Tới bệnh viện, trợ lý sinh hoạt của Tạ Đình đã chờ sẵn ở đó, ba người thay quần áo ướt ra, lúc Lâm Miên thay xong thì Tạ Đình đã đưa Lý Viên đi kiểm tra.
Cậu không thấy ai cả nên đành phải ngồi chờ ở chỗ cũ, khoảng hai mươi phút sau, Tạ Đình bước tới với mái tóc nửa ướt nửa khô đứng trước mặt cậu, không hiểu sao Lâm Miên lại hơi sốt sắng, không dám nhìn thẳng vào Tạ Đình, nghẹn một lúc cậu mới yếu ớt giải thích: “Em tưởng là anh biết bơi...”
Tạ Đình vô cùng bất mãn với lần bị rơi xuống nước này, bây giờ hắn nhìn kiểu gì cũng thấy Lâm Miên không vừa mắt, nếu không phải đang trong bệnh viện thì hắn nhất định sẽ dạy bảo cậu một trận. Vì đang tức giận nên lời nói của hắn cũng vô cùng tàn nhẫn, hắn lạnh mặt: “Tôi không muốn nhìn thấy em, cút về đi.”
Từ khi bao dưỡng Lâm Miên tới nay, ngoài lúc đầu đôi khi hắn sẽ nặng lời với cậu, đã rất lâu hắn không dùng cách đuổi nặng nề như vậy, Lâm Miên đơ cả người, có lẽ vì bị ngâm trong nước quá lâu, nước mắt tràn ra trên khóe mi không thể rút lại được, trong đầu cậu đều là suy nghĩ ngày này đã tới.
Bị Lâm Miên dùng ánh mắt mềm nhũn nhìn, Tạ Đình cũng hơi hối hận vì nặng lời với cậu, nhưng gương vỡ khó lành, lời nói ra rồi cũng không thể lấy lại, hắn đành phải tiếp tục nghiêm mặt.
Rõ ràng đã biết sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi trực tiếp nghe Tạ Đình đuổi cút đi thì cậu vẫn rất buồn, bởi vì cậu không hoàn thành phận sự của mình là cứu Tạ Đình trước mà lại cứu Lý Viên trước. Mà Lý Viên sặc nhiều nước Tạ Đình sẽ đau lòng rồi lại khó chịu với cậu, bất kể là cái nào thì người làm thế thân như Lâm Miên vẫn sẽ mắc tội chết.
Bảo sao Tạ Đình muốn cậu cút đi.
Tóc cậu vẫn còn ướt, tuy đã thay một bộ quần áo khô nhưng ngâm mình trong nước vào mùa đông vẫn khiến cơ thể cảm thấy khó chịu, chỉ là ngài kim chủ đã lên tiếng thì Lâm Miên không dám không nghe lời, cậu vội vàng gật đầu, tỏ ra mình sẽ nhanh chóng cút đi.
Lâm Miên được trợ lý sinh hoạt của Tạ Đình đưa về. Về đến nhà, cậu để trợ lý chờ bên ngoài một lát rồi vội vàng vào nhà kéo hai chiếc vali ra, nhét vào cốp sau.
Trợ lý đã biết sự tồn tại của cậu từ lâu, thấy cậu khiêng đồ, hắn hoang mang hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Lâm Miên cộp một tiếng đóng cốp sau lại, nhún vai nói: “Tạ tổng muốn tôi cút đi, sau này chúng ta không còn cơ hội gặp nhau rồi.” nói xong, cậu mở phần quét mã của điện thoại, vậy mà lại là thực đơn của cửa hàng đồ ngọt, đến tận lúc này rồi cậu cũng không quên lôi kéo khách hàng: “Anh quét một cái đi, rảnh thì tới quán tôi, dựa vào mối quan hệ của chúng ta, tôi sẽ giảm giá 8%.”
Khóe miệng trợ lý hơi co giật, vẫn đồng ý quét mã với Lâm Miên.
Lâm Miên đã tính hết cả rồi, từ lúc Lý Viên về nước cậu đã có dự cảm là mình sắp phải ra đi, vậy nên cậu đã an bài đường lui cho mình. Lâm Miên thuê một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách ở gần cửa hàng, tuy không sánh bằng căn nhà một trăm mét vuông của Tạ Đình, nhưng vẫn ổn.
Trợ lý đưa cậu đến nơi, nhiều chuyện hỏi một câu: “Lâm tiên sinh, cậu có chắc Tạ tổng có ý đó không?”
Theo ấn tượng của hắn, xưa nay chưa ai có thể ở lại hai năm bên Tạ Đình, trợ lý cảm thấy hai người vẫn có thể bất đồng với nhau, nhưng không nghĩ rằng chuyện lại nghiêm trọng tới mức độ này.
Lâm Miên tốn sức ôm vali xuống: “Là vậy đó.” hắn muốn tôi cút, làm sao mà sai được. “Anh trai, tôi biết anh không nỡ, nếu muốn gặp tôi thì anh cứ tới cửa hàng...”
Thấy cậu chuẩn bị chào hàng, anh trai trợ lý vội vàng lái xe đi.
Lâm Miên đã nhờ quản lý gia đình quét phòng trước, bây giờ cứ thế vào ở rất thuận tiện, cậu để vali vào góc, xoay người ngồi phịch lên ghế salong mềm mại, thoải mái thở dài một hơi.
Tới tận bây giờ, cậu mới có cảm giác nhơ bẩn đã rơi xuống.
Tuy vậy nhưng không thể không thừa nhận, là Lâm Miên hơi nuối tiếc Tạ Đình. Hồi bé cậu có nuôi một con chó cỏ, mới nuôi một năm nó đã đi lạc, lúc đó cậu còn gào lên khóc, mất ăn mất ngủ mấy ngày. Bây giờ rời khỏi Tạ Đình người mà cậu đã quen biết hai năm, ngoài sự chua chát trong lòng, cậu cũng không có khóc tí nào, có phải điều này thể hiện rằng thật ra cậu không nuối tiếc Tạ Đình đến vậy không?
Nhận ra mình đang so sánh Tạ Đình với một chú chó cỏ thì Lâm Miên lập tức ngừng suy nghĩ, cậu cũng không có ý nói Tạ Đình kém một con chó cỏ...
Lâm Miên không muốn làm gì, cứ thế co quắp ngủ trên ghế salong, cũng thật bất ngờ, vậy mà Lâm Miên lại mơ tới lần đầu cậu gặp Tạ Đình. Một cái bóng mơ hồ ngồi trên ghế lô riêng, có ánh đèn chằng chịt mờ ảo chiếu xuống, lười biếng mê người, đến khi cậu tới gần thì mới thấy rõ đường viền khuôn mặt của Tạ Đình, hắn không cười, vẻ mặt hơi lạnh lùng, nhìn không dễ tiếp cận, nhưng chính khuôn mặt này đã níu chân Lâm Miên lại.
Không ai không thích trai đẹp, đặc biệt là trai vừa đẹp vừa giàu, tất nhiên người háo sắc như Lâm Miên cũng không phải ngoại lệ.
“Nếu em không nguyện ý, tôi sẽ không làm em khó chịu.”
Đây là câu đầu tiên Tạ Đình nói với cậu.
Lâm Miên bỗng dưng tỉnh dậy, cậu sờ mặt mình theo bản năng, may là vẫn khô ráo.
Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến kế hoạch đòi phí chia tay của Tạ Đình không cánh mà bay, nước mắt cậu lăn dài.
Tạ Đình đưa Lý Viên đi kiểm tra xong. Chỉ là uống mấy ngụm nước mà thôi, cùng lắm là no nước hai ngày, không có gì đáng lo.
Lý Viên không thấy Lâm Miên đâu, hỏi Tạ Đình: “Lâm Miên đâu, tôi còn chưa cảm ơn em ấy đàng hoàng.”
Bây giờ Tạ Đình cứ nghe thấy hai chữ Lâm Miên là lại nổi nóng, đặc biệt là lời từ miệng của Lý Viên, chẳng khác gì mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc hắn Lâm Miên bí mật gặp Lý Viên, mà khi hắn và Lý Viên đều rơi xuống nước, Lâm Miên lại không hề do dự cứu Lý Viên trước, hắn tức giận trả lời: “Bảo em ấy về rồi.”
Lý Viên ngừng hai giây rồi nói: “Nếu vậy, để khi nào rảnh tôi tự chọn ngày hẹn em ấy cảm ơn.”
“Cậu!” Tạ Đình trừng mắt.
“Tôi làm sao?”
Lý Viên cũng không cảm thấy có gì không đúng, thực tế, đối với Lâm Miên thì cảm giác hứng thú của anh chiếm phần nhiều, nhưng sau việc này, có lẽ tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân đã khiến Lý Viên cảm thấy một phản ứng hóa học vi diệu xảy ra, anh thật sự có cảm giác khang khác với Lâm Miên.
Vậy mà cậu lại bỏ Tạ Đình đi cứu anh, thật thú vị.
Tạ Đình suýt nữa nói cậu không sao nhưng tôi có sao, chỉ là cuối cùng hắn vẫn làm người câm ăn hoàng liên, có khổ nhưng không thể kể, hắn cố gắng nở nụ cười hào phóng: “Nếu cậu muốn gặp Lâm Miên thì hai ngày nữa tôi sẽ đưa em ấy đến gặp cậu.”
“Không cần làm phiền cậu, cậu quên à? Cửa hàng của Lâm Miên là của Lý gia, bất cứ lúc nào tôi cũng đi thăm em ấy được.”
Tạ Đình nghi rằng lần rơi xuống nước này làm hắn bị viêm cơ tim, không thì làm sao tim hắn lại đập nhanh như vậy được.
Cuộc trò chuyện của hai người không kéo dài quá lâu, Tạ Đình nhớ tới việc phải chất vấn Lâm Miên đang ở nhà, chờ tài xế Lý gia đến thì hắn lo lắng cấp tốc đi về.
Trên đường đi hắn nghĩ mình nên hỏi những gì.
Tại sao em lại lén lút liên lạc với Lý Viên?
Tại sao em lại từ chối tôi rồi thuê cửa hàng của Lý gia?
Tại sao em lại mời Lý Viên đến buổi khai trương mà không mời tôi?
Tại sao, tôi và Lý Viên cùng rơi xuống nước mà em lại cứu hắn trước!?
Radio trong xe đúng lúc phát ra tiếng vui mừng, Tạ Đình nghe, bài hát kia vô cùng quen tai, đến tận khi nghe thấy câu: “Yêu là một vệt ánh sáng, vô cùng tươi đẹp.” Thì Tạ Đình đột nhiên phanh xe, suýt nữa vượt đèn đỏ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú nhưng tái mét hốt hoảng trong gương chiếu hậu.
“Xin chào, đây là radio tình cảm 1930, xin hỏi có thể giúp anh việc gì?”
“Tôi nghi ngờ vợ tôi có người bên ngoài.”
Tạ Đình rất muốn tắt radio đi, nhưng hắn cứ chập chạm mãi không tắt.
“Ồ? Thật không? Tôi không tin, xin hỏi tại sao anh biết được việc này?”
“Trước đây việc gì em ấy cũng bàn bạc với tôi, nhưng gần đây lại giấu tôi tự ra ngoài. Mới ngày hôm qua thôi tôi còn phát hiện em ấy uống cà phê cùng một người đàn ông khác trong cửa hàng, thằng tiểu tam chết tiệt.”
“Vẻ ngoài của tiểu tam thế nào?”
“Đẹp, rất đẹp trai.”
“Vị tiên sinh này, theo vấn đề của ngài, đầu tiên chúng tôi đề nghị ngài tự giải quyết vấn đề của mình, gần đây chúng tôi đã đến một bệnh viện thẩm mỹ, chỉ với 88%, lập tức ngài sẽ có được khuôn mặt hoàn mỹ của nam tiểu tam, theo yêu cầu, chúng tôi còn cung cấp kiểu học sinh, phục vụ chu đáo, tiến hành đồng bộ, vợ ngài chẳng mấy chốc sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Tạ Đình càng nghe càng tức, bực bội tắt radio. Chương trình tình cảm lung ta lung tung!
Ngẩng mặt nhìn, cẩn thận xác nhận khuôn mặt mình không kém Lý Viên tí nào, hắn tự tin cười lạnh, Lâm Miên lúc nào cũng ngây ngất trước gương mặt này, hắn không cần sửa mặt, còn kiểu học sinh...
Tạ tổng đang xoắn xuýt kiểu học sinh hay không kiểu học sinh không hề biết rằng Lâm Miên mà hắn tâm tâm niệm niệm đã rời khỏi sào huyệt hắn tự tay xây dựng, đang say sưa đi vào giấc mộng trong ổ nhỏ của mình.