nương mà thôi|

Ngay lập tức chàng nghe lạnh khắp người! Nàng vừa đặt tay vào huyệt Linh Đài của chàng vừa rít:

- Ta bảo ngươi đừng lại gần, sao ngươi vẫn tiến lại? Ngươi có biết là ta...

Nàng bỏ lửng câu nói và chàng thầm hiểu: “Hóa ra không phải vì sợ quái phong đến phải hoảng loạn! Nàng đã nhận ra y phục của nàng đã tả tơi nên phải thét lên khi ta định đến gần!”.

- Sao ngươi không đáp?

Không nghe chàng lên tiếng, nàng khẽ thúc vào Linh Đài huyệt vừa gắt chàng!

Chàng đáp thật nhẹ:

- Lại gần là để cứu mạng cho cô nương! Chẳng lẽ tại hạ làm sai?

Nàng rít:

- Ai cần ngươi cứu mạng? Ngươi muốn giết ta để trả thù thì có!

- Hừ! Nếu muốn giết, tại hạ đâu phải phí lực lao theo cô nương vào Tử động này! Cô đừng quên đây chính là Tử động, nơi cô nương đã ném tại hạvào trước đây!

Chàng nói quá đúng khiến nàng không thể không hỏi:

- Sao ngươi muốn cứu ta?

Chàng khẽ buông tiếng cười sắc lạnh:

- Là muốn cô nương nói cho tại hạ biết một việc! Sau khi đã minh bạch, có thể tại hạ đổi ý và sẽ hạ thủ cô nương!

Nàng cười khẩy:

- Ngươi đang bị ta uy hiếp! Ngươi hạ thủ chỉ có thể là ngươi chứ không phải ta!

- Được! Cô nương cứ hạ thủ! Quái phong sắp nổi lên kìa, để xem sau đó cô nương sẽ ra sao?

Quả nhiên đúng như chàng nói, quái phong nổi lên thật:

U... U...

Chàng chợt lên tiếng:

- Mau bấu vào mấu đá như cô nương đã bấu!

Để an toàn tính mạng nàng đành phải lấy tay khỏi Linh Đài huyệt của chàng và làm theo lời chàng vừa bảo.

...

Quái phong vừa tan đi, có lẽ nàng đã suy nghĩ kỹ nên hỏi:

- Ngươi không sợ quái phong?

Chàng đáp:

- Đây là lần thứ ba tại hạ đi vào Tử động, cô nương cứ theo đó mà hiểu!

Nàng ngập ngừng một lúc mới hỏi tiếp:

- Ngươi muốn ta thổ lộ cho ngươi biết điều gì?

- Lai lịch của cô nương!

- Để làm chi?

- Cô nương phải chăng họ Tả?

- Sao ngươi biết?

- Phải hay không phải?

- Không sai! Tính danh của ta là...

U... U...

Mọi lời đối đáp chỉ tiếp diễn sau khi lượt quái phong qua đi.

- Tính danh của cô nương như thế nào!

- Ngươi cần biết để làm gì?

- Vì muốn cho cô nương biết một điều mà có lẽ cô nương hằng mong đợi!

- Là điều gì?

- Tính danh của cô nương?

- Tả Nguyên Linh!

- Là đại tính có khắc trên mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp?

- Sao ngươi biết? À phải! Ngươi và Đoàn Thu Nương đều có mỗi người một mảnh và có đại tính đúng như trên mỗi mảnh ghi! Phải thế không?

- Không sai! Và tất cả chúng ta đều là nghĩa huynh muội!

Nàng chợt rít lên:

- Sai rồi! Chính bọn ngươi là kẻ thù của ta thì đúng hơn!

- Kẻ thù? Tại sao?

U... U...

...

- Mẫu thân ta bảo phụ thân ta chết đi là do bốn chủ nhân của bốn mảnh Liễu Yêm Ngọc Điệp còn lại liên tay hạ thủ!

- Hừ! Vì nguyên do gì chứ?

- Vì võ công của Ngọc Điệp Tiên Tử!

- Vậy Hạ ngũ bối bị chết ở tại Tử động này là do chính cô nương hoặc do lệnh đường cố tình hãm hại?

- Hạ ngũ bối nào? Ta không biết!

- Lệnh đường không nói ư?

- Không và cũng không cần! Gia mẫu và ta cho đến giờ vẫn chưa hạ sát ai bằng cách ném vào Tử động!

- Trường hợp của tại hạ thì sao?

Nàng ngắc ngứ và đúng lúc đó trận quái phong lại nổi lên.

U... U...

Có thời gian suy nghĩ, sau khi trận quái phong tan đi, nàng lên tiếng:

- Ta nói thật, ngươi có thể hỏi lại hai gã kiệu phu của ta, chỉ có ngươi vì quá ương bướng khiến ta động nộ phải làm càn! Ngoài ngươi, không có ai bị ta hoặc gia mẫu ném vào Tử động!

Chàng trầm ngâm:

- Tại hạ sẽ hỏi và hy vọng cô nương không nói dối!

- Vậy ngươi sẽ cứu ta hay...

Chàng ngắt lời:

- Mọi oán thù có liên quan đến những mảnh Liễu Yếm Ngọc Điệp, cô nương sẽ được tỏ tường nếu được chính lệnh tôn giải thích!

- Gia phụ? Phụ thân ta còn sống?

- Vẫn còn và chính là một nhân vật đã từng có ân giải nguy cho cô nương!

- Tả Nhất Thiên?

- Đúng vậy! Là Tam thúc!

- Thảo nào khi ta nghe tính danh này ta cứ ngờ ngợ! Hóa ra là gia phụ!

- Cô nương nghĩ sao nếu tại hạ đưa cô nương ra ngoài gặp lệnh tôn?

- Ta...

- Cô nương sao phải ngần ngại?

- Ta...

Chàng cười thầm vì biết quá rõ nguyên do và thế là chàng tránh được những điều tiết không tốt!

Nàng chợt bảo:

- Ngươi có thể cho ta mượn y phục của ngươi không?

Đã hiểu rõ nên chàng hăm hở đáp ứng:

- Được! Cũng may lần này tại hạ có khoác thêm trường bào!

Chàng bước tránh qua một bên để không bị ngượng về việc phải cởi y phục trước mặt một nữ nhân!

Chàng hành động thật nhanh nhẹn và ném y phục cho nàng:

- Đây này!

Vụt!

Nàng len lén đứng lên, chàng nhìn thấy và cuống cuồng khoác y phục vào!

Trận quái phong vô tình chợt dâng lên.

Vù...

U... U...

Nàng không giữ được thăng bằng phải bị quái phong cuốn đi trong tiếng la hoảng loạn:

- Thượng Thanh! Ta...

Vút!

Chàng tung người và giữ gọn tấm thân nồng ấm của nàng vào một bên thân!

Nàng đỏ chín người trước tình trạng này bèn cuộn sâu hơn nữa vào chàng!

Thượng Thanh đờ cả người.

“Cao xanh hỡi cao xanh! Sao lại khéo trêu ngươi như thế này?”.

Than thầm và vô tình chàng than luôn thành tiếng:

- Rốt cuộc ta không tránh khỏi cảnh này! Hà...

Nàng giật mình:

- Cảnh gì mà ngươi vừa nhắc?

Chàng ấp úng:

- Tại hạ... Tại hạ...

Nàng vụt kêu:

- Ta biết rồi! Thảo nào ngươi đã lựa tư thế ngồi xoay lưng về phía ta! Ngươi đã từng... như thế này?

Chàng càng ấp úng nhiều hơn:

- Tại hạ... Tại hạ...

- Hừ! Khi ta hỏi ngươi y phục, ngươi quá nhanh nhảu khiến ta nghi ngờ! Thì ra ngươi đã... ngươi đã...

- Ngộ biến phải tùng quyền! Tại hạ chỉ muốn cứu cô nương!

Nàng tuy vẫn cuộn sát bên thân chàng nhưng khi lên tiếng thì thật lạnh lùng:

- Hãy tìm lại y phục cho ta!

Vì sợ quái phong sẽ lại hãm hại nàng, Đường Thượng Thanh vừa đưa nàng đi vừa tìm kiếm lại bộ y phục của chàng đã trao cho nàng nhưng bị quái phong cuốn đi!

Tại một góc động, chàng tìm thấy bộ y phục đó!

Đang trao cho nàng, chàng chợt khựng người kêu lên:

- Ở đây sao lại có tự dạng?

Nàng kinh ngạc:

- Ở đâu?

Chàng đưa tay vừa chỉ vừa đọc:

“Ta vào đây là muốn tìm di học của Ngọc Điệp Tiên Tử! Tìm được, ta sẽ trao cho Tam tẩu hầu hóa giải mối nghi kỵ giữa Ngọc Điệp ngũ bối! Thành tâm của ta chắc chắn sẽ cảm động đất trời, giúp ta thành sự! Ha!”

Chành nói thêm:

- Đây là di tự của Hạ ngũ bối! Quả nhiên lệnh đường không hề hãm hại người!

Chàng thêm một lần nữa nghe lạnh toát khắp người vì âm thanh của nàng chợt vang lên rành rọt:

- Ngoài những tự dạng này, y phục này, ngươi còn nhìn thấy những gì nữa?

Chàng đã tự cáo giác bản thân khiến không thể thốt ra lời.

Nàng hừ lạnh:

- Giờ để ta vận lại y phục! Mau!

Chàng còn cách nào khác hơn ngoài việc phải tuân theo!

Nàng vừa vận y phục vừa chì chiết:

- Như thế này ngươi có nhìn rõ không?

Nàng càng lạnh giọng hơn khi sau đó bảo chàng:

- Đưa ta ra ngoài, đến chỗ gia phụ! Mau!

Mặt đỏ như gấc, Đường Thượng Thanh vừa đưa nàng thoát ra thật nhanh vừa hy vọng việc này mau chấm dứt!

Vút!

Và khi đã đưa nàng đến với Tam thúc, chàng không kịp hỏi bất kỳ ai về bất kỳ điều gì phải bội vàng lao ngược vào Tử động.

Vút!

- Đại ca còn vào đó làm gì?

Tiếp đó là tiếng Đoàn Thu Nương giải thích hộ chàng:

- Có lẽ Đường đệ đang muốn thu hồi Ngọc Điệp bảo kiếm!

Sau cùng là tiếng nắc nghẹn ngào của Xích Y nữ lang Tả Nguyên Linh:

- Phụ thân...

Còn chàng, sau khi lấy lại được Ngọc Điệp bảo kiếm ở nấm mộ của Hạ ngũ bối, chàng nấp mãi bên trong Tử động...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.