Dụ phủ …
Sáng rực với ánh đèn đuốc, lão phu nhân đã cải trang vi hành đến phương Bắc tìm hiểu dân tình thế nào xem có tìm kiếm thêm quân lính chịu quy tùng Dụ Vương, nên Dụ phủ vắng lặng như bao phủ khác, Y Nhi đang dọn dẹp trong phòng vừa nhìn thấy Khúc Hồ đẩy cửa đi vào liền vội mừng rỡ ôm lấy chân cô và nói :
-Tiểu thư, cô đã về rồi … chúng tôi lo cho cô vô cùng …
-Ta xin lỗi, không liên lụy em là đã may mắn rồi. – Khúc Hồ kéo tay Y Nhi đứng dậy và nói.
-Hiên Nhi đâu rồi tiểu thư, nó không đi theo chăm sóc người sao ? – Y Nhi nhìn quanh rồi nhìn ra ngoài cửa.
-Ta đưa Hiên Nhi đến nơi an toàn ẩn tránh rồi, nếu không lại nguy hiểm cho em ấy. – Khúc Hồ nói.
Ngay lúc đó thì hai nô tỳ bên cung của Trác Ngiêm Đắc Dụ đến, cả hai hành lễ rồi nói :
-Vương Gia đêm nay muốn mời tiểu thư sang bên đó nói chuyện làm thơ, nên xin tiểu thư hãy sớm chuẩn bị.
-Làm thơ ? Nói chuyện ? – Khúc Hồ cố ý nhái lại.
-Xin tiểu thư đừng chậm trễ, kẻo Vương Gia trách phạt chúng nô tỳ. – Cả hai nô tỳ kia cúi rạp người cầu xin.
-Ừ, ta biết rồi, hai người đứng dậy đi trước đi. – Khúc Hồ nói.
Y Nhi liền lấy y phục mới cho cô, giúp cô tắm và chỉnh sửa ngay ngắn trang phục trên người rồi định giúp cô búi tóc, Khúc Hồ ngăn lại rồi quơ đại chiếc trâm nhỏ, cô tự búi tóc lên rồi dùng trâm gài lại, vừa nhẹ đầu lại còn đơn giản, buồn ngủ gần chết rồi mà còn trang điểm. Y Nhi chưa kịp lấy áo choàng cho Khúc Hồ thì cô đã mở cửa bước ra, phủ này rộng vô cùng, Y Nhi dẫn đường cho cô. Cô đi ngang một chiếc hồ rộng giữa phủ, nước được cung cấp không ngừng, những đóa sen nở rộ trong đêm càng làm hồ nước đẹp hơn, nhưng chỗ này thấy quen quá, hình như đã thấy trong sách cổ ở tầng sách quý của lịch sử. Phủ này nhất định có rất nhiều cơ quan được bày ra để giết người muốn xâm nhập, nhưng vấn đề là không tài nào tìm ra chúng.
Đứng trước lối dẫn vào cung chính của Trác Ngiêm Đắc Dụ, hai bên là hai hồ sen, rất nhiều sen và cá đang bơi lội, chỉ có một lối đi duy nhất, xung quanh được bao lại bằng những bức tường cao chất ngất, Y Nhi dừng lại ở đầu lối đi vào :
-Chỉ có Vương Gia và người hầu cận mới được phép vào, nô tỳ chờ tiểu thư bên ngoài.
-Ừm, thế em nếu có buồn ngủ thì cứ về trước, ta nhớ đường rồi. – Khúc Hồ nhắc.
-Dạ, tiểu thư. – Y Nhi đáp lại nhanh nhẩu.
Cứ như đi trên đống than đang cháy rất đỏ, tim Khúc Hồ như muốn bay ra ngoài khi nghĩ đến việc sắp phải đối diện với Trác Ngiêm Đắc Dụ, vào hay không vào bây giờ cũng không thể làm gì được, Trác Ngiêm Đắc Dụ đứng phía trước cửa lớn, hai tay chắp ra phía sau như đang chờ đợi. Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Trác Ngiêm Đắc Dụ khiến Khúc Hồ tự xuýt xoa trong suy nghĩ, nếu như không phải là một người đại ác thì nhất định hắn sẽ là một người văn võ song toàn, khí chất hơn người, dung mạo lạnh đạm.
Thấy cô đi gần đến thì hắn cũng xoay người đi vào trong, vào bên trong thì Khúc Hồ mới nhận ra là nơi này rất rộng, chính là nơi Trác Ngiêm Đắc Dụ đọc những thư mật cũng như là nghỉ ngơi, rất nhiều văn thư bằng tre được cuộn lại xếp chồng lên nhau đặt trên bàn. Những cây viết to nhỏ đầu viết bằng lông được treo trên giá cẩn thẩn, một cây được dựng nằm tựa đầu lông lên một chiếc mài mực, đang vẽ tranh sao ? Phải thừa nhận là Trác Ngiêm Đắc Dụ vẽ tranh trên vải trắng rất đẹp nhưng đầy nét cô đơn trên đó, Khúc Hồ không định chạm vào chúng nhưng khi nhìn thấy một quyển văn thư bằng tre dẹp bị rơi xuống nền thì cô nhặt lên đặt vào chỗ cũ. Trác Ngiêm Đắc Dụ ngồi xuống ghế im lặng quan sát, Khúc Hồ lúc này mới quay lại hiện thực là cái người suýt giết cô đang ngồi phía kia, hai tách trà được đậy kín đã có trên bàn, Trác Ngiêm Đắc Dụ cầm tách trà lên và gạt cánh hoa trong ly trà sang một bên rồi uống một chút, giống hoàn toàn như là đang xem một bộ phim cổ trang :
-Đến đây.
Khẩn trương ngồi xuống ngay, Khúc Hồ mở nắp đậy tách trà ra và ngó nghiêng, Trác Ngiêm Đắc Dụ đặt tách trà xuống và nói :
-Ngươi tên gì ?
-Mạc Khúc Hồ.
-Tại sao lại chạy đến chốn này rồi còn gây họa sát thân ? – Trác Ngiêm Đắc Dụ nhìn sang cô và hỏi.
-Vì ta biết nếu không làm gì thì nhất định ngươi sau khi lên ngôi sẽ tàn sát vô số, ta không thể ngăn việc đó xảy ra nên chỉ mong nó giảm bớt đi, mạng người là rất quý. – Khúc Hồ nói trong khi hai tay đan chéo lại vào nhau, cô sợ lỡ lời lại bị giết chết.
-Thế sự bây giờ phải nhìn thật xa, muốn đến được đó thì phải có vật hi sinh, đó là điều bất di bất dịch từ cổ chí kim. – Trác Ngiêm Đắc Dụ nói.
-Người vô tội cũng là người, họ có quyền sống quyền hạnh phúc … - Khúc Hồ dừng lại, có thể người cổ đại không hiểu những ý cô nói.
-Khúc Hồ, ngươi lầm rồi, ở nơi này chỉ có người cầm quyền và người bị cầm quyền.
Lời nói như nhát dao cứa vào tư tưởng sống văn mình, Khúc Hồ không biết nói lại gì nên im lặng, Trác Ngiêm Đắc Dụ đứng dậy đi về phía căn phòng phía sau trướng rũ che, chiếc giường lớn được đặt ở giữa phòng không giống cách bày trí ở những căn phòng khác. Khúc Hồ đứng vén màn nhìn hắn tự cởi trang phục bên ngoài, đột nhiên cô muốn động lòng thương cảm với nam nhân này, nhìn dáng vẻ ban ngày như quỷ dữ thì ban đêm lại cô độc đến tan thương thế này. Lấy lại bình tĩnh, Khúc Hồ lên tiếng :
-Ta quay về đây.
-Ở đây với ta đêm nay. – Trác Ngiêm Đắc Dụ vừa lấy chiếc trâm trên đầu hắn xuống thì tóc cũng tự động tuôn ra, rất nhiều và dài.