Tu Dưỡng Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Thế Thân

Chương 6



Cuối cùng, Lâm Miên vẫn quyết định tìm một người làm kế toán, thứ nhất cậu ghét số học, thứ hai cậu sợ nếu để mình làm thì cửa hàng lãi hay lỗ cũng không biết, dù sao thì hiện tại giá trị bản than của cậu đã hơn trăm vạn, trả một tháng lương mấy ngàn cho công nhân chỉ như con bò rụng lông cây me rụng lá, một chút cũng không đau lòng.
Tạ Đình đối với việc cậu bận rộn như vậy khá có ý kiến, mỗi ngày Lâm Miên đều mệt bở hơi tai, tối về còn phải hầu hạ Tạ Đình, cậu làm việc liên tục 24/24, đến người máy cũng không nỗ lực bằng cậu, cứ kiên trì như thế gần nửa tháng, thân thể coi như khỏe mạnh của Lâm Miên cuối cùng cũng sinh bệnh.
Chuyện là như thế này, buổi sáng Lâm Miên ra ngoài không chú ý nhiệt độ, bị lạnh một hồi lâu, lúc trở về cơ thể đã nhiễm lạnh, cả người mơ mơ màng màng, không có tinh thần mà hầu hạ Tạ Đình, kết quả đứt gánh giữa đường hôn mê bất tỉnh, Tạ Đình mặc dù mạnh mẽ, nhưng ít khi gặp  phải tình huống này, sau đó mới phát hiện trán Lâm Miên đã nóng như bàn ủi.
Nửa đêm gọi bác sĩ tư nhân đến, may mắn cậu chỉ bị sốt nhẹ, bác sĩ đối với tình huống như thế từ lâu đã quen, thoáng nhìn qua dấu hôn lộ ra ngoài cổ áo rộng rãi của Lâm Miên, tạm tình khuyên nhủ Tạ Đình phải biết kiềm chế một chút.
Tạ Đình cho dù đã nhìn quen lúc này cũng có chút lúng túng, hắn rất muốn giải thích, không phải hắn làm chuyện xấu mà là Lâm Miên thân mình mệt mỏi, mà lời nói đã lên đến miệng bị vướng mặt mũi lại vẫn không thể thốt ra.
Lâm Miên ngủ một giấc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện mình bị Tạ Đình ôm vào trong lồng ngực, cả người cậu đều nóng, khó chịu hừ hừ mấy tiếng, ỷ lại vào người Tạ Đình có nhiệt độ thấp hơn, không ngừng cọ tới cọ lui, trong lòng Tạ Đình vốn đã tích tụ nóng nảy, bị cậu động như thế nhất thời tức giận:" Ai nuôi em đến nỗi thân thể yếu ớt động chút là bệnh thế này? Lỡ lây bệnh cho tôi thì làm sao đây?"
Rõ ràng là muốn quan tâm Lâm Miên, lời nói ra lại không hề khách khí.
Lâm Miên cho rằng hắn giận thật, có lẽ vì đang ốm nên dễ dàng cảm thấy oan ức, rầm rò cãi lại:"Vậy em qua phòng khác ngủ."
Cậu nói xong liền đứng dậy, lại bị Tạ Đình lấy chân đè xuống. Tạ Đình cảm thấy Lâm Miên vì sinh bệnh nên tính khí nhỏ nhen hơn lúc bình thường, sờ sờ mặt cậu, giọng điệu có hơi nguôi ngoai :" Mới nói em hai câu, em đã tức giận?"
Lâm Miên khịt khịt mũi, cọ cọ khuôn mặt nóng bỏng vào lòng bàn tay Tạ Đình, trong lòng có chút chua chua, giống như đột nhiên xúc động, cậu ôm lấy đầu ngón tay của Tạ Đình, đầu óc nóng lên đem suy nghĩ vẫn cất giấu trong đầu nhiều ngày nay nói ra:" Chừng nào thì anh đuổi em đi?"
Tạ Đình thấy cậu dịu ngoan như vậy không khỏi cảm thấy thỏa mãn, nghe được lời cậu nói ra lông mày lại lập tức nhíu vào:" Ai muốn đuổi em đi?"
"Một ngày nào đó chúng ta sẽ phải chia tay thôi." Lâm Miên nói đến đây lệ đã sắp tràn mi, quyến luyến nhìn Tạ Đình :" Anh sẽ cho em phí chia tay sao?"
Tạ Đình cho rằng Lâm Miên bị bệnh đến hồ đồ, bắt đầu mê sảng. Hai năm qua Tạ Đình ở cạnh Lâm Miên, thật ra lúc mới bắt đầu hắn cũng đã từng cho mình một kì hạn, đến khi hắn có thể hoàn toàn buông tay Lý Viên, lúc đó hắn sẽ kết thúc mối quan hệ này. Nhưng sau khi ở chung, dần dần lại phát hiện Lâm Miên rất hợp ý mình, bởi vậy hắn chưa từng nghĩ sẽ để cho Lâm Miên đi, bây giờ Lâm Miên đột nhiên nhắc đến, Tạ Đình trái lại suy nghĩ nghiêm túc.
Hắn tự động loại bỏ trọng điểm là phí chia tay trong lời nói của Lâm Miên, lại nghĩ rằng Lâm Miên không nỡ rời xa mình, sợ mình đuổi cậu đi, trong lòng còn cẩn thận nghĩ lại, lúc thường ngày thái độ của Lâm Miên đối với hắn luôn là ỷ lại không muốn xa rời, nếu hắn đưa ra đề nghị chia tay, nhất định Lâm Miên sẽ đau khổ đến phát khóc. Tuy hắn rất thích tha Lâm Miên lên giường bắt nạt đến chảy nước mắt, nhưng không có nghĩa là hắn cũng muốn nhìn thấy Lâm Miên xuống giường rồi lại phải rơi lệ.
Hắn tìm cho mình một lí do, người ga lăng sẽ không để tình nhân của mình chảy nước mắt,  cho nên liền hàm hồ nói một câu:" Tôi không cho em đi, chúng ta sẽ luôn luôn ở cạnh nhau."
Tạ Đình nói xong, chờ đợi phản ứng của Lâm Miên, đợi vài giây cũng không nghe thấy Lâm Miên nói gì, cho là Lâm Miên cảm động đến không nói nên lời, kết quả vừa nhìn xuống đã thấy Lâm Miên bĩu môi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tạ Đình nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết, đây là lần đầu tiên hắn thốt ra một lời như vậy với người khác, thế mà đối tượng của hắn lại khò khò ngủ mất, Tạ Đình nghiến răng, nể tình Lâm Miên còn đang sinh bệnh mới không lay cho cậu tỉnh đòi một lời giải thích.
Hắn hôn lên môi Lâm Miên, nặng nề mút vào, hơi giận dữ than thở :" Đồ không có lương tâm!"
Thân thể của Lâm Miên từ trước đến giờ vẫn luôn khỏe mạnh, lần bị bệnh này cũng chỉ một buổi tối là khỏi, lại có thể nhảy nhót tưng bừng. Nhưng cậu vẫn bị Tạ Đình bắt ở nhà dưỡng bệnh ba ngày mới được ra khỏi cửa, trong khi đó, Tạ Đình đã cho người thay Lâm Miên giải quyết công việc ở cửa hàng. Lâm Miên đã quyết định không để cửa hàng của cậu và Tạ Đình dính líu một chút quan hệ nào, khuyên ngăn đủ đường, tìm các loại lí do để Tạ Đình bỏ đi ý nghĩ này..
Sau đó nửa tháng, giấy phép kinh doanh của Lâm Miên đã làm xong, cửa hàng đồ ngọt của cậu chính thức đi vào quỹ đạo.
Ngày khai trương quán là ngày có hoàng đạo tốt nhất cuối năm ấy, nghe đâu rất chiêu tài, có phát đạt hay không chưa nói, ít nhất bước đầu tiên đã rất thuận lợi, cậu mời hai thợ làm bánh đều là dân chuyên nghiệp, vì muốn kiểm tra tay nghề của bọn họ, Lâm Miên còn đặc biệt gói lại mấy phần điểm tâm về cho tên kén ăn Tạ Đình nếm thử. Tạ Đình không khen ngon cũng không chê dở, nhưng thái độ tàm tạm này của hắn đối với người bình thường cũng đã đủ rồi.
Lâm Miên thuê hai nhân viên phục vụ, một soái ca một mĩ nữ. Cậu là một tên nhan khống, rất nhanh đã nhận luôn bọn họ vào làm, anh chàng kia còn nói mình sẽ ghi sổ, phải nhận hai phần tiền lương, Lâm Miên cảm thấy cũng được, liền đồng ý.
Ngày khai trương chính thức, Lâm Miên treo băng rôn đầy màu sắc khắp cửa hàng, thật ra cái này là đồ giảm giá 9.9 trên mạng, chỉ để trưng một ngày mà thôi, trong cửa hàng đã trang trí rất lộng lẫy, đến ông chủ và nhân viên đều là tuấn nam mĩ nữ, ngày đầu tiên đã lôi kéo được không ít khách hàng. Lâm Miên chọn vị trí có tầm nhìn tốt, lượng khách hàng coi như khả quan, cười đến mắt cũng cong cong.
Nhưng cậu không ngờ Lý Viên ngày ấy cậu thuận miệng mời đến chơi hôm nay lại đến thật, thân là ông chủ, cậu đành phải tư mình ra ngoài nghênh tiếp.
Lý Viên nhìn qua giống hư đặc biệt đến đây một chuyến, còn tặng cậu một bó hoa hồng, Lâm Miên nghĩ đến quan hệ của hai người, lúc nhận bó hoa như cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay, rõ ràng không được tự nhiên cho lắm, nhưng cậu cũng không biểu hiện ra ngoài, giả vờ trí nhớ không tốt, làm bộ kinh ngạc nói:" Không ngờ anh lại tới, tôi mời anh uống cà phê nhé."
Lý Viên theo Lâm Miên vào trong cửa hàng, hai soái ca đứng cùng một chỗ lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, bọn họ chọn một bàn ngồi xuống, nhân viên rất nhanh đã tới hỏi có muốn uống gì không, Lâm Miên vô cùng hào phóng nói:" Một phần cà phê và bánh ngọt đắt nhất."
Cậu là ông chủ, ăn cũng không đau lòng.
Lý Viên theo thói quen chống cằm, hứng thú nhìn Lâm Miên, không nhịn được khẽ cười nói:" Ông chủ Lâm hào phóng quá."
Lâm Miên được y khen một câu, làm bộ xua  tay:" Không không, nếu là đồ ăn mời bạn bè, nhất định phải là tốt nhất, không thể bạc đãi anh."
Lâm Miên nói tới đây liền có chút lúng túng, không biết có phải ải giác của cậu hay không  nhưng cậu luôn cảm thấy trong mắt Lý Viên có dấu một cái móc, bất cứ lúc nào cũng có thể câu cậu lên. Lâm Miên không dám nhìn vào mắt y, cười cười đổi đề tài.
Lý Viên muốn có phương thức liên lạc của cậu, tuy Lâm Miên cảm thấy với quan hệ giữa hai người thì không cần thiết, nhưng do dự vài giây cuối cùng vẫn cho. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là muốn vòng bạn bè chả mình có thêm một soái ca.
"À đúng rồi, cuối tuần tôi và Tạ Đình đi ngoại thành câu cá, cậu cùng đi không?"
Tôi không đi! Lâm Miên suýt nữa thì bật thốt lên, nghẹn hai giây mới nói:" Cửa hàng còn bận..."
"Đến lúc ấy tôi và Tạ Đình sẽ dẫn cậu đi, ở đó không khí trong lành, phong cảnh cũng đẹp, cậu nhất định sẽ thích."
Lý Viên hoàn toàn không cho Lâm Miên cơ hội cự tuyệt, Lâm Miên bị lời nói của y làm cho hôn mê, đành phải lúng túng đồng ý, đến lúc đó làm nũng với Tạ Đình một chút là được, cậu cũng không cần ở đây đánh thái cực quyền với Lý Viên.
Tiễn Lý Viên đi rồi, Lâm Miên nghĩ mãi mà không ra, Lý Viên tiếp cận cậu rốt cuộc có mục đích gì, là đang nhắc nhở cậu cách xa Tạ Đình ra một chút sao, thật sự không cần quanh co lòng vòng như vậy, cậu xưa nay chưa từng xem Lý Viên là tình địch.
Lâm Miên quyết định, bắt đầu từ hôm này sẽ dần dần thu dọn hành lý, chỉ cần Tạ Đình mở miệng, cậu sẽ lập tức kéo vali rời đi, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của một thế thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.