Tử Động

Chương 7: Băng Ngọc Công Đấu Với Kim Sa - Hiện Tượng Lạ Hóa Thành Người Tuyết



Bạch y nữ lang ngay sau đó máy môi lẩm bẩm:

- Thần khẩu hại xác phàm! Lão không thể trách ta!

Vút!

Bằng một thân pháp cực kỳ biến ảo, Bạch y nữ lang chỉ một thoáng động thân liền làm cho bóng nhân ảnh vụt mờ đi! Và dĩ nhiên nàng phải thi hành mệnh lệnh của nhân vật ẩn diện được nàng gọi là Cung chủ!

Ngọc thủ của nàng chợt loang loáng, nhắm ngay vào hai bên mặt của lão khất cái, Bang chủ Cái bang!

Không cam tâm nhìn sư phụ chịu sỉ nhục, Vu Lang vụt lao đến:

- Chớ hiếp người thái quá! Ta...

Âm thanh nọ từ xa vẫn vọng đến:

- Sư nào đồ nấy, hãy trừng trị cả hai! Mau!

Lập tức có sự biến đổi của thủ pháp do Bạch y nữ lang đang vận dụng! Và sự biến đổi này nhằm vây chặt sư đồ Vu Lang vào giữa bóng nhân ảnh chập chùng của nàng với quá nhiều bóng cánh tay loang loáng!

Với ý nghĩ vừa nảy sinh, Đường Thượng Thanh bật cười vang dội:

- Tại hạ không biết tự lượng sức, cũng muốn thử qua tuyệt học của quý cung! Cô nương nên cẩn trọng!

Diễn biến xảy ra thật bất ngờ, thế là chỉ trong một vài lượt chớp mắt, một mình Bạch y nữ lang phải vận dụng khinh pháp ảo diệu để vây bọc lấy cả ba! Đồng thời nàng còn phải hoàn thành mệnh lệnh của Cung chủ, là trừng trị tội ngông cuồng bằng cách phải vả vào mặt lão khất cái và Vu Lang.

Không những không thông cảm cho nỗi khó của Bạch y nữ lang, từ nơi ẩn nấp, Cung chủ Băng Ngọc cung vẫn thản nhiên hạ lệnh:

- Tội mạo phạm của tiểu tử cũng phải bị trừng trị! Tuyết Ngân! Đây là dịp may cho ngươi đấy! Hãy hành động theo hướng dẫn của bổn Cung chủ nào!

Liền sau đó, Cung chủ Ngọc Băng cung tuy không hề xuất đầu lộ diện nhưng vẫn ung dung chỉ bảo võ công cho Bạch y nữ lang, xem ba người đối phương là đối tượng để thao lược!

- Tả cước bước lùi, tiến hữu, xoay tả rồi trụ bộ! Hữu cước tiến lên, tả thủ xuất chiêu đánh!

Bốp! Bốp! Bốp!

Theo lời chỉ điểm của Cung chủ, Bạch y nữ lang nghe đến chữ “đánh” liền thẳng cánh quật ra! Và lập tức Vu Lang phải nhận đủ ba cái tát vào chỉ một bên mặt!

Đau đớn không bằng chịu nhục, Vu Lang thẫn thờ lùi bước và không sao ngờ được đối phương lại có bản lãnh siêu phàm đến vậy?

Trong khi đó, Cung chủ Băng Ngọc cung vẫn tiếp tục chỉ vẽ:

- Hữu cước thoái bộ, xoay tả, cước tả trụ bộ, xoay tả! Đánh!

Bốp!

Đúng vào lúc một bên mặt của lão khất cái bị Bạch y nữ lang vả trúng, Thượng Thanh không chờ những âm thanh tiếp sau đó vang lên đã dõng dạc quát:

- Cô nương khá cẩn trọng! Trúng! Trúng!

Vù... vù...

Bóng nhân ảnh của Bạch y nữ lang còn đang mù mờ là vậy, không thể phân biệt đâu là người và đâu là ảnh, vậy mà khi có tiếng gầm của Đường Thượng Thanh vang lên, liền xuất hiện hai lượt chạm kình chát chúa!

Bung!

Bung!

Thượng Thanh loạng choạng phải bước lùi còn Bạch y nữ lang thì vừa kinh ngạc vừa dừng hẳn thân pháp!

Nàng ta kinh ngạc cũng phải! Vì đâu phải bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhận định được phương vị của nàng, huống hồ còn đủ tinh tường mục lực để quật đúng vào nàng những hai kình liên tiếp như Đường Thượng Thanh?!

Âm thanh của Cung chủ Băng Ngọc cung bỗng vang đến, không thể hiểu được đó là âm thanh kinh ngạc hay phẫn nộ:

- Là Kim Sa công phu? Khá lắm đó, tiểu tử?

Đường Thượng Thanh thở hắt ra một hơi, sau đó phải buột miệng tán dương:

- Công phu của quý cung thật bất phàm! Tại hạ hết sức thán phục!

Lời tán dương của chàng không hề đem lại kết quả như chàng nghĩ! Chàng bỗng cảm thấy lạnh khắp khi nghe Cung chủ Băng Ngọc cung phát thoại:

- Ngươi đừng tưởng lời tán dương của ngươi sẽ khiến bổn cung bỏ qua việc này!

Chàng cất giọng khàn khàn đáp lại:

- Bỏ qua hay không bỏ qua, đó là tùy đại lượng của Cung chủ, tại hạ không dám oán thán! Chỉ có điều...

Chàng thoáng ngập ngừng và đưa mắt nhìn qua sư đồ của Vu Lang!

Như đoán được định ý của chàng, âm thanh của Cung chủ Băng Ngọc cung liền vang lên:

- Ngươi muốn đứng ra bảo lãnh cho họ, liệu có đủ tư cách không?

Chàng hít mạnh một hơi thanh khí:

- Nếu Cung chủ đã tin đây là mưu kế của tiểu nhân, nhằm tạo hiềm khích giữa quý cung và toàn thể võ lâm Trung Nguyên, Cung chủ muốn thế nào mới chấp nhận ban cho họ một kỳ hạn hòng truy tìm hung thủ?

Một tràng cười ngạo nghễ chợt đưa đến tai mọi người đương diện:

- Ha... ha... ha...! Trừ phi bản thân ngươi chịu được một chưởng Băng Ngọc Nhiếp Hồn, ngoài ra đừng mơ tưởng đến chuyện sẽ có một kỳ hạn cho họ!

Chàng thất sắc:

- Bản lãnh của Cung chủ là tối thượng, tại hạ nào dám mạo phạm, nghĩ đến chuyện so tài cao hạ?

- Hừ! Bổn Cung chủ là hạng người nào mà phải hạ mình cùng ngươi đối chưởng? Bổn Cung chủ nói là nói Tuyết Ngân kia! Đối với Tuyết Ngân chỉ sợ ngươi còn không là đối thủ nữa kìa! Ha... ha... ha...

Lời lẽ trịch thượng mà tràng cười tiếp đó càng tỏ ra cao ngạo thập bội, khiến Đường Thượng Thanh phải nhăn nhó khó chịu!

Sau cùng, khi tràng cười không còn nữa, chàng chợt hỏi:

- Cung chủ đã quyết ý như vậy?

- Nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi bất tất phải nghi ngờ!

Chàng nhăn mặt:

- Tại hạ nào có ý nghi ngờ? Chỉ muốn hỏi ngoài biện pháp đó còn có biện pháp nào có thể thay thế được không?

- Ngươi sợ?

Chàng lắc đầu:

- Nếu sợ mà tránh được việc dùng vũ lực, nói thật, tại hạ không ngại tự thú nhận bản thân đang sợ!

- Hừ! Vậy thì miễn bàn! Một trong hai người bọn họ phải chết!

Lão khất cái dù sao cũng là Bang chủ một đại bang, lão nào chịu nổi cảnh phải làm bung xung cho người, phải tùy thuộc vào quyết định của ai khác! Lão quát lên lồng lộng:

- Thượng Quan Điền ta chưa chết kia mà? Kẻ nào muốn giết ta hãy tự thân ra tay!

Lời nói của Cung chủ Băng Ngọc cung liền đưa đến, ngay lập tức làm cho lão phải thất hồn kinh vía:

- Lão chớ khoác lác phô trương! Lúc mới rồi, nếu không nhờ Đường tiểu tử kịp thời thi thố Kim Sa công phu, phá hỏng bộ pháp Vạn Nhân Chiếu Băng, không chừng giờ này lão đã hồn du địa phủ từ lâu rồi! Hay lão không nhận ra tại sao lão chỉ chịu có một cái tát, thay vì ba cái như Vu tiểu tử? Chỉ cần Đường tiểu tử xuất thủ chậm một sát na, cái tát thứ hai của Tuyết Ngân sẽ vỗ trúng vào Khí Hải huyệt mà lão vô tình để lộ.

Lão khất cái sững người lẩm bẩm:

- Phải rồi! Chính lúc đó ta vì lo tránh né phần thượng bàn nên thật sự có để lộ huyệt Khí Hải!

Cả Đường Thượng Thanh cũng phải bỡ ngỡ và lên tiếng thừa nhận điều đó:

- Thảo nào khi tại hạ xuất thủ, với định ý là chỉ đẩy bật vị cô nương kia ra, lại chạm vào chưởng kình của nàng! Thì ra Cung chủ đã có ý định lấy mạng Bang chủ Cái bang!

Cung chủ Băng Ngọc cung đáp:

- Chính vì vậy, bổn Cung chủ đang muốn biết rõ sự lợi hại của Kim Sa công phu! Để xem ngươi nhờ may hay Kim Sa công phu thật sự có chỗ lợi hại!

Đường Thượng Thanh mau chóng trấn định và điều hòa nguyên khí:

- Chỉ một chiêu thôi sao, Cung chủ?

- Một là đủ!

- Sau đó thì thế nào? Bại thì sao mà thắng thì sao?

- Bất chấp ai thắng hoặc ai bại, sau một chiêu so tài, bổn Cung chủ nhất định dành cho bọn họ một kỳ hạn là ba tuần trăng!

Chàng lại hít mạnh một hơi thanh khí:

- Được! Tại hạ chấp thuận!

Vu Lang kêu lên:

- Đường huynh sao lại liều mình vì chuyện của tệ bang?

Chàng đáp khẽ:

- Tại hạ hành động nào phải vì riêng gì việc của Cái bang! Mà là có liên quan đến đại kiếp nạn sắp xảy ra cho toàn thể võ lâm!

Vu Lang nhăn nhó:

- Nhưng vì thế Đường huynh có thể thiệt mạng, Đường huynh không nhận ra điều tất yếu đó sao?

Chàng cười nhẹ:

- Cũng như Vu huynh có nói, chỉ cần tìm ra hung thủ và báo thù cho tại hạ, tại hạ có chết cũng cam lòng!

Lão khất cái chợt có thái độ rất kỳ lạ! Lão không nói không rằng, đi vượt qua Đường Thượng Thanh và dừng lại ngay phía trước Bạch y nữ lang.

Đoán được ý định của lão, Bạch y nữ lang vừa lùi bước về sau vừa lên tiếng bảo lão:

- Nếu lão muốn tranh phần, cùng ta giao đấu một chiêu, một là ta không chấp nhận vì đó là trái lệnh Cung chủ. Hai nữa, lão không đủ tư cách!

Bị đối phương đoán được ý đồ, lão khất cái phẫn nộ:

- Ta là Bang chủ một đại bang không lẽ đến bản lãnh cũng không bằng Đường tiểu tử chỉ là hạng vô danh tiểu tốt? Đừng nói là một chiêu, dẫu là ba chiêu ta cũng thừa khả năng đối phó!

Âm thanh của Cung chủ Băng Ngọc cung lại đưa đến, như dội vào lão khất cái một làn nước lạnh khiến lão phải tỉnh ngộ:

- Hừ! Địa ngục không nẻo, lão lại muốn tìm vào! Song Long chưởng của lão bất quá chỉ ám hại được môn nhân của bổn cung, những người chưa luyện Băng Ngọc cung công phu quá năm thành. Lão muốn đối chiêu ư? Tuyết Ngân! Ngươi cứ cho lão nếm mùi lợi hại!

Đường Thượng Thanh và Vu Lang cùng tỏ ra bàng hoàng! Cả hai thừa biết bản lãnh của Bang chủ Cái bang chí ít cũng ngang với cửu vị Chưởng môn Cửu đại phái, và qua lời vừa nói của Cung chủ Ngọc Băng cung thì bản lãnh như lão không thể sánh bằng Băng Ngọc công phu nếu gặp phải người luyện được trên năm thành! Điều đó chẳng khác nào sở học của Băng Ngọc cung là đứng đầu thiên hạ? Vì nếu Bang chủ Cái bang còn không là đối thủ thì cho dù có mặt Nhất Nan đại sư ở đây, vị Phương trượng Thiếu Lâm phái cũng phải thúc thủ nhận bại!

Lão khất cái nhếch môi cười lạt:

- Dù phải nhục bại, ta cũng nhất định thử qua sự lợi hại của Băng Ngọc công phu! Ta thật sự không tin Song Long chưởng được ta khổ luyện suốt một đời lại không chịu đựng nổi một chiêu Băng Ngọc.

Lão dứt lời liền vận dụng đủ thập thành chân lực vào song chưởng! Sau đó, lão dần trầm tĩnh và nói với Tuyết Ngân:

- Khác với khi nãy, ta chưa thi thố hết hỏa hầu! Lần này cô nương nhớ phải cẩn trọng!

Tuyết Ngân lập nghiêm sắc mặt và nói như tát vào mặt lão:

- Ta cũng vậy, ta cũng chưa vận dụng hết hỏa hầu! Và một chưởng này theo ta, lão đừng mong toàn mạng!

Song chưởng của lão khất cái chừng như khựng lại! Rồi lão lẩm bẩm, nói qua hơi thở nặng nề trầm uất:

- Nói như vậy, không lẽ Song Long chưởng của ta không thể so bì với Kim Sa công phu của Đường tiểu tử?

Cung chủ Băng Ngọc cung tiếp tục dìm lão sâu hơn nữa vào nỗi thất vọng ê chề:

- Bổn Cung chủ không muốn phí lời giải thích Kim Sa công phu thật sự cao minh hơn Song Long chưởng của lão bội phần! Tin hay không tùy lão! Và lão có cơ hội truy tìm hung thủ như bổn Cung chủ vừa hứa!

Tuyết Ngân khoa chân bước tới và hối thúc lão:

- Nếu lão đã quyết ý thì động thủ đi! Ta đã sẵn sàng từ lâu rồi!

Thật nhanh, Đường Thượng Thanh bước đến khuyên ngăn lão:

- Bang chủ xin hãy nghĩ lại! Và hãy vì đại cuộc nhượng cho vãn bối phần đối chiêu. Vãn bối dù gặp phải mệnh hệ nào cũng không tiếc, nhưng tiền bối thì khác, Cái bang không thể không có Bang chủ!

Lão đưa mắt nhìn chàng và thật sự ngỡ ngàng:

- Ngươi thật tâm vì bổn bang, sẵn sàng hy sinh tính mạng sao?

Chàng đáp:

- Vãn bối đã nói rồi! Vãn bối có hành động này không chỉ vì một Cái bang! Từ thủa sinh thời cho đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, gia sư hằng luôn giáo huấn vãn bối như vậy! Huống chi, ha... ha... ha...

Tràng cười của Đường Thượng Thanh chợt vang lên, toát đầy hào khí cao ngất tầng xanh!

Dứt tiếng cười, chàng nói thật dõng dạc:

- Sự sống chết của mọi người đều do thiên định, Đường Thượng Thanh này vị tất phải chết, một khi số chết chưa đến!

Tiến lên một bước để có thể diện đối diện với Tuyết Ngân, giọng nói khàn khàn của Thượng Thanh vang lên:

- Tại hạ đã sẵn sàng! Mong được thỉnh giáo tuyệt học của quý cung! Động thủ đi!

Không nghe mệnh lệnh nào thêm nữa của Cung chủ, Tuyết Ngân bắt đầu nâng cao ngọc thủ! Và trước khi xuất chiêu này chợt lên tiếng, có thể vì ngưỡng mộ khí phách ngang tàng của Thượng Thanh:

- Băng Ngọc công phu rất lợi hại, các hạ hãy cẩn trọng! Ta xuất thủ đây!

Hiểu được hảo ý của nàng, Thượng Thanh gật đầu:

- Lần này tại hạ buộc phải dụng đến thập thành, cô nương cũng nên cẩn trọng! Mời!

Dù đã bị Cung chủ Băng Ngọc cung xem nhẹ sở học bản thân một cách lộ liễu nhưng ngay lúc này, qua sự ngưng đọng thần sắc của Thượng Thanh, một sựngưng đọng thật cẩn mật có khí thế có thể ví ngang hàng với bậc đại tôn sư, lão khất cái buộc phải ngấm ngầm thừa nhận Kim Sa công phu phải có điểm lợi hại nhất định!

Chính Tuyết Ngân cũng phải nhận ra điều đó nên nàng cũng phải tỏ ra đôi chút kiêng dè!

Sự dè dặt của nàng ngay lập tức bị Cung chủ Băng Ngọc cung cảnh báo:

- Tuyết Ngân! Khí thế đối phương đang vượng, ngươi phân thần như thế là tự chuốc lấy thảm bại! Mau thâu liễm nguyên thần, hội tụ đủ chân lực! Được rồi! Đánh!

Vù... vù...

Được sự chỉ điểm của Cung chủ, Tuyết Ngân liền vẫy nhanh ngọc thủ, đẩy ra một luồng kình lực âm nhu mang theo hơi hàn lạnh toát, đúng vào lúc chân lực được hội tụ đủ đầy.

Thoáng chút e ngại, Đường Thượng Thanh cũng đẩy bật ra một chưởng Kim Sa với lòng tự tin có phần suy giảm.

Tuy thế, chưởng lực của chàng vẫn hiển hiện những tia kình khí li ti mang theo uy lực lợi hại như muôn ngàn hạt cát nhỏ của Đại mạc lúc gặp phải phong ba sóng cuộn.

Ào... ào...

Gặp phải hơi lạnh từ công phu Băng Ngọc, những tia kình khí li ti của Thượng Thanh lập tức giảm thiểu đi uy lực. Và đó là dấu hiệu minh chứng có sự chênh lệch về mức độ lợi hại của hai loại công phu: Băng Ngọc và Kim Sa.

Ầm!

Chưa kịp bổ khuyết chỗ sai lầm do có thái độ e ngại, tiếng chấn kình đã vang ra và hất Thượng Thanh bay ngược về phía sau hơn trượng.

- Hự!

Buột miệng kêu thành tiếng khi nội tạng như chực vỡ toang, Đường Thượng Thanh theo bản năng vội vàng tìm cách ổn định cước bộ.

Sau cùng, khi chàng rốt cuộc cũng trụ vững trên đôi chân, âm thanh của Cung chủ Băng Ngọc cung chợt vang đến với âm sắc nửa thán phục nửa gay gắt:

- Hảo công phu! Khá lắm, tiểu tử! Hãy buông tha cho họ, Tuyết Ngân! Hừ! Sau ba tuần trăng nữa nếu bọn ngươi không đưa ra được nguyên hung, bọn ngươi đều phải chết. Ha... ha... ha...

Tuyết Ngân nào dám diên trì, vội dợm chân lao đi.

Tuy nhiên, nàng như cố tình lao ngang chỗ Thượng Thanh đang đứng.

Vút!

Và chỉ trong thoáng mắt, bóng nhân ảnh của nàng mờ dần rồi mất hẳn.

Chờ đến lúc đó, Vu Lang vội chạy đến với Thượng Thanh.

Chưa kịp nói lời nào, Vu Lang chợt nhìn thấy một vật tròn nhỏ bằng sáp, không hiểu từ đâu xuất hiện, đang nằm dưới đất, ngay chân Thượng Thanh.

Vu Lang khom người xuống để nhặt lấy vật nọ.

- Ụa!

Một dòng nước ấm chợt chan hòa ngay trên lưng Vu Lang, khiến Vu Lang phải ngẩng đầu lên.

Và Vu Lang thật sự hốt hoảng khi nhìn thấy hai bên khóe miệng của Thượng Thanh vẫn đang ứa ra hai dòng máu thẫm.

Giữ chặt vật vừa nhặt được vào lòng bàn tay, Vu Lang kêu lên:

- Đường huynh đừng cố gượng! Nếu còn chỗ nào khó chịu cứ để huyết thổ ra.

Trong khi Vu Lang kêu như vậy, lão khất cái kịp lao đến và lập tức vận lực vỗ vào hậu tâm của Thượng Thanh một lượt.

Binh!

- Ọe!

Thượng Thanh được lão khất cái tiếp trợ lập tức thổ thêm một ngụm huyết đen bầm.

Đến lúc đó, Vu Lang mới thở phào nhẹ nhõm:

- Ổn rồi! Hà...! Băng Ngọc cung quả nhiên là danh bất hư truyền.

Đường Thượng Thanh nghe được câu này cũng gật đầu tán thành:

- Cũng may tại hạ vẫn còn giữ lại một thành chân lực để bảo hộ tâm mạch. Bằng không e nguy mất. Băng Ngọc công phu thật... lợi hại...

Âm thanh của Thượng Thanh nhỏ dần và sau cùng chàng phải lịm đi.

Phát hiện trước điều này từ khi nghe chàng càng lúc càng nhỏ giọng, Vu Lang kịp giữ lấy và không để Thượng Thanh phải ngã dúi về phía trước.

Lão khất cái nhanh chóng thò tay xem qua mạch tượng cho Thượng Thanh.

Nhìn sắc diện lão khất cái càng lúc càng khó coi, Vu Lang thoáng bấn loạn:

- Thế nào, sư phụ? Thương thế nặng lắm sao?

Lão khất cái chậm rãi lắc đầu, sau cùng bằng một giọng trầm cảm, lão bảo:

- Toàn bộ kinh mạch đều ngưng trệ, do lãnh khí xâm nhập và làm đặc cứng khí huyết. Y chỉ cách cái chết trong gang tấc thôi.

Vu Lang biến sắc và bất ngờ kêu lên:

- Không xong rồi! Sư phụ hãy xem này, toàn thân Đường huynh đang dần dần giá lạnh. Làm sao bây giờ sư phụ?

Lão khất cái nhìn lại toàn thân Thượng Thanh và phát hiện từ khắp châu thân chàng bắt đầu xuất hiện những hạt tuyết nhỏ li ti. Thoạt đầu thì thưa thớt, càng lúc những hạt tuyết càng xuất hiện dày đặc.

Mục kích hiện trạng này, lão khất cái hoàn toàn hoang mang:

- Lạ thật! Băng Ngọc công phu lại có thể đạt đến mức lợi hại như thế này sao?

Vu Lang dường như không chịu nổi sự lạnh giá từ thân thể Thượng Thanh truyền sang. Vừa run lên cầm cập Vu Lang vừa cố gượng hỏi:

- Là mức độ lợi hại nào, sư phụ?

Lão khất cái nhận ra sự chịu đựng đang càng lúc càng quá sức Vu Lang, vội bảo:

- Ngươi mau vận dụng chân lực, vừa tránh lãnh khí xâm nhập vào ngươi vừa có thể giữ ấm cho tiểu tử.

Vu Lang vội làm theo và lập tức mất hẳn vẻ run rẩy.

Lão khất cái gật đầu khen:

- Hảo đồ đệ! Chứng tỏ bấy lâu nay ngươi không hề xao nhãng việc luyện công. Ta đã không lầm khi chọn ngươi làm ký danh đệ tử.

Không quan tâm đến điều đó, Vu Lang lại hỏi:

- Sư phụ sao không giải thích mức độ lợi hại nào như sư phụ vừa nói?

Lão khất cái cười gượng:

- Ta không đáp vì ta đang tìm cách né tránh câu trả lời. Ngươi không nhận ra sao?

Vu Lang sửng sốt:

- Có nghĩa là sư phụ không biết rõ mức độ lợi hại của Băng Ngọc công phu?

Lão cười gượng:

- Không sai! Ta làm sao biết được nếu bao lâu nay Băng Ngọc cung không hềxuất thế, không hề giao du với bất kỳ ai? Khi nãy ta nói như thế vì ta chỉ có thể so sánh điều đang xảy ra cho tiểu tử với những nhân vật bị hạ thủ cũng bởi Băng Ngọc công phu.

Vu Lang thêm ngơ ngác:

- Sư phụ đã so sánh như thế nào? Có điều gì khác biệt chăng?

- Có! Ở những nhân vật đã chết trước kia, ngoài máu huyết và ngũ tạng lục phủ bị đông đặc thành tuyết, họ không bị băng giá bao phủ toàn thân như tiểu tử này. Và hiện trạng đang xảy đến cho tiểu tử, ta thoạt nghĩ, phải chăng do mức độ thâm hậu khác nhau ở công phu Băng Ngọc?

Vu Lang đâm hoảng:

- Có lẽ đúng như sư phụ nghĩ, không phải ả Tuyết Ngân vừa rồi trước khi xuất thủ đã nói là phải vận dụng toàn bộ chân lực sao? Nếu vậy, phen này Đường huynh e nguy mất.

Lão khất cái thở dài:

- Hà...! Rất tiếc bây giờ trời đang về chiều, ánh dương quang không còn đủ gay gắt nữa. Bằng không, lớp băng giá này rất có thể tan đi nếu được vầng dương sưởi ấm.

Vu Lang chợt đề xuất:

- Sư phụ nghĩ sao nếu ngay lúc này chúng ta đốt đống lửa thật to để sưởi ấm cho Đường huynh?

Lão khất cái nhìn lại, phát hiện toàn thân Thượng Thanh lúc này hầu như được nhuộm tuyết. Hình hài của chàng cứ trắng dần và trắng xóa từ đầu đến tận hai chân.

Lão đáp thật miễn cưỡng:

- Chỉ còn một cách thế duy nhất đó thôi. Ngươi cứ ở đây, ta sẽ đi thu nhặt củi khô và đốt thành đống lửa.

Vút!

Lão khất cái vừa đi khỏi, Vu Lang đang loay hoay tìm chỗ để đặt Thượng Thanh nằm xuống, một tiếng động khả nghi chợt vang lên.

Bộp!

Vu Lang quay vụt về phía phát ra tiếng động và trân cứng người khi ở Linh Đài huyệt bỗng có một bản tay áng vào.

Bàn tay nọ chỉ chạm vào rồi thôi, không có chút kình lực nào được nhả ra. Biết gian nhân không muốn nhả kình sát hại, Vu Lang khẽ hỏi:

- Các hạ là ai? Hành động này là có ý gì?

Đáp lại, Vu Lang chỉ nghe một tiếng cười lạnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.