Tử Dương

Chương 175: Đại cục đã định



Dịch giả: argetlam7420

Mạc Vấn chậm rãi đi về phía trước, đồng thời quan sát đám người đang đứng ngoài điện. Quan lại triều đình nước Triệu hầu như tất cả đều ở chỗ này, còn có hoàng tử công chúa người Hồ, nếu như chém chết toàn bộ những người này, không thể nghi ngờ đó sẽ là một đòn trí mạng với nước Triệu.

Trong lòng sát cơ nổi lên, càng lúc càng thịnh, lúc trước lấy một địch tám dễ như trở bàn tay đã khiến sự tự tin của hắn tăng mạnh, thiết nghĩ lúc này nếu muốn động thủ, những tên lính thủ vệ Chính Dương Cung này căn bản không cản nổi hắn.

Đám người trước điện đa số không có tu vi, không thấy được biến hóa trong ánh mắt Mạc Vấn, nhưng hai con Thần Thú đi theo Mạc Vấn gầm thét dữ tợn lại làm bọn họ rất kinh hãi, từ hoàng tử đến quan lại đều sợ run bắn, thị vệ xung quanh giương giáo chắn trước người, vẻ mặt như lâm đại địch.

Song phương cách nhau hai dặm, chỉ một lát sau Mạc Vấn đã bước đến khu vực lát gạch đỏ, lúc này chỉ còn cách đám người kia chưa đủ năm trượng.

"Mạc Chân nhân là do ta mời tới giúp đại Triệu chống lại Yên, các ngươi lại dám giơ giáo ngăn cản? Còn không mau lui xuống." Thạch Chân quát to.

Thạch Chân nói những lời này bằng tiếng Hán, Mạc Vấn nghe được, sát cơ trong lòng đột nhiên tiêu biến. Đúng như lời Thạch Chân nói, hắn là được nàng mời tới, nếu lúc này lại quay sang giết là trái với đạo quân tử, ngoài ra cho dù giết chết cái đám người này cũng vô tác dụng, Hoàng Đế nước Triệu vẫn còn đó, ắt sẽ vì bọn họ báo thù, đến lúc đó sợ rằng sẽ vạ lây tới tất cả đạo sĩ trong thiên hạ. Nếu kể cả Hoàng Đế nước Triệu hắn cũng giết thì nước Triệu sẽ như rắn mất đầu, Tấn, Yên, Lương các nước ắt sẽ tới xâu xé lãnh thổ nước Triệu, đến lúc đó chịu họa lại là muôn dân trăm họ.

Mặc dù sát cơ trong lòng đã biến mất, nhưng Mạc Vấn cũng không vội tản đi Thanh Lang Hỏa Xà, bởi mặc dù Thạch Chân đã quát lớn nhưng đám thị vệ vẫn không chịu thu hồi trường mâu.

Mạc Vấn đứng yên không nhúc nhích, đám thị vệ cũng cảnh giác phòng bị, song phương đứng cách năm trượng lâm vào thế giằng co. Loại giằng co này là ác ý hay hòa ý, thiện hay ác cũng không rõ ràng, cả hai đều đang quan sát phản ứng của đối phương, xem bên nào tỏ thái độ trước.

Thạch Chân thấy bầu không khí dị thường, đầu tiên là hơi sững sờ, về sau lại dùng tiếng người Hồ nói câu gì đó với Thái Tử, nhưng Thái Tử làm như không nghe thấy, nhíu mày nhìn về phía Mạc Vấn, cũng không bày tỏ thái độ.

Mạc Vấn mặc dù không hiểu tiếng người Hồ, nhưng cũng đoán được Thạch Chân là muốn Thái Tử bảo thị vệ rút lui trước biểu lộ thành ý, Thái Tử không đồng ý dĩ nhiên là đang đợi hắn tản đi hai Thần Thú trước, bày tỏ thiện ý với gã.

"Mạc Vấn, tỷ thí đã kết thúc, ngươi mau thu hồi pháp thuật." Thạch Chân khuyên Thái Tử không được, đành quay sang khuyên nhủ Mạc Vấn.

Mạc Vấn biết Thạch Chân lúc này đang rất nôn nóng, nhưng hắn cũng không tản đi Thanh Lang Hỏa Xà mà chỉ lùi về sau một bước. Nếu hắn thu công trước khi đối phương bảo thị vệ lui quân thì sẽ không biểu lộ được thành ý, chỉ có thể chờ đối phương bảo thị vệ lui trước, rồi hắn mới tản đi pháp thuật mới có thể làm cho đối phương hoàn toàn tin tưởng thành ý hắn tới nước Triệu.

Người trong Hoàng tộc thấy Mạc Vấn lui về sau một bước, nét mặt cảnh giác giảm xuống, mấy vị hoàng tử cùng công chúa vội vàng xì xào với nhau, lát sau, Thái Tử rốt cuộc cũng lên tiếng, "Cấm vệ quân lui ra."

Đám thị vệ vốn cũng rất sợ Mạc Vấn, đứng phòng thủ nãy giờ chỉ là do không dám trái lệnh mà thôi, nghe được Thái Tử hạ lệnh, vội vàng tách làm hai nửa, nhanh chóng rút lui.

Thị vệ hoàn toàn rút lui rồi, Hoàng tộc và bá quan lại nín thở sợ hãi, bởi lúc này bọn họ đã mất đi thị vệ bảo vệ, nếu bây giờ Mạc Vấn muốn làm điều gì bất lợi với họ thì bọn họ chỉ có thể bó tay chờ chết.

Thấy đối phương đã bỏ thị vệ trước, Mạc Vấn liền có qua có lại, nhưng hắn cũng không tản đi Thanh Lang Hỏa Xà, mà ý niệm chợt loé lên, Thanh Lang Hỏa Xà vâng mệnh, thân hình khẽ chuyển chia ra tấn công vào hai cái đỉnh đồng. Hai tiếng nổ rung trời vang lên, Đông Tây hai đỉnh toàn bộ vỡ nát, hai con linh thú cũng biến mất vô tung, trong sân chỉ còn hai dấu vết hằn sâu trên mặt đất. Đây là hắn cố ý làm vậy, ý muốn nói cho mọi người biết nếu hắn có ý động thủ thì đám thị vệ kia căn bản không cản hắn nổi.

Sau đó, Mạc Vấn quay ra chắp tay với Thái Tử và bá quan, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử ra mắt Thái tử Điện hạ, ra mắt bốn vị Thiên Tuế, ra mắt các vị quan gia."

Nghe được lời Mạc Vấn nói, mọi người trong sân mới như trút được gánh nặng, Mạc Vấn nếu đã hướng bọn họ làm lễ tức là cho thấy hắn sẽ không ra tay với mọi người nữa.

"Mạc Chân nhân miễn lễ, chân nhân pháp thuật thần kỳ, tài nghệ trấn áp quần hùng, có thể vì triều đình dốc sức, thật là phúc của đại Triệu ta, huynh muội bọn ta nhất định sẽ tiến cử với Phụ hoàng, giúp chân nhân đảm nhiệm chức Hộ quốc." Thái Tử hoàn hồn lại đồng thời cũng khôi phục khí độ.

"Bần đạo được Dự Công chúa mời đến, nguyện vì nước Triệu đánh lui nhà Mộ Dung nước Yên, thu phục ba quận, ngày thắng lợi chính là lúc ta cáo lui." Mạc Vấn nghiêm nghị mở miệng, trước hết hắn phải nói rõ lập trường của mình.

"Việc quốc gia đại sự đều do Hoàng Đế định đoạt, bọn ta sẽ lập tức đi gặp người, tiến cử chân nhân." Thái Tử nhân cơ hội lấy lòng.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn chắp tay đáp lại, lúc này vốn hắn nên nói cảm ơn đấy, nhưng hắn quả thực không thể nào nói cảm tạ những người Hồ đã giết hại ngàn vạn người Hán được.

"A Cổ Chân trước cứ đưa Mạc Chân nhân trở về chỗ ở đi." Thái Tử cười nói với Thạch Chân.

"Ta với các ngươi sẽ cùng nhau đi gặp Phụ hoàng." Thạch Chân lắc đầu đáp.

"Mạc Chân nhân là ngươi mời đến, chúng ta sẽ không cướp công ngươi đâu, cũng sẽ không nói xấu gì Mạc Chân nhân, ngươi mau đi đi." Thái Tử nửa đùa nửa thật nói với Thạch Chân.

"Vậy được, ta trước cùng Mạc Vấn trở về, bọn ngươi phải nói thật tốt vào đấy, để sau này ta còn gả cho hắn." Thạch Chân không hề hạ thấp giọng nói.

Lời này vừa ra, mọi người đều cười ầm lên, Mạc Vấn đỏ mặt nhíu mày. Hắn là người Hán, lại xuất thân bình dân, quả thực không hiểu nổi tính khí công chúa của Thạch Chân.

"Các ngươi lui ra đi, ai làm việc nấy." Thái Tử khoát tay với đám quan lại.

"Bảo thợ đến tu sửa lại gạch đá trước điện, nhớ là chi phí sửa sang cứ trừ vào bổng lộc của Mạc Chân nhân sau này nhé." Thái Tử nói với nội thị.

Mạc Vấn đương nhiên biết Thái Tử đang nói giỡn, chỉ nhằm mục đích tạo quan hệ với hắn. Theo lẽ thường có lẽ hắn nên mỉm cười đáp lại, nhưng hắn luôn muốn giữ một khoảng cách với người Hồ, cho nên nghe vậy chỉ cúi đầu không đáp.

"Cứ trừ vào bổng lộc của ta đi." Thạch Chân nói xong liền chạy tới chỗ Mạc Vấn, mặt đầy vẻ vui mừng.

Mạc Vấn đợi nàng tới gần thì xoay người đi trước, Thạch Chân bước nhanh đuổi theo, sóng bước cùng hắn.

"Không thể ngờ pháp thuật của ngươi lại lợi hại tới vậy." Thạch Chân thật lòng khen ngợi.

"Nhờ ơn Thượng Thanh truyền thụ." Mạc Vấn thuận miệng đáp. Hôm nay tất cả mục đích hắn đề ra đều đã đạt được, chẳng những lấy một địch tám, phát dương quang đại, cử chỉ sau đó với người trong Hoàng tộc còn cho thấy được thành ý của hắn, để người Hoàng tộc hiểu rằng hắn lần này tới không phải là gieo họa cho nước Triệu, mà là thật tâm cùng bọn họ tiến hành trao đổi, giúp bọn họ chống lại nhà Mộ Dung nước Yên. Điều này sẽ rất có lợi cho việc nắm giữ quân đội về sau.

"Ngươi có thể đừng suốt ngày làm cái bản mặt đó với ta được không, trong nội tâm ngươi rõ ràng không nghĩ như vậy mà." Trong lời nói của Thạch Chân có nhiều hờn giận.

"Ngươi làm sao biết được trong nội tâm của ta nghĩ gì?" Mạc Vấn nhìn lướt qua mấy cái xác nằm cạnh đó, trong lòng thầm nhủ Vô Lượng Thiên Tôn.

"Ta biết ngươi rất thích ta đó, nếu không ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình với bà ni cô Thái Tử tìm được kia." Thạch Chân đưa tay kéo vạt áo phải của Mạc Vấn.

(Dịch: mình xin được nhắc lại là em này rất xinh nhá:D)

"Ta đã có hôn ước rồi, ngươi đừng có tưởng bở." Mạc Vấn đảo mắt nhìn sang bên phải, văn võ bá quan hết sức sợ hắn, cả đám đều kéo nhau đi lên cây cầu vòm phía đông.

"Ngươi không phải đã từ hôn nàng rồi sao?" Thạch Chân không hiểu hỏi.

" Không phải ta nói Lâm thị, là một đồng môn học pháp thuật với ta." Mạc Vấn kiên nhẫn giải thích, có một số việc phải nói rõ ràng với Thạch Chân, nếu không nàng ắt sẽ quấy rầy không tha. Hắn tới giúp Triệu đánh Yên đã bị người trong thiên hạ hiểu lầm, nếu còn có quan hệ với Thạch Chân nữa, hắn đã mang tiếng quên nguồn quên gốc rồi giờ sẽ lại còn bị chụp thêm cái mũ “tham dâm háo sắc” nữa.

"Ha ha, nói láo, đồng môn của ngươi làm gì có ai là nữ?" Thạch Chân nghe vậy cười to.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ cau mày. Thạch Chân trước khi đến huyện Tây Dương đã thăm dò kỹ lưỡng lai lịch của hắn rồi, thật ra thì chuyện này cũng không có gì bí mật, Thượng Thanh nhất tông có bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ là chuyện người trong Đạo môn ai ai cũng biết.

"A, đừng nói là ngươi thích con hồ ly tinh kia đấy chứ?" Thạch Chân suy tư một lúc rồi bừng tỉnh đại ngộ hỏi.

Nghe Thạch Chân nói thế, Mạc Vấn vô cùng tức giận, vung tay một cái điểm trúng huyệt nói của nàng, Thạch Chân há mồm liên tục nhưng lại không thể phát ra tiếng.

"Không được nói năng bừa bãi, tới dịch quán ta sẽ giải huyệt cho ngươi." Mạc Vấn nói, vẻ mặt giận dỗi muốn nói mà không được của Thạch Chân làm hắn muốn bật cười, nhưng lại không thể không cố nhịn.

Thạch Chân thấy Mạc Vấn sắc mặt không vui, bèn không dám nhiều chuyện nữa, tức giận sải bước đi trước. Mạc Vấn chậm rãi theo sau, không hề đuổi theo.

"Mạc Chân nhân, xin dừng bước." Từ đằng đông chạy tới một người.

Mạc Vấn quay đầu lại thì thấy người tới là Đàn Mộc Tử lúc trước hắn đã thả đi.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, đa tạ Mạc Chân nhân hạ thủ lưu tình." Đàn Mộc Tử cúi đầu chắp tay.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, trên sàn đấu không thể cư xử bình thường, nếu có chỗ nào đắc tội mong đạo hữu đừng để bụng." Mạc Vấn chắp tay đáp lễ.

"Sẽ không, sẽ không, Mạc Chân nhân tiếp nhận Hộ Quốc Kim Ấn, bần đạo tới trước chúc mừng thôi." Đàn Mộc Tử nói.

"Kim Ấn kia như củ khoai nóng phỏng tay, không nhận cũng được." Mạc Vấn bước tiếp về phía trước.

"Mạc Chân nhân ít ngày nữa sẽ dẫn quân Đông tiến, bần đạo nguyện đi theo tùy tùng, làm chân dắt ngựa." Đàn Mộc Tử theo sau.

"Đạo hữu coi trọng rồi, bần đạo một mình đã quen, không thích có người giúp, đa tạ." Mạc Vấn xoay người chắp tay.

Đàn Mộc Tử cũng chắp tay, lúng túng đứng lại.

Đi được không xa, Thạch Chân quay đầu chỉ chỉ miệng mình, thần sắc nóng nảy, không có vẻ trêu đùa. Mạc Vấn thấy vậy liền giải huyệt cho nàng.

"Sao ngươi không giữ y lại?" Thạch Chân há miệng thở dốc.

"Ta muốn một mình thống lĩnh đại quân, không thích người ngoài xen vào." Mạc Vấn lại lần nữa bước.

"Y cũng không có ý muốn tranh quyền." Thạch Chân nói, lúc trước hai người nói chuyện nàng cũng nghe được một chút.

"Nói thật với ngươi nhé, ta sợ y lúc xông trận bị người ta dọa chạy mất."

Thạch Chân nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, người này lúc trước bị Mạc Vấn dọa sợ bỏ chạy, chẳng ai biết ngày sau y có chứng nào tật ấy hay không.

Ra khỏi hoàng cung, trở về dịch quán, Thạch Chân vội vàng quay trở về cung. Mạc Vấn là do nàng chiêu mộ, nàng phải đi lĩnh công, ngoài ra những yêu cầu của Mạc Vấn cũng phải được chuẩn bị chu đáo, còn có thụ phong với nhiều chuyện lặt vặt khác cần phải an bài.

Mạc Vấn trở về phòng, không lâu sau có tỳ nữ đưa tới mấy tấm thiệp, Mạc Vấn nghi ngờ nhận lấy, lúc mở ra thì phát hiện là danh thiếp của bá quan, không hỏi cũng biết là mấy người tin tức nhanh nhạy muốn chèo kéo kết giao.

Mạc Vấn lật xem một lúc thì phát hiện quan viên đều là người Hồ, liền đem kia mấy tờ danh thiếp trả lại tỳ nữ, không gặp.

Chỉ một lúc sau, tỳ nữ lại đưa tới một chồng danh thiếp, lần này có đến mấy chục tấm, đa số vẫn là người Hồ, lại đa số là trọng thần. Nhìn những tờ danh thiếp này, trong lòng Mạc Vấn cảm thấy hơi nghi ngờ, người Hồ nước Triệu tại sao lại coi trọng hắn đến thế.

Mặc dù lòng có nghi vấn, nhưng hắn vẫn nhất quyết không gặp, thân ở sào huyệt kẻ thù, muốn đóng cửa tránh hiểu lầm còn không kịp, sao có thể kết thành bằng hữu.

Buổi chiều giờ Mùi, nội thị truyền chỉ đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.