Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu

Chương 5: Chương 5




Dù mới qua 5 ngày nhưng vì hai tay của Thẩm Mặc đã hồi phục nên cậu tiếp tục đi học, năm nay là năm cuối cấp nên Thẩm Mặc dành nhiều thời gian hơn để làm đề.

Mới vài ngày không đi học mà Thẩm Mặc đã cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn, mặc dù trước kia cậu cũng rất lạc quan nhưng có chút cô đơn, nhưng hiện tại thì không còn cô đơn nữa rồi, tuy cũng không phải là mãi mãi, cũng sẽ có ngày anh trai sẽ rời xa cậu nhưng ít nhất không phải bây giờ.
Bởi vì bài kiểm tra giữa kỳ Thẩm Mặc đạt đạt được hạng 9 toàn trường nên cậu đã tự thưởng cho mình một bữa thịnh soạn, nặng lực học tập của cậu quả thật không tồi, lại còn ngoan ngoãn nên rất được lòng của thầy chủ nhiệm.

Thẩm Mặc có gương mặt rất đáng yêu nên cậu cũng rất được lòng của các bạn nữ, chính vì vậy mà không ít nam sinh sinh ra lòng đố kỵ với cậu.
Thẩm Mặc vừa vào lớp đã gặp người bạn thân cùng bàn, cậu ấy tên là Phong Hi.

Vốn Thẩm Mặc cũng không chơi với ai, cho nên có mỗi người bạn cùng bàn này, nói chuyện nhiều vài câu liền nhận là bạn thân, nhưng đối với Phong Hi thì Thẩm Mặc cũng không phải là bạn thân duy nhất.
Thẩm Mặc bởi vì bị thương nên nghỉ vài ngày, phần việc trực nhật đều là chia cho những bạn khác làm giúp, vừa nhìn thấy cậu tới Phong Hi đã lôi kéo cậu đi trực nhật, phần việc còn lại lúc này là nhổ cỏ, một dãy cỏ khá dài trước cửa lớp học.


Vốn bàn tay Thẩm Mặc cũng chưa khỏi hẳn, mà chỉ là hoạt động linh hoạt hơn trước cho nên nhổ cỏ khiến cậu tốn khá nhiều thời gian và công sức.

Sau khi xong việc tay của Thẩm Mặc còn đỏ lên, vết cắt do thủy tinh gây ra 2 hôm trước còn có dấu hiệu muốn rách.
Thẩm Mặc đi vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ rồi mới vào lớp.

Cậu chào mọi người, bỗng một bạn nữ ngồi gần đó nói với Phong Hi " Cậu ấy mới bị bệnh khỏi mà cậu liền bắt cậu ấy làm công việc nặng nhất, cậu có phải bạn của cậu ấy không chứ?".
Phong Hi liếc bạn nữ đó rồi lại nhìn Thẩm Mặc " Đó vốn là công việc của cậu ấy, tôi là tổ trưởng, tôi phải quản lý vậy thôi".
Thẩm Mặc cũng gật đầu " Mình nghỉ nhiều ngày như vậy, công việc cũng là nhờ mọi người làm giúp, hiện tại trở về, hẳn là nên làm, không sao đâu".
Lúc này tiếng chuông vang lên, thầy cô chuẩn bị vào lớp.
Hôm nay có hai tiết văn, Thẩm Mặc không chịu được mà lăn ra ngủ gục, giáo viên cũng không bảo gì vì vốn thành tích môn này của cậu khá tốt, với lại giáo viên còn chưa chắc nhớ cậu tên là gì, cho nên càng không quan tâm.
Mặc dù phần lớn các môn cậu không thích thì đều sẽ đi ngủ, mà giáo viên cũng đều không nói gì nhưng thành tích của cậu vẫn rất cao, tuy không phải dạng cao nhất nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn luôn khuyên cậu nếu chú ý học một chút thì đứng thứ nhất, thứ hai không phải là vấn đề.

Nhưng Thẩm Mặc luôn thích điệu thấp, không thích nổi bật, chỉ muốn bình bình thường thường như vậy.
Thế nhưng có những chuyện không phải cậu muốn mà được.

Trong giờ toán, Thẩm Mặc âm thầm làm hết bài tập thầy giao cũng như bài tập về nhà luôn rồi, cho nên cậu lại ngồi chơi, trong khi Phong Hi bên cạnh đang chật vật với công thức.
" Thẩm Mặc, cậu có phải bạn thân của tôi không vậy, còn không mau tới giảng bài cho tôi".


Phong Hi giống với Thẩm Mặc là kiểu thiếu niên mỏng manh, vốn nhà cậu ta cũng không phải là quá giàu có nhưng lại luôn mang thái độ của người giàu để nói chuyện, dù sao ngôi trường này đúng là trường của người dân bình thường, so ra thì nhà của Phong Hi đúng là giàu hơn bọn họ thật.

Vậy nên bình thường cũng ít người dám gây chuyện với cậu ta.
Thẩm Mặc thì từ cấp 2 đã không dựa vào chu cấp của Thẩm gia mà tự mình đi làm thêm kiếm tiền, sau đó dùng kĩ năng điêu khắc gỗ và đam mê âm nhạc tạo ra những tác phẩm hộp nhạc có một không hai, lúc đầu cũng không có danh tiếng, sau đó bản nhạc do cậu sáng tác trong hộp nhạc rất hay cho nên được người mua đăng lên mạng, từ đó cậu kiếm được cũng đủ trang trải cuộc sống.
Về sau lại có cơ duyên quen một lão sư điêu khắc, ông dạy cho cậu về điêu khắc, giúp cậu nâng lên một trình độ khác hẳn, là đệ tử của ông ấy hình như rất có danh vọng nên từ sau đó những tác phẩm cậu làm ra rất có giá, tính đến giờ cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng hiện tại tay bị thương, có lẽ vài tháng tới cũng không thể tiếp tục công việc.
Vì tiền cậu kiếm được so với đám nhóc thì quả thực là rất nhiều cho nên Phong Hi nghĩ rằng nhà Thẩm Mặc rất giàu nên mới khách khí với cậu hơn một chút, nhưng một lần cậu có nói với cậu ta rằng mình mồ côi thì sau đó thái độ của Phong Hi thay đổi rất nhiều, tuy nhiên cái mác bạn thân vẫn không có bỏ.

Dù sao thỉnh thoảng hắn vẫn mượn tiền của cậu, nói rằng cha mẹ phạt hắn không cho tiền ăn vặt nên mượn một chút để tiêu xài nhưng cũng chưa lần nào trả lại.

Thẩm Mặc cũng coi như bỏ qua, cũng không đáng là bao.
" Bài này cậu phải dựa vào công thức này, cái này như này...." Sau khi Thẩm Mặc giảng một hồi thì thấy Phong Hi không chú ý nghe mà lén mở điện thoại xem thì không thèm giảng nữa " Cậu rốt cuộc có muốn thi tốt nghiệp hay không? cậu bảo tôi giảng bài xong lại không nghe, có bài kiểm tra cũng đừng có hỏi tôi".

Lúc này Phong Hi mới ngẩng đầu lên, tức giận nói " Cậu nói vậy là ý gì? rõ ràng là cậu nói khó hiểu làm tôi loạn cả lên mới mất tập trung".
Thẩm Mặc cạn lời rồi, cậu không thèm nói gì nữa, lúc này tiếng chuông tan học vang lên, Thẩm Mặc vội cất đồ rồi rời đi, lúc đi ra sân trường cậu thấy điện thoại vang lên thông báo, mở ra thì thấy thông báo có bạn bè đăng bài mới.
Bên dưới chia sẻ một tấm ảnh chụp trộm Thẩm Mặc, còn chỉnh sửa cho trông thật xấu, bên trên ghi " Không nghĩ tới tôi lại làm bạn với một kẻ như thế này, thật không đáng, vì cái gì mà cậu ta lại xếp hạng cao hơn tôi, rõ ràng là gian lận, bình thường ở lớp cũng toàn ngủ gật, nghèo hơn tôi, xấu hơn tôi, làm bạn với cậu ta thật buồn nôn".
Thẩm Mặc nhìn tên người đăng bài xong tâm liền lạnh, cậu cũng quá quen với mấy lời như vậy rồi nên không ngạc nhiên lắm, Thẩm Mặc ấn nhẹ nút thích bài viết.

Sau đó chưa tới mười giây bài viết đã bị xóa.

Có lẽ cậu ta quên chặn cậu xem bài viết đó.
Cũng coi như một lần dứt khoát, Thẩm Mặc biết Phong Hi hiện tại chỉ muốn lợi dụng cậu để cứu vớt qua những bài kiểm tra nhưng dù sao cũng chỉ có Phong Hi chịu nói chuyện với cậu nên Thẩm Mặc cũng mặc kệ, vài lần nhờ Thẩm Mặc giúp đỡ mà Phong Hi còn điểm cao hơn cậu, cậu cũng không để tâm vì bài thi cao khảo mới là thực chất, khi đó không ai vớt được cậu ta, vậy nên Thẩm Mặc mới thường xuyên nhắc nhở Phong Hi học hành, lại giảng bài cho cậu ta, nhưng cậu ta chưa bao giờ cảm ơn lấy một câu mà còn trách Thẩm Mặc quản nhiều chuyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.